Thực lực bình quân của một nhánh quân thuộc khoảng một đội ngũ quân cấp, vốn nên có thể quét sạch tuyệt đại đa số cấm địa hung hiểm, nhưng trong tuyệt cốc này họ lại rất khó có khả năng sống sót.
Chúc Minh Lãng để cho Kiếm Linh long lơ lửng phía sau lưng mình, còn Thương Loan Thanh long và Luyện Tẫn Hắc long đều thu vào trong linh vực.
Sau đó, hắn gọi Nữ Oa long ra, để Nữ Oa long đi sát bên người mình và đám người Nam Vũ Sa, Hạo Dã, Tử Diệu Trúc.
Đi theo bên cạnh Nam Vũ Sa là một con Ly long, nàng chưa từng gặp qua Manh long nhưng nhìn trạng thái hiện tại của Chúc Minh Lãng thì thấy rõ, con Manh long này chắc chắn là một sinh vật cực kỳ đáng sợ không thể khinh thường.
"Coong coong coong~~~"
Thanh âm của Mang long ngày càng xa, có lẽ những con Mang long đó cũng đã cảm thấy nghi kỵ khi phải bao vây một nhánh tổ đội, đặc biệt là tổ đội đó còn có vài vị cường giả vương cấp như này.
Giống như hành vi tấn công Diệp Dương lúc trước, đối với đàn Manh long này thì đó quả là một việc không mấy sáng suốt, chúng nó mặc dù thu hoạch được một con mồi thuộc vương cấp nhưng bản thân cũng tổn thất hơn 1000 con Manh long.
"Chúng nó dường như đã đi rồi." Chiêu Phong Nhĩ nói.
"Chúng nó hẳn chỉ đi ra xa một chút thôi, chúng nó vẫn sẽ rình mò chúng ta trên cả đoạn đường, đợi đến khi nhân số của chúng ta ít hơn nữa." Chúc Minh Lãng nói.
"Chỉ mong lát nữa đừng bớt thêm người nào nữa."
"Cẩn thận."
"Ân, cẩn thận."
Tuyệt cốc này khiến mọi người tiến vào trong nơm nớp lo sợ.
Cho dù có cẩn thận thế nào, thì những con sinh vật chưa từng được biết đến đang tồn tại trong cốc này cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà giết chết, độc chết, kéo đi, cắn nuốt mọi người.
Bọn họ đại khái đã tổn thất cả hai ba mươi người.
Nhưng cũng may sương mù đang dần tan bớt, đường đi cũng không sai, đi qua khe hở phía trên Tuyệt cốc thì mọi người có thể nhìn thấy ngọn núi Lôi Dực được xem là cột mốc kia.
"Cái nơi quỷ quái gì thế này, lão tử không đi tiếp nữa!"
"Chúng ta vẫn chưa tới được lối ra đâu."
"Ai, không hiểu tại sao lại có nhiều người chết liên tiếp như vậy..."
Thế gian này ly kỳ hung hiểm, quỷ dị vô cùng, cho dù có cảnh giới tu vi cao bao nhiêu cũng không thể thiếu cảnh giác được, cũng không biết do Giới Long môn tạo nên ảnh hưởng đối với cái Tuyệt cốc này hay là nơi này vốn dĩ là một vùng đất hung hiểm, nhóm các cao thủ đến từ nhiều thế lực khác nhau đều có cảm giác vô lực như khi mệnh không do mình định, rõ ràng là ở một vài tiểu quốc, nhóm người quân cấp tu vi bọn họ có thể rong ruổi tùy ý nhưng khi đến đây lại chẳng khác gì một quân tốt thí mạng trên chiến trường cả.
Bất quá, thảo phạt dị tộc tính tới bây giờ đều là nhiệm vụ nguy hiểm nhất, dù sao thứ có thể uy hiếp được Cực Đình đại lục thường thì đều nắm giữ những năng lực vô cùng khinh khủng.
"Ở bên đây có dấu vết khá lớn của mấy tên cự lĩnh lưu lại, chúng ta cứ men theo con đường mà họ đi có khi nào sẽ đến được Tuyệt Lĩnh Thành bang không?" một tên phù sư nói.
"Bên cự lĩnh có mấy tên trốn đi rồi, bây giờ người Tuyệt Lĩnh thàng bang hẳn đã biết chúng ta định vòng qua Tuyệt cốc để đến phía sau, hiện tại chúng ta lại liều lĩnh đi theo đường mà bọn chúng tới thì có khả năng sẽ trúng phải mai phục, tốt nhất vẫn nên tìm đường mới thì hơn, hơn nữa khi đi vòng ra vị trí phía sau địch thì chúng ta nên tận lực giữ thái độ xem chừng và kiềm chế." Chúc Minh Lãng lắc đầu nói.
Đường đi trong Vân Hạ Tuyệt cốc vốn phức tạp, tuy rằng nếu men theo vết chân của những cự lĩnh kia để lại có thể nhanh chóng đến được phía sau thành bang, nhưng người của Tuyệt Lĩnh thàng bang cũng không ngốc, lẽ nào họ biết có người đến mà không phòng?
"Vậy chẳng phải là kế hoạch đánh vòng sau này của chúng ta sẽ phải thất bại sao?" tên phù sư có chùm râu màu đen nói.
"Điều này cũng chưa chắc, nhiệm vụ của chúng ta chính là kiềm hãm, khiến người của Tuyệt Lĩnh thành bang phải tiêu hao tinh lực đề phòng chúng ta, nếu không khi chính diện chiến đấu thì bọn họ có thể dựa vào cái Ngân Lĩnh tường thành kia để chèn ép đại quân Cực Đình của chúng ta một cách gắt gao, chúng ta sẽ tổn thất lớn." hoàng tộc Triệu Trì Thuận nói.
Vị Triệu Trì Thuận là thống soái của Hoàng tộc thống lĩnh biên cương, hắn đương nhiên hiểu được Tuyệt Lĩnh Thành bang này chiếm ưu thế về địa hình lớn thế nào.
Huống hồ ban nãy vừa mới giao thủ với đám cự lĩnh nên bây giờ hắn cũng không dám khinh thường cái Tuyệt Lĩnh thàng bang này nữa.
"Mau đi đến đỉnh núi kia thôi, chúng ta có thể đi qua eo núi Lôi Dực sơn để đi tới phía sau Tuyệt Lĩnh Thành bang, hơn nữa tầm nhìn ở bên đó cũng tương đối trống trải, chúng ta có thể quan sát tình hình từ bên đó, đồng thời tìm thời cơ thích hợp để tiến hành tiến công." đường chủ Tử Tông Lâm Vương Bắc nói.
Sau một hồi thương nghị, mọi người quyết định không đi theo con đường của nhóm Cự lĩnh kia để lại mà lựa chọn con dốc đi đến đỉnh Lôi Dực sơn.
Sương mù dày đặc từ từ tiêu tán, hơn nữa còn có người am hiểu tìm đường nên bọn họ phát hiện ra một con sông trũng nhỏ do băng tuyết tan ra mà thành, đi theo đường sông này thì họ có thể đến được chân núi Lôi Dực.
Sau khi ra khỏi Tuyệt cốc, khói mù cũng tản đi hơn nửa, thời gian ở trong Tuyệt cốc thật quá đáng sợ rồi, nhất là khi nghĩ tới còn có những con Manh long đáng sợ vẫn luôn rình rập bọn họ...
Khi mọi người chỉ mới leo đến sườn núi Lôi Dực thì từ đỉnh núi truyền tới những tiếng sấm vang dội, trời đất bỗng chốc sáng rọi, ánh sáng như ánh mặt trời chói chang chiếu rọi khiến cho cả vùng núi rừng và mây mông trời mây được phủ một màu ngân tử sắc cực kỳ tươi đẹp!
"Nơi đây chỉ sợ sắp có sấm chớp mưa bão rồi, chúng ta tìm một nơi an toàn đóng trại đi." đưởng chủ Tử Tông Lâm Vương Bắc nói.
"Ở bên kia đi, bên đó hẳn là sấm chớp đánh không tới đâu, hơn nữa chúng ta còn có thể quan sát tình hình chiến đấu ở Tuyệt Lĩnh Thành bang." võ tướng Hoàng tộc Triệu Trì Thuận nói.
Trên sườn núi, hướng mặt về phía nam, nơi đó quả thật có một mảnh rừng nhỏ, cây tuyết sam sinh trưởng tươi tốt, vừa hay có thể làm vật ngụy trang được.
Đứng bên cạnh mỏm núi nhỏ, Chúc Minh Lãng quay đầu nhìn về phía Tuyệt Lĩnh thàng bang, đại chiến đã bắt đầu, từ đây có thể trông thấy thân ảnh của từng tên có cơ thể to lớn như của một tòa lầu đang đứng sừng sững bên trong Ngân Sắc thành bang, bọn họ đang ném tới tấp những tảng đá to lớn về phía chân tường...
Giữa không trung là rất nhiều Cự long và Thương long, bọn họ đứng bồi hồi ở gần Ngân Sắc tường thành, hơn nữa vì những đám mây cuồn cuộn sấm sét nên quân đoàn long thú này căn bản không dám bay lên cao.
Những tầng mây trên cao liên tục giáng sấm sét tựa như một đạo bình trướng trên không vậy, cách trở toàn bộ quân đội trên không của Ly Xuyên, khiến họ khó lòng mà vượt qua Ngân Lĩnh tường bang được, vậy nên chỉ có thể yểm hộ cho nhóm quân trùng kích tường bang dưới đất!
Tiếng gầm gừ, tiếng thét, tiếng sấm rền vang, tiếng va chạm ầm ầm truyền đến từ xa, chấn động đến mức khiến người nghe cảm thấy như sắp điếc đến nơi.
Đại quân đã công thành, hơn nữa tình hình chiến đấu vô cùng khốc liệt, từ đằng xa vẫn có thể trông thấy những vết đỏ thẵm ngang dọc trên dãy núi màu bạc.
Số lượng Cự lĩnh trong Tuyệt Lĩnh thành bang còn nhiều hơn so với dự tính của mọi người, hơn nữa trong thành bang không chỉ có cự lĩnh không thôi mà còn có cả ma long to lớn như một tòa lâu đài.
Lực phá hoại của đám ma long to lớn này càng thêm phần khủng bố, chúng nó chém giết với mục long sư trên không của Ly Xuyên, lấy một địch mười, Chúc Minh Lãng nhìn thấy đội ngũ của Hồng long cốc, bọn họ đang vây công một con ma long to lớn, thế nhưng thứ liên tiếp rơi xuống đất lại là hồng long của bọn họ, hết con này đến con khác.
Chúc Minh Lãng cũng nhìn thấy phi long doanh của Lê Vân Tư, bọn họ đang chém giết trên tường thành, nhóm quân phi long doanh tinh nhuệ của Ly Xuyên có đến một vạn người, cũng coi như là nhóm quân chủ lực trong số hai trăm ngàn đại quân của Ly Xuyên, phi long quân trước tiên đánh vào trên tường thành, tạo thành chiến trường thảm khốc với đám Cự lĩnh trên đoạn tường thành bị sương mù che khuất.