Con Tà Ngô Bức Long này quả thực rất mạnh nhưng vẫn còn kém xa Thiên Sát Long ở trung cấp long vương, nếu dốc toàn lực đối phó thì nó căn bản không thể ngăn cản nổi long uy của Thiên Sát Long.
Lão nô thủ vườn phát hiện đám sinh vật xung quanh mình đã bị biến thành một đống xương cốt nên dứt khoát vứt bỏ nó, còn bản thân hắn thì lại lần nữa hóa thành một con u linh quỷ dị, hắn tính dùng một phương thức khác để tiếp tục chiến đấu.
Nhưng Thiên Sát Long đã chẳng còn hứng thú bồi lão già này chơi tiếp.
Đôi cánh của Thiên Sát Long vừa thu lại, nó đáp xuống đất, khi mà dáng người thon thả và cái đuôi dài của nó hạ xuống mặt đất thì tựa như một vì sao hắc ám rơi thẳng xuống đại địa vậy, giữa trời đất bao la xuất hiện một tia sáng quỷ dị tối tăm.
Ám tinh trùng kích, từng đợt sóng đen mang theo sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ cuồn cuộn quét qua toàn bộ địa viên, lão nô thủ vườn tuy là đang ở trong trạng thái u hồn thế nhưng năng lực của cỗ hắc ám này chính là để công kích linh hồn!
"A!!!!"
Lão nô thủ vườn kêu lên một tiếng thảm thiết, hắn ngã xuống bùn đất, trông chật vật vô cùng.
Chúc Minh Lãng cưỡi trên lưng Thiên Sát Long đuổi theo, mà lúc này Kiếm Linh Long cũng bay nhanh tới đây.
Thiên Sát Long chợt giương đôi cánh, ánh sáng tử vong sáng chói như tia sét sượt ngang bầu trời, xuất phát từ đỉnh bầu trời kéo dài đến đôi cánh thiên không của Thiên Sát long, sau đó ánh sáng đó lại từ từng đường hoa văn trên cánh Thiên Sát Long bắn thẳng đến chỗ lão nô thủ vườn kia!
Vốn lão nô thủ vườn còn muốn quay người bỏ chạy thế nhưng từng đợt ánh sáng tử vong đã chiếu thẳng lên tấm lưng đang quay ngược ánh sáng của lão, khiến cho cả thân thể và linh hồn lão đều bị xuyên thủng tại chỗ.
Kiếm Linh Long cũng theo sát phía sau, tốc độ bay của nó ngày càng tăng nhanh, lúc đầu bởi vì không khí bị phá vỡ nên mới sản sinh ra một tầng khí sóng luôn lượn lờ xung quanh, ngay sau đó khí sóng hóa thành từng cuộn sóng to mãnh liệt cuốn theo sau đuôi kiếm Linh Long, cuối cùng Kiếm Linh Long đung đưa trong không khí, mặt đất bỗng chốc nứt ra, xuất hiện một thung lũng sâu không thấy đáy!
"Bá!!!"
Một kiếm xuyên thẳng qua tim của lão nô Âm linh sư, một khắc sau kiếm khí hào hùng tựa như một trận Sơn Băng Địa Liệt triệt để hủy diệt thân thể của lão nô.
Dưới cái chết của lão nô Âm linh sư, địa vườn cũng vì thế mà hoàn toàn thay đổi, đám nỏ sư còn sót lại cũng nhao nhao té trên mặt đất, một lần nữa hóa thành những thi thể yên tĩnh.
Chúc Minh Lãng đi về phía đám thi thể nát vụn của lão nô kia, nhân lúc trước khi vong hồn lão còn chưa tiêu tán, Chúc Minh Lãng vươn tay ra bắt đầu thải hồn châu.
Đại khái là vì hắn là Âm linh sư thế nên khi Chúc Minh Lãng thải hồn châu, hồn phách của tên lão nô này hiện lên với một khuôn mặt quỷ hồn khủng bố, tựa như đang phản kháng hành vi luyện hóa của Chúc Minh Lãng.
"Ngươi rốt cuộc là người phương nào!!" Lão nô đã hóa thành quỷ hồn này vẫn không cam lòng mà rít gào: "Sao ta có thể chết trên tay ngươi!!"
"Số người của Tuyệt Lĩnh thành bang của các ngươi chết trên tay ta cũng không phải ít, lúc này chắc hẳn bọn họ đang đi trên đường hoàng tuyền trong hối hận, ngươi có thể nhanh chân chạy theo bọn họ để hỏi đấy." Chúc Minh Lãng nói xong thì tiếp tục tập trung tinh thần thu hồn phách của lão ta thành hồn châu.
Không hổ là Âm linh sư a.
Phẩm chất cao vô cùng, chất lượng còn tốt hơn nhiều so với tên Nam Hùng kia, có cảm giác như số gia sản lớn mình bỏ ra để mua Hư vô tinh hẳn là sắp lấy lại được rồi.
Hơn nữa, đây hiển nhiên không phải là chiến lợi phẩm cao quý nhất.
Nếu lão nô đã bảo vệ nơi này thì hẳn là có thứ gì đó rất quan trọng ở đây.
Một con Địa Tiên Quỷ cường đại thêm một gã Âm linh sư cường đại, bọn họ chưa từng xuất hiện trên chiến trường chính mà vẫn luôn thủ hộ tại nơi này...
Chúc Minh Lãng đi về phía trước thì thấy một thạch điện mới xây, đồ vật trong này hẳn là ân điển mà Minh Quý nói rồi.
Ân điển rốt cuộc là cái gì?
Giống với thiên địa thần thụ dị chủng sao, là vật dẫn chứa đựng nguồn linh khí, nguyên tố, bí nguyên khổng lồ.
Chúc Minh Lãng đi vào trong thạch điện lại phát hiện bên trong không có gì cả.
Sau khi tìm tòi một lúc lâu thì cũng chẳng thấy có gì cả, ngay lúc Chúc Minh Lãng đang cảm thấy nghi hoặc thì hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn thì mới phát hiện thạch điện này không có đỉnh trời!
Cả bầu trời trông như một vực sâu tối đen, lúc ngưng mắt nhìn nó thì dường như bỗng chốc có thể nhìn thấy một vùng đất ở rất xa rất xa, bên đó tựa như một thế giới khác, một vị diện khác.
Thế nhưng ngay khi Chúc Minh Lãng đang nghiêm túc nghiên cứu thì cả vực sâu đen tối ấy bỗng chốc từ từ biến mất, thay vào đó là từng giọt từng giọt ngưng dịch ngũ quang thập sắc, từ phía trên chậm rãi rơi xuống, rơi cả vào mặt của Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng không biết đây là vật gì đương nhiên cũng không dám đón lấy nhưng những giọt nước đọng nhiều màu này không hề rơi xuống đất.
Trước khi chạm mặt Chúc Minh Lãng thì giọt nước ấy dừng lại, trông như một viên thủy trân châu hoa lệ, nó cứ mãi dừng lại ở vị trí mà Chúc Minh Lãng có thể vươn tay ra lấy được.
Không biết vì sao mà Chúc Minh Lãng lại đưa tay ra đón lấy nó, nó không có khí tức khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm như độc vật của Tà Ngô, mà bao quanh nó là một loại cảm giác tĩnh mịch ôn hòa, ngay cả khi nhìn đáy vực sâu ban nãy thì hắn cũng có cảm giác giống như vậy.
Vừa nãy khi hắn ngẩng đầu nhìn trời, hắn có cảm giác tựa như đang nghe thấy một lời cầu khẩn, sau sự cầu khẩn ấy thì một món quà tặng này.
"Cẩm Lý tiên sinh, ngươi đừng cứ nhằm ngay thời điểm mấu chốt mà ngủ mất chứ, có thể nói cho ta biết đây là gì không?" Chúc Minh Lãng mở miệng nói.
Tên Minh Quý này, Chúc Minh Lãng vẫn không thể tin được.
Cẩm Lý tiên sinh tỉnh lại, bơi ra từ phía sau lưng Chúc Minh Lãng, nó bơi vài vòng, dùng tròng mắt cá trắng bách mà nhìn chằm chằm vào giọt dịch thể nhiều màu này.
Một lát sau, tròng mắt Cẩm Lý tiên sinh trừng lớn, sau đó cái đuôi phía sau quấn quýt quẫy không ngừng, suýt chút nữa thì đánh trúng vào mặt Chúc Minh Lãng.
"Là Quỹ châu, là Quỹ châu, sao thứ này lại ở bên ngoài Giới long môn chứ!!" Cẩm Lý tiên sinh lớn tiếng kêu lên.
"Là đồ trong Giới long môn??" Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy bất ngờ.
Điều làm hắn bất ngờ có hai chuyện, một là nghe như Quỹ châu này có quan hệ với Tuế Nguyệt sóng, chuyện thứ hai là sao Cẩm Lý lại biết đồ ở bên trong Giới long môn??
Không lẽ nào con cá mắm ăn uống miễn phí bao lâu nay trong Chúc môn này thực sự là chư thiên lão gia gia, là một đại lão biết hết các quy luật của trời đất?
"Giới long môn sinh ra Tuế Nguyệt sóng, có tác dụng thúc đẩy sinh vật phát triển, thế nên Quỹ châu hẳn cũng có tác dụng tương tự như vậy, nó có thể khiến thời gian trôi qua nhanh hơn." Cẩm Lý khó đè nén cơn kích động trong người, nhưng đột nhiên nó phát hiện Chúc Minh Lãng không vui mừng như nó, thế nên nó lại hỏi tiếp: "Ngươi nghe không hiểu những điều ta nói sao?"
"Thời gian trôi qua nhanh chưa chắc đã là chuyện tốt! Ta cũng không muốn chỉ trong chớp mắt mà tóc của ta và giai nhân đã hóa bạc." Chúc Minh Lãng nói.
"Nó cũng có tác dụng như linh vực của Mục long sư vậy, chỉ làm tu vi tăng tiến sẽ không tổn hao đến thọ mệnh. Sao ngươi còn không hiểu a, chẳng phải tiểu Bạch Khởi nhà ngươi còn chưa hoàn thành vòng luân hồi trập biến sao, lẽ nào ngươi còn muốn đợi thêm mấy năm nữa à??" Cẩm Lý tiên sinh không vui nói.
"Ý của ngươi là, thứ này có thể rút ngắn thời gian thoái hóa của tiểu Bạch Khởi?" Nụ cười dần dần hiện lên trên khuôn mặt của Chúc Minh Lãng!
Tiểu Thanh long, tiểu Hắc Long, tiểu Kiếm Long đều đã hoàn thành luân hồi trập biến, thực lực còn bạo tăng nhanh chóng, còn Tiểu Bạch Khởi mới là nguyên nhân chính gây nên luân hồi trập biến, thế nên nếu như tiểu Bạch Khởi thức tỉnh thì sao có thể không mạnh được??
Chắc hẳn là do nó đã trải qua một lần lột xác cường đại hơn rồi, thế nên tốc độ thoái hóa của nó cũng chậm hơn những con rồng khác, thời gian cứ thế trôi qua nhưng kén đại băng sương vĩ đại của tiểu Bạch Khởi cũng không có chút động tĩnh gì, Chúc Minh Lãng cũng hoài nghi có khi nào lần này cũng ngủ say như lần trước không.
"Rút ngắn cái gì, bóp nát Quỹ châu này sau đó rót nước Tuế nguyệt lên kén của tiểu Bạch Khởi thì tiểu Bạch Khởi có thể trực tiếp thức tỉnh rồi." Cẩm Lý tiên sinh nói.
"Đây quả thật là ân điển của thần minh a!" Nhất thời Chúc Minh Lãng mừng rỡ như điên!
Tiểu Bạch Khởi rốt cuộc có thể tỉnh rồi.
Thời gian không có tiểu gia hỏa này bên cạnh thực là có chút không an lòng a!
"Ân điển? Thì ra đây là ân điển, thảo nào lại xuất hiện ngoài Giới long môn." Cẩm Lý tiên sinh nói.
"Cẩm Lý tiên sinh ngươi cũng hiểu biết rõ những thứ bên trong Giới long môn?" Chúc Minh Lãng nhướng mày hỏi.
"Di, Chúc Minh Lãng, đám người Diêu Sơn kiếm tông kia cho ngươi ăn thức ăn gia súc hay gì mà lại khiến ngươi già thành như vậy?" Nói xong câu đó Cẩm Lý tiên sinh lại trở về như một con cá bình thường trong hồ sen, bơi qua bơi lại không có mục đích.
Chúc Minh Lãng tối sầm mặt nhìn Cẩm Lý đang trong lúc then chốt lại hóa ngớ ngẩn.
Ta có già cũng tốt hơn một tên ngàn năm vẫn si ngốc như ngươi!!
Cẩm Lý tiên sinh tự mình đi lang thang khắp nơi, Chúc Minh Lãng cũng không muốn để ý đến nó nữa.
Nếu có thể giúp tiểu Bạch Khởi vượt qua thời gian thoái hóa dài đằng đẵng này thì có thể thử một chút.
Chúc Minh Lãng dẫn Quỹ châu vào trong linh vực, cũng dựa theo lời của Cẩm Lý mà trực tiếp bóp nát nó.
Quả nhiên, dịch đọng ngũ quang thập sắc chảy ra ngoài, tựa như cơn mưa phùn mùa hạ rơi trên kén bạch sắc băng long của tiểu Bạch Khởi.
Kén màu trắng này rất nhanh đã hấp thụ dịch đọng Tuế Nguyệt, hiệu quả nhanh chóng của nó khiến người khác phải thán phục, Chúc Minh Lãng thấy toàn bộ cái kén phủ đầy băng sương bỗng chốc trở nên óng ánh trong suốt, thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua tầng tầng dây tằm bên trong, thấy được vùng trời nhỏ hoa mỹ băng sương, trong trời đất nhỏ bé, tiểu Bạch Khởi bé xíu đang cuộn mình ngủ say sưa!
Mà bên trong kén màu trắng lại phát sinh biến hóa "nghiêng trời lệch đất", những mầm sương trắng đang khỏe mạnh trưởng thành, tơ mạch băng tuyết không ngừng khuếch trương, thân thể tiểu Bạch Khởi thì đang từng chút từng chút thoát khỏi kén nhộng, thậm chí Chúc Minh Lãng còn có thể nhìn thấy được cái đầu nho nhỏ của nó, thấy được đôi mắt đang hé mở, dựa theo bản năng mà chăm chú nhìn vào mình...
Tiểu tử kia cuối cùng cũng có động tĩnh, cuối cùng cũng đã thức tỉnh rồi.
Chúc Minh Lãng chảy xuống giọt lệ tựa như của một vị cha già hiền từ.
"Du"
Nó phát ra tiếng kêu như của một con hồ ly nhỏ bé, yếu ớt tột cùng, khiến người người yêu thích.
Chúc Minh Lãng nhìn nó lại phát hiện móng vuốt của tiểu Bạch Khởi nhẹ nhàng vươn ra từ trong kén trắng, trắng noãn, núc ních.
Qua một hồi, tiểu Bạch Khởi bắt đầu gặm nhắm cái kén nhộng của nó, giống như một con mèo nhỏ đáng yêu với hai cái má phúng phính đang dùng hết khí lực bú sữa mẹ vậy, vì để có thể nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng được Chúc Minh Lãng ôm ấp trong lòng thế nên nó mới cố gắng ăn thật no.
Thực sự thức tỉnh!
Mặc dù bây giờ vẫn chưa thể nhận rõ tiểu Bạch Khởi hóa thành loại rồng gì thế nhưng chắc chắn là mạnh khỏe hơn tiểu băng trùng ngày trước, thậm chí trên người nó còn không ngừng phát sinh biến hóa, chỉ cần dùng mắt trần cũng có thể thấy được, bên trong tiểu vũ trụ xuân hạ thu đông đang nhanh chóng thay đổi liên tục!!