Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 598: Thiết lăng mộ

Chương 598: Thiết lăng mộ




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Ở lưng chừng núi.

Một đám Manh long màu xám xịt kết thành một đội quân, chúng vụt ngang bầu trời phía trên rừng cây mà đến, tiếng đập cánh và tiếng răng nanh cạ vào nhau nghe như tiếng cười nhếch mép của một con quỷ đáng sợ, khiến cho đám người tu hành trong đội ngũ tập kích của Ly Xuyên nghe thấy mà rợn cả tóc gáy.

"Chúng nó không tấn công đến chỗ chúng ta..."

"Trời ạ, phải có đến hàng vạn con ấy chứ, nếu chúng ta liều mạng đánh với chúng thì sợ là chúng ta cũng chẳng có mấy người sống sót được a!?"

"Cũng may chúng ta không có mạo hiểm xuống núi, Tuyệt Lĩnh thành bang này còn hung hiểm hơn nhiều so với trong tưởng tượng."

Nam Vũ Sa trốn dưới đám lá rừng, ánh mắt nàng chăm chú nhìn về đám Manh long ở phía xa, hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại.

Mấy con Manh long này...

Giống như bị kẻ nào đó điều khiển, cùng nhau tập hợp về phía đỉnh núi.

Là Chúc Minh Lãng sao?

Phía chúng nó chạy tới là hướng của Chúc Minh Lãng?

Nhiều Manh long như vậy có thể so sánh với mười vạn tinh binh, chỉ có một người Chúc Minh Lãng thì sợ sẽ bị gặm đến mức cả vụn xương cũng không còn.

Trên giác sơn đỉnh, tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp cắt ngang bầu trời cao, mang theo một chuỗi hoa lửa chấn động cùng cực, cả núi rừng, cây cối, mặt đất đều rung chuyển không ngừng.

Chúc Minh Lãng nhìn lướt qua xung quanh.

Những con Manh long bay ra từ áo cầm bào trên thân của tên kia vẫn quanh quẩn xung quanh mình, chúng nó phân tán khắp nơi.

Không phải là Chúc Minh Lãng không giết được bọn chúng mà nếu có giết cũng chỉ giết được mấy trăm con Manh long mà thôi, đến khi trời tối đội quân Manh long tiến tới cũng sẽ chén mình sạch sẽ, không còn vụn xương nào mà thôi.

"Kẻ nào!!" trên đỉnh núi, tướng quân xích lõa kia quát lớn một tiếng.

Điện quang sáng chói, Chúc Minh Lãng đứng ngay bên ngoài doanh trướng, sau lưng hắn là đám cây sam rậm rạp, nhưng không biết vì sao mà hắn lại bị một vòng khí tức hắc ám nồng đậm bao bọc xung quanh, ngay cả quang huy chói mắt cũng không thể phá tan được.

Chúc Minh Lãng không nói một lời, hắn đứng trong phần bóng ma bao phủ, ở trên người hắn đột nhiên hiện lên sáu thanh kiếm đỏ thẫm.

Trên thân của sáu đạo kiếm đó đều ẩn hiện liệt viêm, theo động tác vung tay của Chúc Minh Lãng mà sáu đạo kiếm ảo do Kiếm Linh Long biến ra lập tức phóng thẳng ra!

Xẹt ngang mặt đất, hỏa diễm hoa lệ, sáu đạo kiếm tựa như sáu luồng ánh sáng mặt trời nóng rực chiếu rọi bình nguyên, chúng nó như điện xẹt và sắc bén vô cùng, chúng lần lượt xuyên qua thân thể của sáu tên Cự lĩnh!

Trên lồng ngực bất chợt hiện lên một lỗ thủng mà lỗ thủng này trong nhất thời bùng cháy dữ dội, sáu người đều chưa kịp thét ra tiếng kêu thảm thiết nào đã bị đốt thành tro bụi rồi!!

Sáu người chết ngay tại chỗ!

Cự Lĩnh xích lõa quá đỗi sợ hãi, hắn gầm thét lên một tiếng, ngay sau đó thân thể bị một luồng khí tức màu vàng bao phủ.

"Ngươi cứ đợi chết đi, đợi chết đi!" cơ thể của tên Cự Lĩnh xĩnh lõa nhanh chóng phồng lên, bắp thịt cứng rắn như những mỏm nham thạch, lớp da lại giống như lớp tinh thiết đã qua rèn luyện, cả người tỏa ra ánh sáng kim loại chói mắt!

"A!!!"

Một tiếng kêu thê lương truyền đến từ phía sau tên Cự Lĩnh khổng lồ, một tên mặc cầm bào khác bị treo lơ lửng giữa không trung, hai cánh tay hắn nắm chặt phần gần cổ, hai chân vẫy đạp trong không khí trông tựa như một tên thắt cổ tự tử.

Một cái đuôi tinh tế thon dài đang cuốn lấy cổ một tên trong số những người thuộc Ẩn Sương đảo, thậm chí tên này còn chưa kịp thi triển pháp thuật đã bị siết đến tắt thở rồi.

Phía sau hắn, còn có ba người cũng mặc cầm bào nhưng với tu vi của bọn hắn còn lâu mới cao bằng tên thao túng Manh long kia, bọn họ nhìn thấy đồng bọn của mình chết một cách quỷ dị như vậy thì vội vội vàng vàng đọc lên một loạt những hoán ngữ triệu hoán cổ xưa.

Từng tiếng kêu của những con Tước Minh từ trong không trung truyền tới, từ trong ánh lửa chớp điện, từng ánh điện lôi phóng ra tứ phía rồi hóa thành Lôi Tước lượn lờ trong không trung.

Những con Lôi Tước này từ từ đáp xuống, tựa như một con thần điểu bảo hộ xung quanh ba gã mặc cầm bào kia.

"Nao~~~~~~~!!!"

Một tiếng rồng gầm đột nhiên vang lên, khiến cả đỉnh núi đều phải rung động theo.

Dưới tác động của tiếng rồng gầm hết thảy những con Lôi Tước đều nổ tung mà chết, thân thể hóa thành mấy tia điện yếu ớt.

Hàm răng nanh rồng sắc bén bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của ba người nọ, hung hăng lao xuống, thân thể của ba người họ đã bị nanh rồng đâm thủng rồi chầm chậm nâng lên.

Máu tươi không ngừng trào ra, nanh rồng điên cuồng hấp thu lượng máu chảy ra này, không bao lâu sau, cả ba người đã bị hút khô không còn giọt máu nào!

Cả mười người đều chết bất đắc kỳ tử, duy chỉ còn lại một tên Cự Lĩnh to lớn.

Tên Cự Lĩnh có khí tức huyết kim cự nhân cũng bị một màn này làm cho kinh hãi, ánh mắt hắn đảo qua thi thể của mười người đã chết kia, hắn dùng sự cuồng bạo để che giấu nội tâm đang hoảng sợ của bản thân mình.

Chúc Minh Lãng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, dù sao thứ có thể thực sự uy hiếp đến tính mạng hắn chính là đám Manh long đang tập hợp lên đỉnh núi kia.

Có điều, Chúc Minh Lãng cũng chú ý đến một điều, đoàn sinh vật Lôi Tước, Nham Điểu, Hồng Phong, Long Dăng được bốn tên của Ẩn Sương đào nuôi dưỡng kia.

Sau khi bọn họ chết, bốn sinh vật này vẫn quanh quẩn ở xung quanh, tựa như một đám ong vò vẽ đang nổi giận vì bị phá tổ, tựa như chúng muốn đồng quy vu tận với Chúc Minh Lãng.

Chỉ tiếc là so với Manh long thì thực lực của những con Lôi Tước, Nham Điểu, Hồng Phong, Long Dăng kia còn kém xa nhiều, nếu tính riêng ra thì mỗi một con còn chưa đạt tới cấp bậc chân long, chẳng qua chỉ là đám yêu vật có tu vi nghìn năm mà thôi.

Chỉ cần triệu hồi Thương Loan Thanh long thì một mình nó cũng có thể giết sạch bọn chúng.

Chúc Minh Lãng có thể chuyên tâm đối phó với tên Cự Lĩnh kia rồi, thực lực của tên này đã đạt đến hạ vị vương cấp, so với những tên ban nãy mà mình giết thì mạnh hơn một bậc.

Tên Cự Lĩnh này cũng xem như là một tên có đầu óc, sau khi hắn biết được Chúc Minh Lãng là một mục long sư sở hữu hai con long vương thì hắn quyết định sẽ đánh phòng thủ, kéo dài thời gian.

Một mình hắn thì không có khả năng có thể đánh thắng Chúc Minh Lãng với hai con rồng, một con thuộc trung vị long vương và một con là hạ vị long vương được, nhưng nếu đại quân Manh long tới đây thì kết cục có thể sẽ khác đi.

Mạnh suy nghĩ của hắn vô cùng có trình tự, chính là dằng co với Chúc Minh Lãng để đợi đám Manh long muốn báo thù kia đến giết Chúc Minh Lãng!

"Ngươi mạnh hơn ta thì thế nào, qua một lúc nữa thì ngươi mới chính là kẻ phải chết không toàn thây!!" tên Cự Lĩnh kia không ngừng nện những quả đấm đầy sức lực xuống mặt đất.

Mỗi một quyền của hắn có thể đánh nát cả nham thạch mỏ thiết, hơn nữa những mảnh thiết bị đánh nát kia lại bay đến trên thân thể hắn, càng làm tăng thêm độ dày cứng cho tầng khôi giáp của hắn.

Đỉnh núi đá thì coi như vẫn còn tốt, mỏ thiết màu tím đen trên đỉnh núi kia vô cùng kiên cố, ngay cả hắc ám chi trạc của Thiên Sát long cũng không thể ăn mòn.

Một tên vương cấp, nếu như hắn thực muốn phòng thủ thì muốn giết chết hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hơn nữa nếu như đám Manh long mà tên mặc cầm bào kia đều đứng về chiến tuyến bên hắn thì thực lực của hắn sẽ còn kinh khủng hơn Chúc Minh Lãng có trong tay hai con long vương.

Đương nhiên, giết hay không giết hắn thì kết cục cũng như nhau, điều đáng sợ không phải là tên điều khiển Manh long mà chính là nhóm đại quân Manh long đó, hiện tại chúng nó chắc hẳn đã đến được đỉnh núi, chỉ cần vượt qua đám cây ngân sam trọc lốc kia thì tính mạng của mình sẽ khó bảo toàn được.

Tựa hồ nhìn thấu được tâm tình nôn nóng của Chúc Minh Lãng, tên Cự lĩnh kia vẫn tựa mình vào giác sơn đỉnh như cũ, gắt gao bảo vệ những phần yếu hại của mình, như một bức tường bằng thép kiên cố.

Hắn có thương tích đầy mình thì thế nào, lúc này đây hắn đã nghe thấy được thanh âm vỗ cánh của đại quân Manh long từ xa truyền tới rồi!

"Không giết được ta a! Ha ha ha, trung vị vương cấp, ngươi cũng là một nhân vật rất lợi hại đấy, thế nhưng Tào Quang ta đây cũng không phải nhân vật đầu đường xó chợ gì!" tên Cự Lĩnh tự xưng là Tào Quang cười lớn.

Hắn đang cố ý kích thích Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng càng nóng ruột thì càng dễ lộ ra sơ hở.

Trung vị vương cấp thì thế nào, chỉ cần xuất hiện sơ hở trí mạng thì Tào Quang hắn cũng có thể đánh chết như thường.

Chỉ là, Tào Quang cũng không phải kẻ ngốc, hắn không cần phải xuất thủ, hắn chỉ cần đảm bảo không bị chết dưới sự tấn công của hai con long vương này rồi đợi đến khi đại quân Manh long đến sẽ tiêu diệt hắn.

"Coong coong coong coong~~~~~~"

Âm thanh tựa như tiếng mài răng ken két của ác ma báo hiệu đại quân Manh long đã sắp đến gần rồi, Chúc Minh Lãng quay đầu nhìn thoáng qua đã thấy những khối thân thể màu xám xịt tựa như một trận đất đá bay mù trời đang tiếp cận mình.

Những con Manh long ban nãy quanh quẩn ở đây cũng lập tức lên tinh thần, nhao nhao bay về phía đồng bọn của chúng, chúng nó phát ra những tiếng kêu vô cùng quái dị, tựa như đang nói với đám Manh long đến sau rằng: Chính là hắn, chính tên này đã giết người nuôi dưỡng chúng ta!

"Na nha~"

Một tiếng kêu dễ nghe bất chợt vang lên, Chúc Minh Lãng nghe thấy thỉnh cầu được ra ngoài của Nữ Oa long từ trong linh vực truyền tới.

Chúc Minh Lãng cũng không nghĩ nhiều lập tức mở đồ ấn ra, để Nữ Oa long từ trong linh vực đi ra ngoài.

Nữ Oa long từ trong đồ ấn bước ra, nàng nhìn thoáng qua đám đại quân Manh long, đôi con ngươi màu hổ phách đột nhiên lóe lên một tia sáng kì dị.

"Phong ấn...phong ấn!"

Lời mà Nữ Oa long nói ra vẫn có chút hơi gượng gạo, nàng vẫn chưa hoàn toàn vận dụng thuần thục ngôn ngữ nhân loại này.

Nàng đưa bàn tay ra, cánh tay trắng nõn có cả hoa văn đánh một chưởng về phía tên Cự Lĩnh đang cười to kia.

"Không có tác dụng gì cả, một nữ yêu long quân cấp tu vi thì sao có thể thương tổn được ta, chịu chết đi!!" Tào Quang tiếp tục cười nhạo nói.

Lúc đầu Chúc Minh Lãng còn tưởng Nữ Oa long định dùng một chưởng đập chết tên Cự Lĩnh đáng ghét này nhưng sau đó Chúc Minh Lãng mới phát giác ra rằng lòng bàn tay của Nữ Oa lòng hoàn toàn không hướng về phía tên Cự Lĩnh mà là vùng giác đỉnh núi phía sau tên Cự Lĩnh đó!

Giác đỉnh núi là do những mỏm đá màu tím đen hợp thành, ngay cả loại uy lực như Sét Dực Thiên cũng có thể chịu được, hơn nữa cũng bởi vì tên Cự Lĩnh này không ngừng hấp thu nguồn năng lượng của mỏm đá này để tạo thành khôi giáp nên cho dù Kiếm Linh Long và Thiên Sát long hợp lực cũng khó mà giết được hắn...

Nữ Oa long có thể phá vỡ mỏm núi này??

Nhưng nếu như đánh nát rồi thì Lôi Dực sẽ tán ra khắp cả ngọn núi, cũng không có cách nào hình thành nguồn lực độ kiếp mà mình cần.

Chưởng lực truyền đến giác đỉnh núi, cả giác đỉnh đều rung lắc hết lên, số lượng lớn tảng đá, quặng sắt tróc ra từ mỏm đá này bay về phía tên Cự Lĩnh to lớn.

Ngay khi tên Cự Lĩnh còn cho rằng đối phương đã bị mình ép đến mức phải thi phép gì đó thì hắn nhìn thấy có rất nhiều nham thiết bay đến chỗ mình, trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ hoang mang tột độ, đột nhiên một mỏm đá cực lớn văng ra từ giác đỉnh núi giáng xuống, khiến cho thân thể to như một tòa lầu các của hắn cũng bị kẹt ở trong!

Ngày càng có nhiều nham quặng bay tới chất thành một tòa núi nhỏ, đồng thời dưới tác động pháp thuật thạch ẩn của Nữ Oa long, những mỏm đá xếp khít vào nhau không một kẽ hở.

Từ ngoài nhìn vào, cái núi nhỏ đang phong bế tên Cự Lĩnh kia trông cứ như một ngôi mộ lớn kín khẽ không có chút không khí nào vậy!

Bây giờ Tào Quang cười không nổi nữa rồi, hắn bị nhốt chặt bên trong, mặc dù tạm thời sẽ không mất mạng nhưng cũng không làm được gì cả, muốn đánh nát cái ngôi mộ nham thiết này phải hao tốn rất nhiều thời gian!!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch