Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 596: Thần điểu chi dân

Chương 596: Thần điểu chi dân




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Mọi người mau nhìn kìa, phía sau thành bang của họ còn một nhóm quân đội nữa, hiển nhiên là để đề phòng chúng ta." Hoàng tộc Triệu Trì Thuận dùng tay chỉ về phía thàng bang, nghiêm túc nói.

"May mắn là chúng ta không lỗ mãng giết qua bên đó, nếu không thì tự chui đầu vào rọ rồi."

"Long thú cũng chỉ có thể bay ở độ cao thấp, điều này càng khiến chúng ta khó vượt qua bức tường Ngân Lĩnh của Tuyệt Lĩnh thành bang, người của Tuyệt Lĩnh thành bang còn lợi dụng thiên lôi trên Lôi Dực sơn để bố trí lôi giới trên không." Chúc Minh Lãng nói.

Lọai sét dực thiên đó có thể nói là một vòng phòng thủ hoàn hảo cho Tuyệt Lĩnh thành bang, ngay cả một vài con rồng chủ cấp, bá chủ không trung cũng không dám tùy tiện bay vào, thiên lôi cuồn cuộn, không cẩn thận chút thôi cũng bị sét đánh thành hai nửa.

"Tuyệt Lĩnh thàng bang này quả thật không đơn giản a, bọn họ nắm trong tay những loại năng lực mà ở Cực Đình đại lục chúng ta tựa hồ chưa từng thấy qua." Cảnh Lâm trưởng lão nói.

Khiến cho những binh lính bình thường trở nên to lớn như long thú.

Còn có thể lợi dụng Lôi Dực thiên chủng để tạo thành một kết giới trên trời.

Bất kỳ thế lực tọa trấn hay giai cấp thống trị ở Cực Đình đại lục cũng không thể có loại kỹ năng này.

"Đáng tiếc, nhân thủ của chúng ta không đủ, nếu không có thể phái một nhóm người đến đỉnh núi tìm hiểu thử, có lẽ có thể tìm ra phương pháp phá hư lãnh không lôi giới kia." đường chủ Tử Tông Lâm Vương Bắc nói.

"Mọi người ở đây tìm thời cơ phản kích đi, ta lên đỉnh núi coi sao." Chúc Minh Lãng nói.

Việc người Tuyệt Lĩnh thành bang lợi dụng sét để tạo kết giới là điều mà mọi người không ai ngờ tới, điều này đã hạn chế cực đại sự tiến công của đại quân long thú, phi long doanh của Lê Vân Tư cũng chỉ có thể chiến đấu trên tường thành, ưu thế phi hành tột đỉnh bị hạn chế đến mức chẳng còn gì.

"Phía trên không biết có ai coi chừng hay không, một mình ngươi đến đó thì...nói chung là ngươi phải đặc biệt cẩn thận đấy." Vương Bắc nói.

Còn tưởng rằng bọn người kia sẽ phái một đội quân tinh nhuệ đi cùng mình, thì ra chỉ là muốn chúc mình may mắn thôi à.

Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, một mình đi thì một mình đi vậy, Thương Loan Thanh Long cũng sắp phi thăng độ kiếp rồi, cho dù có san bằng Tuyệt Lĩnh thành bang hay không, Chúc Minh Lãng cũng phải lên núi!

"Sư huynh, muội đi cùng huynh." Tử Diệu Trúc nói.

"Không sao cả, tự ta đi được, các ngươi ở đây theo dõi diễn biến đi, nếu như có nguy hiểm gì thì ta sẽ lui về." Chúc Minh Lãng nói.

Sau khi giao phó cho Cảnh Lâm trưởng lão, nhờ ông ấy bảo vệ đám người Nam Linh Sa, Tử Diệu Trúc, Hạo Dã thật tốt, Chúc Minh Lãng liền một mình đi lên núi.

Đi càng lên cao, sét đánh càng đáng sợ, đại khái là cứ đi mười bước chân sẽ nhìn thấy một đợt sét kinh thiên động địa giáng xuống, khiến cho cả bầu trời tối đen sáng rực cả lên.

Mặc dù Chúc Minh Lãng đạp kiếm phi hành, nhưng cũng chỉ có thể tận lực mà bay sát gần mặt đất mà thôi, trên Dực Lôi sơn sinh trưởng rất nhiều cây tuyết sam khổng lồ, tươi tốt vô cùng, mỗi khi tia sét đánh ngang qua, ánh sét kia sẽ soi sáng mỗi một cây tuyết sam trên núi, tựa như ánh sáng kia đang truyền xuống đám lá tuyết sam khiến cả vùng núi như sáng chói cả lên!

Chúc Minh Lãng tìm được đường lên núi, lúc đi vòng qua phía nam thì hắn phát hiện chiến trường bên Ngân lĩnh tường thành ngày càng thêm khốc liệt, mười vạn quân của Ly Xuyên đều đã tiến vào chiến trường, hiển nhiên Lê Vân Tư không muốn trì hoãn thêm nữa...

Nếu không nâng cao tinh thần thì không có cách nào công phá được tường thành của Tuyệt Lĩnh thành bang, cũng khó mà phát động được thế tiến công lần thứ hai, tiếp tế tiếp vận không đủ, hoàn cảnh ác liệt, lựa chọn vây thành nghỉ ngơi lấy sức là điều không thể.

"Rầm rầm!!!!!!!"

Đúng lúc này, đỉnh đầu đột nhiên nổ tung, hai đạo lôi điện cực tráng kiện từ trên trời cao giáng xuống, khiến cả đỉnh núi như rung động không ngừng, tóe ra tia điện.

Đám mây hung tợn phía trước bỗng chốc khuếch tán, tựa như thân thể dữ tợn to lớn của một con giao long đang quẫy động trong cơn sóng dữ ngoài biển rộng, mỗi một đạo sét đều vượt xa những đạo sấm chớp thường thấy!

Vân Hải lôi điện khuếch tán, phủ hết cả bầu trời, ngay sau đó liền có những sợi roi điện như xúc tua thiên ma hung hăng quất lên mặt đất!

Xung quanh tường thành Ngân Lĩnh có một vài con long thú đang muốn dựa vào lợi thế chiếm giữ bầu trời của mình mà bay cao hơn, thế nhưng những xúc tua điện bất ngờ quất xuống khiến cho cả trăm cả ngàn con rồng cấp long tử, long tướng trong nháy mắt hóa thành hư ảo!!

Chúng nó đã coi như là bay rất thấp rồi, chỉ còn chưa đến mức nằm rạp xuống mặt đất nữa thôi, nhưng không ngờ rằng phạm vị của đợt sét này lại rộng như vậy, khiến cho cả nhóm đại quân mục long sư đang sắp tiến phá tan được một mặt tường thành bỗng chốc tan thành mây khói!

Lăng Không sét giới!!

Thảo nào Tuyệt Lĩnh thành bang lại không chút lo sợ nào như vậy, thì ra họ sớm đã chuẩn bị chu toàn cả rồi, đại quân Ly Xuyên mà dám bước vào nơi đây thì bọn họ đều sẽ phải táng thân ở trong cao Tuyệt lĩnh này, dùng cả trăm ngàn thi thể lấp đầy Vân Hạ Tuyệt cốc!

Chúc Minh Lãng chức kiến một màn này thì cũng không khỏi hít vào một hơi.

Cái thành bang ngăn cách với đời này có thực là dị tộc không, vì sao thủ đoạn họ nắm trong tay cứ như được trời ban tặng??

"Phi long doanh, Cự long quân, Thương long đoàn cũng phải chiến đấu trên mặt đất, Ngân Lĩnh tường lại kiên cố khôn cùng, nếu cứ luôn không phá được tường thành thì phần lớn quân sẽ chết trong cái khe dưới tường thành kia." vẻ mặt Chúc Minh Lãng nhưng trọng hơn nhiều.

Công thành còn khó hơn trong tưởng tượng nhiều, nhất là khi địa thế nơi họ tấn công là vùng trũng, mà Ngân Lĩnh thàng bang lại cao chót vót, lúc Lê Vân Tư nhận được mệnh lệnh của Hoàng triều liền cảm thấy lo lắng, hiển nhiên miễn cưỡng tiến công một tòa thành bang có ưu thế như này thì cho dù số lượng quân đội dù có nhiều thì cũng chỉ như là tụ tập đi đời nhà ma mà thôi.

Nhưng Lê Vân Tư không có lựa chọn nào khác.

Hoàng triều đang có ý định làm giảm quyền thống trị của nàng, muốn thu cả Ly Xuyên nhận được ảnh hưởng của Giới long môn vào trong túi.

Bây giờ việc mà Lê Vân Tư có thể làm một là phá thành, chiếm giữ vị trị thống trị tuyệt đối của Ly Xuyên hoặc là bị Hoàng triều tước mất quyền thống trị.

"Sét giới này vô cùng đáng sợ, đại quân long thú giờ chẳng khác nào đồ phế thải cả, phải mau chóng triệt tiêu nó." Chúc Minh Lãng cũng rõ việc mà bản thân nên làm bây giờ là gì.

Nhân cơ hội lôi điện thoáng trở về mức bình thường, Chúc Minh Lãng lại tiếp tục đi lên đỉnh núi.

Khi lên tới nơi, Chúc Minh Lãng nhìn thấy một mảnh cây tuyết sam trộc lốc, khô héo, không lá không cành đang đứng sừng sững trên đỉnh núi, đỉnh núi không tính là quá dốc nhưng do khu vực đỉnh núi này có mấy chỗ đột nhiên độn cao lên nên trông mới nhấp nhô, dốc như thế.

Kết cấu của chúng trông có vẻ không đồng nhất lắm với cả ngọn núi, những mỏm đá mày tím đen nằm xen lẫn với rất nhiều mỏm đá thiếc màu tím đen, nhìn lướt qua đám đá màu tím đen đang bày ra trước mắt này thì trông chúng như chúng là kết cấu chính tạo thành sự gồ ghề cho cả phần đỉnh này.

Chúc Minh Lãng đi xuyên qua đám cây tuyết sam trụi lủi, lúc đang muốn tiếp cận đỉnh núi thì Thiên Sát long phát ra tiếng kêu cảnh báo.

Chúc Minh Lãng vội vội vàng vàng che dấu khí tức của mình rồi lợi dụng mị ảnh chi y để đi tiếp.

Một mui thuyền màu sắc rực rõ nằm ở nơi tiếp giáp của vùng đất sừng gồ ghề và đỉnh núi xuất hiện ngay trong tầm mắt của Chúc Minh Lãng, có vài nam tử to con xích lõa đang ngồi bên trong, còn có một nhóm người khoác áo bào lông vũ trong đó, thậm chí bọn họ còn mang mặt nạ chim, chỉ để lộ hai con mắt, mũi và mái tóc rối xù ra bên ngoài.

Còn đám nam tử tráng kiện xích lõa kia thì lại dễ nhận ra, bọn họ là quân sĩ của Tuyệt Lĩnh thàng bang, hơn nữa dựa trên lĩnh văn màu nâu nhạt trên da bọn họ thì có thể đoán được rằng, bọn họ chính là số quân sĩ chuẩn bị bị hóa thành Cự Lĩnh, hơn nữa cấp bậc xem ra cũng không thấp.

Còn về những người đeo mặt nạ và áo bào lông chim này thì Chúc Minh Lãng xem như cũng có chút ấn tượng, cứ có cảm giác như đã gặp ở đâu đó rồi.

"Dị tộc Ẩn Sương đảo?" Chúc Minh Lãng đột nhiên nhớ ra.

Lê Vân Tư có đề cập qua dị tộc Ẩn Sương đảo này có năng lực có thể thao túng cả một bầy chim đáng sợ, như Sương dã điêu, Độc Yêu điểu, Băng Bao phong long...bọn họ tự cho bản thân là cư dân của thần điểu!

Lúc đó, trước mặt Lê Vân Tư có mấy bức họa, trên đó là bản phác họa trang phục và dáng dấp cơ bản của người Cư lĩnh và dị tộc Ẩn Sương đảo, Chúc Minh Lãng có nhìn thoáng qua một chút.

"Tuyệt Lĩnh thành bang và Ẩn Sương đảo cấu kết với nhau??" Chúc Minh Lãng cảm thấy có chút hốt hoảng trong lòng.

Nếu như bị Lê Vân Tư coi là một tai họa ngầm thì chắc hẳn thực lực cũng vô cùng đáng sợ, cư dân thần điểu trên Ẩn Sương đảo tuyệt đối là di tộc mang tai họa ngầm cùng cấp bậc với Tuyệt Lĩnh thành bang.

Chỉ tiêu diệt một mình Tuyệt Lĩnh thành bang cũng đủ khiến Ly Xuyên phải toàn lực đối phó thì càng không cần nói có thêm sự liên minh của cư dân thần điểu trên Ẩn Sương đảo nữa, điều này có nghĩa là toàn bộ Ly Xuyên đang phải đối mặt với một nguy cơ vô cùng lớn!

Chuyện này, sợ là ngay cả Lê Vân Tư cũng không biết.

Tuyệt Lĩnh thàng bang ở phía bắc cao tuyệt lĩnh, còn Ẩn Sương đảo lại nằm trong vùng biển Hư Vô ở phía đông nam Ly Xuyên, hai nơi cách nhau cả môt vùng Ly Xuyên rộng lớn như vậy, nếu không nhờ có sự xuất hiện của Giới long môn, thì bọn họ chắc hẳn cũng không biết đến sự hiện diện của đối phương.

Vậy sao họ lại cấu kết với nhau được??

"Manh long..."

"Lẽ nào manh long cũng không phải loài rồng hoang dã."

"Manh long vẫn luôn quanh quẩn xung quanh đại quân Ly Xuyên, khiến đại quân không thể phái quân đi thăm dò, không thể phái đội ngũ thăm dò khiến cho cả đội quân như đang đi trong sương mù, thậm chí ngay cả đoàn tiếp tế hậu cần cũng không tới được khiến cho Ly Xuyên không thể không nâng cao tinh thần mà công thành trong một lần."

"Nguy rồi!"

"Nếu như Manh long do đám dân thần điểu trên Ẩn Sương đảo điều khiển thì vị trí của đội ngũ tập kích bất ngờ cũng đã bị bại lộ!"

Suy nghĩ này khiến Chúc Minh Lãng cảm thấy khiếp đảm vô cùng!

Trong đầu đột nhiên nhớ tới bốn chữ mà Lê Tinh Họa đã nói với mình--tử kỳ chi cục!

Đợt chiến dịch này, từ khoảng khắc bắt đầu đã định sẵn kết cục như này!

Bây giờ Chúc Minh Lãng đã hiểu rõ tại sao Lê Vân Tư lại thấy lo lắng rồi, vào khoảnh khắc nàng tiếp nhận mệnh lệnh của Hoàng tộc nàng đã biết lần xuất chinh này lành ít dữ nhiều.

"Đám hạ dân Ly Xuyên ngu xuẩn kia, bọn họ cho rằng trốn ở sườn núi thì chúng ta sẽ không nhận ra ý đồ của bọn chúng sao?"

"Ha hả, muốn thừa dịp đại chiến căng thẳng mà giáng một đòn bất ngờ sau lưng Tuyệt lĩnh thành bang của chúng ta sao, nhưng bọn họ lại không ngờ được rằng, chỉ cần đến lúc bọn họ ngủ say, đám Manh long nấp trong sơn đạo sẽ xuất hiện ăn cả đám đến không còn một mảnh!"

"Thật muốn tự mình đến nhìn mỹ cảnh này a, ta thích nhất là cảnh tượng máu thịt hòa lẫn, chỉ tiếc là tế thủ muốn chúng ta thủ lại nơi này, đám người Ly Xuyên đó nhất định sẽ rất sợ hãi! Nhất định sẽ cho là chúng ta có thần linh hiệp trợ, ha ha ha!"

"Cái sét giới này làm sao bố trí được, có thể dạy chúng ta hay không?" quân tướng cường tráng xích lõa nói.

"Có thể a, các ngươi dùng huyễn cự thuật trao đổi cho chúng ta đi." một tên mặc áo bào lông chim nở nụ cười.

Hai người kia chỉ có thể cười khan nhưng cũng không nói hai bí thuật trong tộc của bọn họ ra, dù sao việc này có liên quan đến sự hưng suy của cả tộc bọn họ, liên minh không có nghĩa là toàn bộ đều nói ra.

Chúc Minh Lãng dựa vào mị ảnh chi y mặc trên người mà nghe lén cuộc nói chuyện của những người này.

"Ai, năm đó chúng ta thiết lập Tông cung, chẳng qua là để khống chế Ly Xuyên, nghênh tiếp sự xuất hiện của Giới long môn. Ai mà biết được Cực Đình và trật tự giả lại san bằng cả Tông cung... Kế hoạch của chúng ta cũng vì thế mà thất bại." tướng lĩnh xích lõa của Tuyệt Lĩnh thành bang nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch