Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 597: Cược một phen

Chương 597: Cược một phen




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Một Cực Đình nho nhỏ, cũng chỉ là dân hạ giới mà thôi, sao có thể so sánh với chúng ta chứ, ngươi nhìn xem đám người tu hành của các thế lực tọa trấn ấy, chỉ toàn đám phàm phu tục tử, muốn giết cứ giết!" người mặc vũ bào nói.

Tông cung???

Thế lực sớm nhất vượt lên hàng giai cấp thống trị ở Ly Xuyên?

Trở ngại lớn nhất trên con đường lớn mạnh của Lê Vân Tư, lúc đó ngay cả người chấp chưởng của Tổ long thàng bang cũng bị bọn họ chi phối.

Chỉ có một mình Lê Vân Tư là hoàn toàn không hợp với bọn chúng mà thôi!

Thảo nào lúc đó tất cả mọi người lại muốn phản đối Lê Vân Tư, thì ra Tông cung chính là con rối mà Tuyệt Lĩnh thành bang thiết lập ở Ly Xuyên.

Bọn họ mới thực sự là kẻ đứng sau tất cả, chứ không phải là đoạn tuyệt với đời!

"Nói cách khác, cho dù Cực Đình đại lục không ra mặt lật đổ Tông cung thì Ly Xuyên vẫn phải đối mặt với Tuyệt Lĩnh thành bang kẻ chủ mưu đứng sau màn che này...Chỉ có điều khi đó bọn họ cũng không cường thịnh như bây giờ, nhờ có sự xuất hiện của Giới long môn thì họ mới dám nhảy ra đối đầu với Cực Đình đại lục."

Đám người Tuyệt Lĩnh thành bang và Ẩn Sương đảo đều gọi người Cực Đình là "người hạ giới" như vậy thì nguồn gốc của họ hẳn phải có liên quan đến "thượng nhân".

Hiện tại trên cơ bản Chúc Minh Lãng đã có thể khẳng định, ngoại trừ Cực Đình đại lục còn có một đại thế giới nữa, dường như bọn họ đang thành lập một loại liên hệ gì đó với Cực Đình đại lục...

Là do ảnh hưởng của Giới long môn sao?

Giới long môn đã khiến cho các thế giới lớn nhỏ không liên quan gì đến nhau tiếp giáp cùng một chỗ.

Vu thổ giáp giới với Ly Xuyên.

Cực Đình từ trên trời rơi xuống tiếp giới với Ly Xuyên...

Cùng với cái thế giới mà "thượng nhân" cư ngụ kia cũng đang từ từ tiếp nối với Cực Đình đại lục.

Mọi thứ đều là do Giới long môn sao??

"Vậy thì người của Tuyệt Lĩnh thành bang và Ẩn Sương đảo chính là truyền nhân của thượng giới, cũng vì vậy họ mới nắm giữ một vài pháp thuật truyền thừa. Bọn họ có thể cũng giống như ta, không cẩn thận rơi vào vòng xoáy hư vô bị cuốn đến một mặt thế giới khác, hoặc có thể là bọn họ biết được phương pháp gì đó, có thể đến đại lục tiếp giáp trước khi chúng chạm vào nhau."

Chúc Minh Lãng đã hiểu đại khái nguồn gốc của hai dị tộc kiêu ngạo kia rồi.

Thượng giới, bề trên, những thứ này chỉ là bọn họ tự cho mình là vậy thôi.

Hiện tại xem ra, chắc hẳn bọn họ đến từ một khối lục địa khác, chỉ là nắm giữ những bí pháp cường đại hơn mà thôi.

Đương nhiên, hệ thống tu luyện của họ cũng có thể ưu tú hơn.

Hơn nữa, bọn họ hiển nhiên hiểu biết về Giới long môn nhiều hơn người Cực Đình đại lục.

"Tổng cộng mười một người, hai người có khí tức tương đối mạnh, ít nhất là vương cấp."

"Cái Giới long môn này có ảnh hưởng lớn đến thế sao, trước đây nếu là người thuộc vương cấp đã là chúa tể một phương rồi, hiện tại lại chỉ ở đây trông coi kết giới?"

"Bất quá, bí cảnh Chúc môn cũng có tới bốn vị trưởng giả phù hộ, xem ra Sét Dực Dị chủng này cũng không phải vật thường gì, trước hết cứ giải quyết hết bọn họ đã sau đó mới có thể an tâm phi thăng độ kiếp."

Chúc Minh Lãng âm thầm đánh giá thực lực của đối phương.

Cũng may Thiên Sát long đã tấn thăng đến trung vị vương cấp rồi, nếu không...Chúc Minh Lãng phải sử dụng đến Kiếm tỉnh trạng thái mới có thể nhanh chóng giải quyết hết những người này.

Tốt nhất là có thể âm thầm giết một người.

Còn một trận chiến lớn phải đánh vậy nên Chúc Minh Lãng cũng không muốn phí nhiều sức lực với đám người này lắm.

"Cũng sắp đến lúc rồi, ta đi tụ hợp đám Manh long lại một chỗ, ngươi ở đây canh chừng không có vấn đề gì chứ?" tên mặc cầm bào kia nói.

"Bọn hạ dân đó sao mà biết chúng ta có thể mượn lực của thiên địa dị chủng chứ, đi thôi, đi thôi, tốt nhất là có thể giữ lại mấy nữ nhân tu hành có tướng mạo tươi xinh dẫn tới cho các huynh đệ giải sầu, ha ha ha ha." tương quân trần truồng nở nụ cười dâm đãng.

Hắn vừa nói vậy thì con mắt của mấy tên quân sĩ và cầm bào khác cũng nổi lên ánh sáng.

"Hai quân giao chiến cũng không thể có sơ suất gì, chờ khi tiêu diệt hết bọn hắn rồi thì tất cả nữ nhân ở Ly Xuyên đều mặc cho các ngươi chơi đùa." vị vu thuật sư mặc cầm bào nói.

"Chúng ta chỉ thuận miệng nói cho vui thôi, yên tâm đi, nếu có người dám bén mảng đến đây, chúng ta tất nhiên sẽ chém hắn thành trăm mảnh!" tên Cự lĩnh nói.

Tốt, có người rời đoàn rồi!

Cặp mắt kia của Chúc Minh Lãng sáng chói như ngọn đuốc lớn.

Cùng lúc đối phó với hai cường giả vương cấp thì cũng khó mà không tạo ra tiếng động được, bây giờ bọn họ tự mình tách ra ngược lại lại tạo nên thời cơ xuất thủ hoàn mỹ cho Chúc Minh Lãng!

Đợi đến khi người mặc cầm bào kia ra khỏi rừng cây, Chúc Minh Lãng mới cố ý quan sát xung quanh một chút, sau khi xác nhận không có ai đi theo đằng sau thì Chúc Minh Lãng lại lẳng lặng đợi tiếng sét xẹt ngang bầu trời giáng xuống.

Đột nhiên, trên trời lóe lên một vòng lửa khổng lồ, tựa như một cơn thịnh nộ cực lớn khiến cả đất trời đều hóa thành tro tàn.

"Rầm rầm rầm !!!!!"

Tiếp sau đó tiếng sấm vang vọng trời đất vang lên, hết thảy núi đá lởm chởm, rừng cây và cả không khí băng lạnh trên cao đều run rẩy không ngừng.

Chỉ trong nháy mắt, Chúc Minh Lãng đã ra tay xuất thủ với vị mặc cầm vũ bào kia, hắn khiến cho mọi thứ xung quanh đều tiến vào hư ám, sau đó mượn tấm màn u ám đó của Thiên Sát long mà thi triển ra chiếu thức phi kiếm sát nhân!

Tiếng sấm, kiếm thước!

Chúc Minh Lãng xuất thủ cực nhanh, không để cho đối thủ có thời gian phản ứng lại.

Tốc độ giết phải nhanh, Chúc Minh Lãng không hề giữ lại phần sức lực nào, Kiếm Linh Long và Thiên Sát long cùng nhau xuất kích, lại còn mai phục trên đường đối phương đi qua, cho dù là một gã cường giả vương cấp cũng khó mà chạy thoát được!

"Bá!!"

Lưỡi kiếm lướt qua, máu tươi chảy thành hàng, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, tên mặc cầm bào kia vặn vẹo thân mình tránh được một kiếm chém qua cổ, chỉ là khuôn mặt của hắn bị rạch thêm một đường, cả phần xương trên mặt đều lộ ra ngoài.

"Ngươi không thể một kiếm giết ta thì người chết sẽ là ngươi!!" tên mặc cầm bào này nở nụ cười giả tạo.

Hắn không nhìn vết thương trên mặt, tầng tầng lớp lớp áo bào không hiểu vì sao tung bay mà không cần gió, từng con từng con Manh long cứ như rận ký sinh trên người hắn phóng ra ngoài, thậm chí còn dày dặc như đám ruồi bọ bay quanh thi thể để lâu ngày, thực quá ghê tởm.

Chúc Minh Lãng thu kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào tên cẩu vật thao túng Manh long này.

"Chết!" Chúc Minh Lãng nhàn nhạt nói ra một chữ.

Đột nhiên, trên đỉnh đầu của tên mặc cầm vũ bào xuất hiện một đôi cánh lớn đen tuyền đang sải rộng như màn trời đêm, chiếu thẳng cả vạn đạo diệt xạ tuyến bắn thẳng về phía tên mặc cầm vũ bào.

Tên mặc cầm vũ bào này phản ứng cực nhanh, hắn giơ một tay lên, nhất thời cả đám Manh long tụ tập trên đỉnh đầu hắn, tạo thành một vòng bảo vệ chặt chẽ màu đen...

Tử vong tinh tuyến chiếu xuống, trực tiếp đánh tan cái vòng bảo vệ này, xuyên thẳng từ trên phần đầu của tên mặc cầm bào xuống đến phía dưới!!

Chỉ với vài tia tử vong tinh trong tích tắc đã chọc thủng tên đó thành một cái rổ, máu thịt văng tung tóe trông vô cùng thê thảm!

Tên mặc cầm bào bấy giờ chỉ còn lại lớp da bên ngoài, trong cặp mắt đầy tơ máu của hắn hiện rõ vẻ khiếp sợ!

Hắn tựa như một đống bùn nhão co quắp trên mặt đất, sau khi chết hai con ngươi vẫn trừng lớn, hắn cho rằng sát chiêu mà đối phương xuất ra là Kiếm Linh Long hạ vị vương cấp, nhưng hắn lại không nghĩ tới Thiên Sát long trung vị cấp mới là kẻ hành hình!

"Manh long của tên này thật lợi hại nhưng bản thân hắn thì lại không được tốt lắm." động tác của Chúc Minh Lãng rất nhanh, ngay sau đó đã bắt đầu tiến hành thải hồn cất châu.

Phẩm chất không cao.

Nhưng dù sao cũng thuộc vương cấp, không thể lãng phí.

"Coong coong coong coong ~~~~~"

Đám Manh long chưa chết vẫn đứng vòng quanh, giữ vững một khoảng cách nhất định với Chúc Minh Lãng.

Tên mặc cầm bào này hiển nhiên an bài phần lớn Manh long ở dưới chân núi, nhằm chuẩn bị tàn sát hết đội ngũ vòng ra phía sau thành, mà số Manh long hắn mang theo bên người chỉ khoảng 1000 con, nhưng hơn 1000 con Manh long này cũng không thể bảo toàn tính mạng cho hắn.

"Coong coong coong coong!!!"

Thanh âm huyên náo vẫn không ngừng vang vọng bên tai, lúc Chúc Minh Lãng cho Thiên Sát long công kích qua thì đám Manh long này lập tức giải tán hết, chúng như đám ruồi nhặng yếu ớt nhưng khó mà bắt được hay giết chết được.

Chúc Minh Lãng nhíu mày, vốn tưởng rằng chỉ cần giết người điều khiển thì đám Manh long này sẽ tự động giải tán hết thế nhưng ai mà biết được chúng nó lại như đỉa đeo bám mình không buông.

"Chạy mau, chúng nó đang kêu gọi đồng bọn dưới chân núi lên kìa!" lúc này, thanh âm của cẩm lý từ phía sau truyền tới.

"Mấy con vật đáng chết này!" Chúc Minh Lãng mắng một câu.

"Tâm báo thù của Manh long rất mạnh, ngươi giết chủ nhân của nó, chúng nó sẽ tìm người để giết, đừng quan tâm đến cái gì là Lôi Dực Thiên Chủng nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, một mình ngươi không đối phó nổi với cả ngàn vạn con Manh long đâu!" Cẩm Lý nói.

"Nhiều như vậy sao???" Chúc Minh Lãng có chút sợ hãi nói.

"Ngươi quên những lời trước đây ta nói với người rồi sao?? Manh long rất thận trọng, hơn nữa mỗi con Manh long khi đối đầu với kẻ địch đều sẽ đưa ra phán đoán thực lực. Bây giờ ngươi đã gọi ra Thiên Sát long và Kiếm Linh long rồi nhưng bọn chúng vẫn muốn giết người như cũ, như thế có nghĩa là chúng nó nắm chắc khả năng có thể giết chết ngươi!" Cẩm Lý nói.

Giết chết tên mặc cầm bào thì dễ nhưng để thoát khỏi sự công kích của đám Manh long báo thù kia mới khó.

Đám Manh long vốn đang chờ dưới chân núi sau khi nhận được tin tức tử vong của chủ nhân đã chen chúc đi tới, tiếp đó chúng nó chỉ biết cắn chặt lấy một người Chúc Minh Lãng không thả!

Loại chuyện như vậy đương nhiên là Chúc Minh Lãng không thể ngờ tới.

Chỉ là nếu bây giờ muốn chạy thoát là điều không thể, đỉnh núi đang ở trước mắt, nếu như còn trì hoãn thêm nữa không biết đại quân Ly Xuyên sẽ trở thành thế nào...

"Cẩm Lý, có phải nếu như thực lực của ta mạnh hơn bọn chúng thì bọn chúng sẽ tự động cút đi?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Đúng vậy, chúng nó dùng sự rung động của đôi cánh để truyền tin tức, có thể truyền đi rất xa. Chúng nó vẫn còn bám lấy ngươi thì có nghĩa là khi đám đại quân Manh long tề tụ đông đủ, chúng nó có thể giết chết Kiếm Linh Long và Thiên Sát long, trừ phi trong thời gian ngắn như vậy người tìm được sự cứu trợ càng cường đại hơn."

"Vậy thì chỉ có thể đánh cược một phen rồi!" Chúc Minh Lãng quay đầu lại nhìn nơi đỉnh núi có các luồng lôi điện đan vào nhau.

"Đánh cược gì?" Cẩm Lý không hiểu hỏi.

"Cược xem Thương Loan Thanh Long có độ kiếp thành công hay không. Thương Loan Thanh long long vương chính là nguồn trợ lực mạnh nhất mà ta có thể tìm được trong thời gian ngắn!" Chúc Minh Lãng nói.

Bây giờ nếu như chạy về phía sườn núi, mượn lực của đội tập kích để đối phó với đám Manh long này thì hơn phân nửa khả năng là còn chưa chạy tới nơi đã bị đám Manh long này chặn đường rồi.

Giả sử như chạy trốn đến nơi xa hơn thế thì không thể kịp thời phá vỡ Lăng không sét giới như vậy thì bên mình sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Chọn như thế nào cũng không tốt, vậy thì không bằng đánh cược một lần xem sao!

"Nhưng độ kiếp không phải có trăm phần trăm khả năng thành công a, lỡ như thất bại, đám Manh long này sẽ cắn xé ngươi đến ngay cả xương cũng không còn!" Cẩm Lý nói.

"Mục long sư nên tin tưởng rồng của mình." Chúc Minh Lãng nghiêm túc nói.

Sấm chớp rền vang, quang huy rực sáng lại lần nữa xé tan thiên địa tăm tối, hung hăng giáng mạnh xuống mặt đất phủ đầy những mỏm đá màu tím đen, nếu không nhờ những phần đỉnh sừng ngọn đó dẫn bớt lôi sét lên trời thì sợ rằng cả ngọn núi này cũng sớm đã bị đánh tan!

Đối với những sinh linh khác mà nói, đó là khu vực có thể tan thành mây khói nhưng đối với Thương Loan Thanh long thì đó chính là ánh sáng niết bàn!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch