"Nam Linh Sa cô nương, ngươi muốn thế nào đây." Chúc Minh Lãng dở khóc dở cười.
Sao mình lại quên mất Nam Linh Sa cũng ở trong học viện chứ, chuyện này có thể truyền đến tai Lê Vân Tư hay không thì chưa biết, nhưng Nam Linh Sa nhất định sẽ nghe được.
Phải làm sao bây giờ đây!
"Ngươi cho rằng ta không nhìn thấu suy nghĩ của ngươi sao, chẳng qua ngươi chỉ muốn ngăn lại những lời ô uế kia, giúp Lê Vân Tư rửa sạch khuất nhục trước đó. . ." Nữ tử nói.
"Cô nương thật hiểu ta, tình cảm nam nữ sao có thể sánh bằng đại nghiệp của thành bang, ta chỉ bỏ ra chút hy sinh nhỏ bé mà thôi." Chúc Minh Lãng nói.
"Thế nhưng, chỉ dựa vào ngươi, sao có thể khiến người ta tin vào những lời nói đó được, chẳng lẽ ngươi trông cậy vào Lê Vân Tư, cái con người cao ngạo kia sẽ đồng ý phối hợp với ngươi để diễn kịch sao, khả năng này không lớn lắm đâu." Nữ tử nói tiếp.
"Cô nương, ta tự biên tự diễn là được, không cần phiền cô nương tới giúp ta." Chúc Minh Lãng vội vàng cự tuyệt nói.
"Chủ ý rất tốt, như vậy ta không cần phải ôm oan khuất, sỉ nhục vào trong người nữa, lại còn có thể trả lại thanh danh minh bạch cho ta không phải rất tốt sao?" Đôi mắt nữ tử như thu thủy, lúc nàng nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng, ánh mắt ấy lộ ra mấy phần ẩn ý đưa tình.
Thu liễm lại mấy phần khí chất tùy tính lúc nãy, mỗi một động tác và thần thái bây giờ, tựa như là phát ra tự nhiên vậy, nữ tử đi vài bước ở trước mặt Chúc Minh Lãng, đôi mày kiếm, mắt sáng như sao, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo của Lê Vân Tư được nàng ta triển lộ ra hoàn hảo, dường như nàng ta vốn là Lê Vân Tư, vốn đã tuyệt thế vô song như thế!
"Minh Lãng, ngươi nói xem ta là Vân Tư, hay là Linh Sa?" Trong giọng nói dịu dàng của nàng lộ ra mấy phần lạnh giá, đây chính là phong cách nói chuyện của Lê Vân Tư.
"Cô. . . Cô nương." Chúc Minh Lãng nuốt vào một ngụm nước bọt.
Vốn cho rằng diễn xuất của mình đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, thế gian này không ai có thể sánh ngang mình, nhưng khi hắn thấy Nam Linh Sa thay đổi sang thần thái và khí chất này. . .
"Ta sẽ cùng ngươi diễn một vở kịch vừa gặp mà như quen đã lâu, lưỡng tình tương duyệt." Nữ tử cười yếu ớt lộ ra lúm đồng tiền, mấy phần ngang ngược lúc nãy đã thu trở về, khí chất như dung hòa vào Lê Vân Tư càng trở nên hoàn mỹ hơn.
Nếu như từ lúc ban đầu, nàng ta dùng thần thái này, phong cách này để nói chuyện, chắc chắn mình không thể phân biệt được!
Quá lợi hại rồi! (Dg: Diễn viên nữ đạt giải Oscar!!!)
Cô muội muội này bắt chước tỷ tỷ mình, không khác một chút xíu nào!
"Khụ khụ, Nam Linh Sa cô nương. . ." Chúc Minh Lãng có chút không biết phải làm sao.
"Ai nói với ngươi, ta là Nam Linh Sa?" Nữ tử nhướng mày lên, toát lên cỗ khí chất cao ngạo lạnh lùng.
Chúc Minh Lãng cảm thấy thật sự đau đầu rồi.
Làm sao để kết thúc chuyện này đây!
Nàng cứ trực tiếp nhập vai như vậy! !
Làm sao mà nàng lại giống vợ mình… giống với Lê Vân Tư đến vậy cơ chứ? ?
"Chúc Minh Lãng, sao ngươi còn ở chỗ này?" Lúc này, ở phía sau dàn liễu truyền đến một giọng nói.
Chúc Minh Lãng hoảng sợ, lúc hắn đang định trốn đi, thì "Lê Vân Tư" ở bên cạnh giơ chiếc dù ngăn hắn lại, đồng thời cho hắn một ánh mắt hung ác.
"Ngươi dám vạch trần ta, ta liền vạch trần ngươi, hơn nữa ta sẽ lấy thân phận Lê Vân Tư để vạch trần ngươi." Nữ tử lạnh lùng nói.
Bây giờ Chúc Minh Lãng cũng đã hiểu, tại sao Lê Vân Tư lại nói với mình hãy cẩn thận với Nam Linh Sa, nữ nhân này làm việc không theo lẽ thường, hơn nữa cũng không sợ làm lớn chuyện ra!
Người đến là hai người quen.
Đó là Nam Diệp và Lý Thiếu Dĩnh, bọn họ nhìn thấy Chúc Minh Lãng đang đứng dưới dàn liễu.
Chờ đến khi bọn họ đến gần, lúc này Nam Diệp và Lý Thiếu Dĩnh mới nhìn thấy một nữ tử có dáng người thướt tha bị cây liễu che khuất.
"Linh Sa tỷ tỷ?" Nam Diệp lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn chăm chăm vào nữ tử đang đứng bên cạnh Chúc Minh Lãng.
Đến cả Nam Diệp nhìn thấy nàng cũng phải thu lại cái vẻ kiêu ngạo thường ngày, rồi cẩn thận bước đến rồi thi lễ với nàng ta. Có thể thấy được địa vị của Nam Linh Sa ở Nam thị cao như thế nào.
Còn Lý Thiếu Dĩnh thì đang mở to đôi mắt.
Nữ tử ở bên cạnh Chúc Minh Lãng, cùng với bức tranh vẽ Lê Vân Tư giống nhau như đúc, đẹp đến mức không thể tả được.
Lý Thiếu Dĩnh vốn cho rằng Chúc Minh Lãng đang thêu dệt vô cớ, ai mà ngờ hắn thật sự cùng với Lê Vân Tư. . .
"Ta là Vân Tư, Nam Diệp." Nữ tử thản nhiên nói.
"A a a, thất lễ thất lễ rồi, sao Vân Tư tỷ tỷ lại tới Thuần Long học viên. . ." Nam Diệp nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, sau khi biết đối phương là Lê Vân Tư, Nam Diệp lại không dám chậm trễ, hắn thi lễ lại một lần nữa.
Chúc Minh Lãng nhìn Nam Diệp với ánh mắt kỳ lạ.
Nam Diệp a Nam Diệp, ngươi là con heo sao!
Tỷ tỷ nhà mình mà ngươi cũng không nhận ra!
"Các ngươi đi trước đi, ta có mấy câu muốn nói với Chúc Minh Lãng." Nữ tử vẫn lộ ra dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như trước.
"Được, được." Nam Diệp lại cung kính hành lễ lần nữa.
Nam Diệp lôi kéo Lý Thiếu Dĩnh đang ngây người ở bên cạnh, rồi vội vàng đi nhanh về phía trước.
Chẳng qua bọn họ chỉ muốn đến xem trận chiến đấu long, nào biết được đúng lúc bắt gặp Chúc Minh Lãng và Lê Vân Tư đang hẹn riêng ở chỗ này!
Vậy những lời Chúc Minh Lãng nói đều là thật! !
Tên Chúc Minh Lãng này, có tài đức gì a. . .
Tại sao Lê Vân Tư tỷ tỷ lại coi trọng hắn? ? ?
Một đường đi thẳng tới chiến trường bên dòng sông, Nam Diệp vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc.
Dù sao vẫn có chút không tiếp nhận được.
Cảm thấy còn không bằng lời đồn trước đó.
"Vậy mà thật sự là Chúc Minh Lãng, hắn và nữ quân thật sự có một chân sao, trời ạ, Chúc Minh Lãng chính là kẻ lang thang đã sỉ nhục nữ quân vào mấy tháng trước ư, ông trời ơi, mà không đúng, bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, bọn họ bị tung tin nhảm, nhưng mà tại sao lại là Chúc Minh Lãng chứ, mặc dù hắn đã trở thành Mục Long Sư, lại có rồng rất mạnh, nhưng nếu so với thân phận nữ quân thì có chênh lệch rất lớn a!" Lý Thiếu Dĩnh nói có chút rối loạn.
Thì ra, nhân vật trong truyền thuyết lại ở ngay bên cạnh bọn họ.
Lúc này Nam Diệp cũng cảm thấy chuyện này càng lúc càng mơ hồ không hiểu gì cả.
Hắn là tộc nhân của Nam thị.
Liên quan tới chuyện Lê Vân Tư bị làm nhục, dĩ nhiên chuyện hắn biết có chút khác so với tin đồn ngoài chợ.
Theo như Nam Diệp biết, chuyện ở địa lao hơn phân nửa là sự thật.
Nhưng kẻ lang thang đó là Chúc Minh Lãng, thì chuyện này lại có chút quỷ dị.
"Đúng rồi, ba người chúng ta nhập học vào lúc nào?" Nam Diệp đột nhiên hỏi.
"Đầu mùa thu." Lý Thiếu Dĩnh đáp lại.
Tính toán thời gian, lúc hắn nhập học đã nhìn thấy Chúc Minh Lãng, mà thời gian đó hình như cũng là lúc Lê Vân Tư trở lại hoàng viện Lê gia từ Vu Thổ.
Đúng là có vấn đề!
Tại sao mình không nghĩ đến vấn đề này.
Không đúng, sao mình có thể nghĩ đến vấn đề này cho được.
"Nam Diệp, vì sao lúc nãy ngươi lại gọi thần tiên tỷ tỷ kia là Linh Sa?" Lý Thiếu Dĩnh chợt nhớ tới chuyện này, nghi ngờ hỏi.
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì!" Nam Diệp không nhịn được nói.
"Linh Sa chính Nam Linh Sa sao, cái vị họa sư của học viện đó hả? Ta có nghe qua một số người trong học viện nói, nàng ấy cũng là một vị mỹ nhân tuyệt sắc!" Lý Thiếu Dĩnh hỏi.
Trong học viện có rất nhiều người biết đến họa sư Nam Linh Sa, nhưng người thấy qua lại không nhiều, bởi vì lúc nào nàng ấy của đeo khăn che mặt.
"Thì ra nữ quân cũng là tỷ tỷ của ngươi, chẳng trách lần trước có người nói ra những lời ô uế kia, ngươi liền đánh bọn hắn một trận. . . nhưng mà sao lúc nãy ngươi lại nhận lầm?" Lý Thiếu Dĩnh cảm khái một câu.
Nam Diệp không để ý tới Lý Thiếu Dĩnh đang líu lo không ngừng này.
Chẳng biết vì sao, Nam Diệp luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
Liên quan tới chuyện của Lê Vân Tư và Nam Linh Sa, thậm chí ngay cả người trong tộc cũng rất kiêng kị không dám bàn luận, Mặc dù Nam Diệp đã từng thấy hai vị tỷ tỷ này, nhưng lúc nãy hắn thấy người đứng dưới gốc cây liễu đó. . .
Trong tộc đã từng lan ra một tin đồn quái lạ, cũng không biết là thật hay giả.
. . .
Chúc Minh Lãng đi dọc theo bờ sông, sau khi đến gần chiến trường bên bờ sông, thì đã có không ít người tụ tập xung quanh ở gần đó.
Chuyện thách đấu lan truyền đi rất nhanh, những lời nói của Chúc Minh Lãng cũng lan truyền ra khắp nơi chỉ trong nửa buổi trưa ngắn ngủi, có rất nhiều người đến đây vì muốn xem náo nhiệt, nên bọn họ đứng chờ ở gần khu vực chiến trường từ rất sớm.
Chúc Minh Lãng bước đi, trong tay cầm chiếc dù, tuyết chậm rãi rơi xuống từ đám mây màu xám bạc, còn chưa chạm đến mặt đất đã tan ra, cho nên Chúc Minh Lãng cảm thấy, chiếc dù che tuyết này không có chút tác dụng nào.
Nhưng có người xấu lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác, Chúc Minh Lãng không dám không bung dù ra.
"Ta chỉ đưa ngươi đến nơi này, ngươi hãy tự lo cho bản thân mình thật tốt." Nữ tử nở nụ cười ngọt ngào, lại có một chút ngại ngùng như đóa hoa lan tuyết mới nở, khí chất đoan trang nhã nhặn đó bởi vì đứng bên cạnh tình lang mà lộ ra chút tư thái khác, tất cả những biểu cảm đó được thể hiện vô cùng tinh tế.
Bàn về diễn xuất, Chúc Minh Lãng hắn cam bái hạ phong.
Nam Linh Sa rất thông minh, nàng cũng không cố ý làm quá nhiều hành vi, nàng đứng cách rất xa với những người trong học viện Thuần Long, sau đó liền tao nhã lịch sự nói lời tạm biệt với Chúc Minh Lãng, cầm lấy cây dù kia, rồi rời đi một mình.
Chỉ dừng lại một lát để tạm biệt, lưu lại cho mọi người một bóng lưng tuyệt trần, sau đó mặc cho sư sinh trong học viện thỏa sức trí tưởng tượng phong phú của mình!
"Là nữ quân!"
"Nàng. . . Sao nàng ấy lại đến học viện Thuần Long? ?
"Lê Vân Tư, nữ nhân đó thật sự là Lê Vân Tư sao? ?"
"Chẳng lẽ lời của Chúc Minh Lãng đều là thật! !"
Trong lúc nhất thời, tất cả học viên đang chờ xem trận quyết đấu ở chỗ này, đều vì thân ảnh kia mà xôn xao!
Thì ra những tin đồn trước đó đều là giả!
Nữ Võ Thần và kẻ lang thang gì chứ, rõ ràng là giai nhân và tuấn kiệt, một vài người có ý xấu tung ra những tin bịa đặt ác ý để phá hủy hình tượng của nữ quân! !
"Có ai từng gặp qua nữ quân chưa, có ai từng thấy không, vị nữ tử kia, là nữ quân sao! !"
"Vô cùng chính xác, ta đã từng gặp nàng ấy trên khánh điển, mà nữ tử lúc nãy cũng giống y như trong tranh, không sai đâu!"
"Trong tình hình bận rộn trăm bề thế này mà nữ quân vẫn không quên đến học viện để thăm Chúc Minh Lãng, trái lại có một số người, tự xưng là người ủng hộ nữ quân gì đấy, có lẽ bây giờ đã bị vả sưng mặt rồi!" Vị sư tỷ kia bắt đầu giễu cợt cái tên ngang ngược phách lối Doãn Diệu Tổ.
Sắc mặt của Doãn Diệu Tổ lúc này trở nên xanh mét.
Mặc dù chỉ liếc nhìn qua một chút, nhưng dáng dấp tuyệt đẹp đó, e là cả Tổ Long thành này không có mấy ai có thể so sánh được.
Thật sự là Lê Vân Tư sao? ?
Như vậy tất cả những gì Chúc Minh Lãng nói đều là thật!
Chết tiệt! !
Thân thể của Nữ Võ Thần hắn đã chiếm được rồi, hiện tại cái trái tim của nàng cũng bị hắn cướp đi! !
Chúc Minh Lãng này, chết không có gì đáng tiếc! !
"Cách xa như vậy, ai có thể cam đoan đó chính là nữ quân Lê Vân Tư, cũng có thể là do Chúc Minh Lãng tìm một nữ nhân nào đó để giả trang. Chỉ cần nữ quân chưa đích thân công bố ra ngoài, chúng ta sẽ không tin!" Doãn Diệu Tổ cao giọng nói với mọi người.
"Đúng vậy, Doãn Diệu Tổ nói đúng, nếu là sự thật, vậy chờ chính miệng nàng nói ra cho chúng ta biết, nếu không chúng ta sẽ không hết hi vọng!"
"Đám người này đúng là ngang ngược không nói đạo lý, không cảm thấy xấu hổ sao!"
"Chiến thư đã hạ, hắn nhất định phải tiếp chiến, cho dù hắn nói thật, thì hắn có tư cách gì bảo vệ danh tiếng của nữ quân, hắn có đủ thực lực đó hay sao. Phu quân của nữ quân, phải là cường giả đương thời, không ai có thể đuổi kịp!" Doãn Diệu Tổ tiếp tục nói.
"Sư tỷ, đấu khẩu với bọn họ làm gì, bọn ngu xuẩn này chính là đang thèm ăn đòn mà thôi." Lúc này, Chúc Minh Lãng đã đi tới, hắn dịu dàng nói với vị sư tỷ kia.
. . .
Ps: Chương của hôm nay đăng hơi trễ, các chương sau sẽ đăng lên ngay bây giờ, mọi người chờ một chút nhé!!