Chúc Minh Lãng hoàn toàn không ngờ ân điển ngưng dịch này lại có công hiệu thần kỳ như vậy.
Có món đồ như thế này tồn tại thì còn lo gì thế lực sẽ không cường đại phồn vinh?
Chúc Minh Lãng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện vực sâu đã biến mất từ bao giờ, mà trong thạch điện trống rỗng cũng không xuất hiện bất luận đồ vật gì đặc biệt nữa.
Tựa như quà tặng chỉ tới một lần, Chúc Minh Lãng đã không còn cảm nhận được nửa phần hơi thở kỳ diệu nữa.
Sự biến hóa của tiểu Bạch Khởi vẫn còn tiếp tục, trong trời đất bé nhỏ của nó, năm tháng vẫn đang dần trôi qua.
Chúc Minh Lãng cũng không tiếp tục ở trong thạch điện nữa mà bước chân ra ngoài.
Ở bên ngoài, Nam Vũ Sa vẫn đang trông chừng tên thiếu niên Minh Quý kia.
Nam Vũ Sa nhìn thấy Chúc Minh Lãng đang từ xa đi tới với dáng vẻ thoải mái vui vẻ, nàng không nhịn được dò hỏi: "Bên trong đó có cái gì?"
"Một phần quà tặng rất đặc biệt, ta cảm thấy thứ này sẽ ban ân một lần cho mỗi người, để ta coi chừng hắn cho, muội vào trong xem thử đi." Chúc Minh Lãng nói với Nam Vũ Sa.
"Được." Nam Vũ Sa gật đầu.
…
Qua một lúc thì Chúc Minh Lãng trông thấy Nam Vũ Sa mang mạng che mặt từ trong điện đi ra, từ đôi mắt sáng sủa tươi sáng của nàng, hắn có thể đoán được nàng hẳn đang rất vui vẻ.
Xem ra nàng cũng thu được món quà không hề nhỏ a!
Chẳng lẽ ân điển này thực sự là mỗi một người đi vào đều nhận được một thứ khác nhau sao??
Vậy Tuyệt Lĩnh thành bang chẳng phải là...
Nhân lúc Chúc Minh Lãng không để ý, thiếu niên Minh Quý đột nhiên như chó cùng dứt chậu chạy thoát khỏi sự kìm hãm của Chúc Minh Lãng mà chạy thẳng về phía thạch điện.
Chúc Minh Lãng vốn cũng muốn kéo hắn về thế nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không cần thiết làm vậy.
Nếu như ân điển là loại mà ai đến đều được một phần thì hẳn là tên thiếu niên Minh Quý kia đi cũng sẽ được nhận.
Chờ sau khi hắn đi ra thì đoạt lại từ trên tay hắn, vậy thì bản thân mình sẽ có nhiều thêm một món bảo vật, nghĩ đến đây, khóe miệng Chúc Minh Lãng không khỏi giương lên.
"Huynh nhìn xem." Nam Vũ Sa đưa bàn tay ra, trên bàn tay trắng nõn nà của nàng là một quả trứng rồng nhỏ nhắn tựa như một quả trứng gà nhưng lại vô cùng tinh xảo.
"A?" Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy rất bất ngờ, theo bản năng hắn vươn tay ra thử chạm vào quả trứng nhỏ này, hắn cất tiếng hỏi: "Chẳng lẽ là một ấu long?"
"Có lẽ là vậy, ta có thể cảm nhận được luồng long khí yếu ớt từ bên trong truyền ra." Lúc Nam Vũ Sa nói đến đây thì đưa tay giơ trứng rồng nhỏ này đến trước mặt Chúc Minh Lãng.
"Muội làm gì vậy?" Chúc Minh Lãng có chút khó hiểu nói.
"Cho huynh a." Nam Vũ Sa nháy mắt một cái.
"Cho ta làm gì? Đây là con rồng muôi nhận nuôi sao lại đưa ta chăm?" Chúc Minh Lãng nói.
"Linh ước của ta có chút không giống người thường, chỉ có những con rồng có huyết mạch thuộc Tổ long mới nuôi được còn những loại khác thì đều không thể nuôi." Nam Vũ Sa thành thành thật thật nói.
"Linh ước của ta cũng không có nhiều chỗ a..."
"Giao cho huynh nuôi thì huynh cứ nhận lấy mà nuôi đi, haizz, huynh không cần thì ta sẽ đem nó nướng chín, sau đó dùng lòng trắng trứng đắp lên mặt, nói không chừng còn có thể vĩnh viễn lưu giữ nét xuân đấy." Nam Vũ Sa trừng mắt hung hăng nói.
"Có cần phải độc ác như vậy không, rồng con đáng yêu như vậy, sao muội có thể dùng nó để đắp mặt chứ." Chúc Minh Lãng đưa tay ra nhận lấy quả trứng rồng.
Có thể những điều mà Nam Vũ Sa nói là thật, Chúc Minh Lãng chưa từng thấy nàng ký kết giao ước với bất cứ con rồng hoang nào, cũng chưa từng thấy nàng nuôi ấu linh bao giờ, có thể là loại rồng mà nàng có thể ký kết linh ước giống như lời nàng đã nói, chỉ có thể là rồng có huyết mạch Tổ long.
Rồng có huyết mạch Tổ long trên Cực đình đại lục không phải là không có, chỉ là rất khó tìm mà thôi.
Chúc Minh Lãng đưa trứng rồng nhỏ cho Nữ Oa long có tính cánh ôn nhu hiền thục nhất, mà sự yêu thích của Nữ Oa long đối với những sinh mạng nhỏ bé quả là vô bờ bến, Nữ Oa long không chỉ chuẩn bị một ổ nhỏ ấm áp ở trong linh vực của Chúc Minh Lãng cho quả trứng rồng, mà còn dùng thân mình thon dài của nàng quấn quanh lấy trứng rồng nhỏ, cho nó sự ấm áp của một gia đình nhỏ.
Nữ Oa long...
Rất thích hợp để chăm sóc trẻ nhỏ.
Chúc Minh Lãng đột nhiên ý thức được, có nàng ở đây thì dù bản thân có nuôi thêm mấy con ấu linh nữa cũng sẽ không cảm thấy bị bó buộc gì.
"Kỳ quái, con rồng bên trong quả trứng này vẫn chưa ký kết linh ước với ta mà sao lại có thể tiến vào trong linh vực được?" Đột nhiên Chúc Minh Lãng ý thức được một vấn đề hết sức vô lý.
Trứng chưa nở thì chưa thể ký kết linh ước mà chưa ký kết linh ước thì quả trứng rồng này cũng chắc khác gì mấy con ấu linh khác cả, chưa thể tiến vào linh vực.
Nhưng không biết Nữ Oa long đã dùng cách nào mà đưa trứng rồng vào trong linh vực rồi.
"Na nha~~"
Nữ Oa long nói với Chúc Minh Lãng rằng, trong mệnh hồn của nàng có một quy ước bảo vệ long thú, cũng tương tự như khế ước của nhân loại và Mục long sư vậy.
Vừa rồi nàng cắt ngón tay, để máu của nàng nhỏ lên vỏ trứng thế nên nó đã nhận định đây là long thú cần phải bảo vệ, vậy nên nàng mới có thể đưa quả trứng này vào trong linh vực của Chúc Minh Lãng để chăm sóc, hơn nữa nó còn có thể nhận được linh khí từ linh vực của Chúc Minh Lãng nữa!
Còn có thể làm thế sao!
Nữ Oa long là rồng ký khế ước với mình.
Mà Nữ Oa long lại có thể bảo hộ long thú.
Vậy những con long thú mà Nữ Oa long bảo hộ cũng chính là long thú của mình rồi!
Như vậy đồng nghĩa với việc có không một cái linh ước rồi!
Nữ Oa long còn nói với Chúc Minh Lãng rằng, nếu như linh hồn của hắn có thể mạnh hơn nữa thì nàng có thể bảo hộ càng nhiều long thú hơn nữa.
Có thế nào Chúc Minh Lãng cũng không nghĩ tới kỹ năng đặc thù của Nữ Oa long lại nhiều như vậy, quả khổng hổ là món quà lớn mà hắn có được sau khi thu thập được đủ thất ách triệu, cho dù Nữ Oa long không còn chút tu vi nào thì vị trí của nàng cũng không thể nào thay thế được!
Nhân cơ hội này, Chúc Minh Lãng lại quan sát tiểu Bạch Khởi đang ở trong kén một phen, cánh của tiểu bạch khởi đã mọc ra, trông không giống như Băng Thần Bạch Long lúc trước, cánh của nó phân ra làm cánh chính và cánh phụ, lông tơ màu trắng mọc ra ngày càng nhiều, giờ đã bao trùm cả nửa người của tiểu Bạch Khởi, mà ở phần cổ của nó và bốn cái móng vuốt, cánh phụ đều mọc ra lông bạc, rõ ràng trông rất cao quý thế nhưng vì dáng vóc của nó còn quá nhỏ thế nên trông tiểu Bạch Khởi càng thêm phần đáng yêu.
Đôi mắt to của nó vẫn còn chưa mở hoàn toàn, trong lúc nó vẫn còn đang ngủ thì thân thể vẫn không ngừng lớn lên, ước chừng đến lần mở mắt tiếp theo, tiểu Bạch Khởi hẳn cũng sẽ bị dọa cho giật mình, sao ta lại có thể lớn lên vậy??
Chúc Minh Lãng chỉ lẳng lặng nhìn tiểu tử kia ngủ say mà không quầy rầy thêm.
Hiệu quả của ân điển tuế nguyệt vẫn còn tiếp diễn, mặc dù tiểu Bạch Khởi vẫn chưa hoàn toàn phá kén mà ra, thế nhưng Chúc Minh Lãng biết nó đang hấp thu linh khí từ trong linh vực long viên và cả năng lực thần ân ẩn dấu trong Quỹ châu để hoàn thành vòng luân hồi trập biến!!
Cũng không biết, tiểu Bạch Khởi sẽ hóa thành loài rồng gì.
Mặc dù sự thay đổi bắt đầu từ thời kỳ ấu thơ nhưng Chúc Minh Lãng lại vô cùng chờ mong, dù sao chủ thể luân hồi trập biến chính là tiểu Bạch Khởi!!
"Đúng rồi, hình như sau khi ta bước ra ngoài, ân điển liền yên tĩnh hẳn, ta đoán là tên đáng ghét kia cũng không chiếm được lợi gì." Nam Vũ Sa nhìn thạch điện trống rỗng nói.