Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 617: Thanh lôi tận diệt

Chương 617: Thanh lôi tận diệt




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

"Nói như vậy thì ân điển này hẳn là không phải lúc nào cũng lấy được, cũng giống như thuyền buồm thả trôi chầm chậm trên mặt nước vậy, phải lặng đi một đoạn thời gian mới nhận được phần thưởng... Thực lực của Tuyệt Lĩnh thành bang tăng lên nhanh chóng, có lẽ cũng là vì mỗi lần có một đợt Tuế Nguyệt sóng ập đến thì ân điển sẽ được lấp đầy." Chúc Minh Lãng nói.

Lúc đang nói những lời này thì thiếu niên Minh Quý với bộ dáng như hồn xiêu phách lạc từ trong thạch điện chạy ra.

Tên này mặc dù tới từ một nơi được gọi là thượng giới thế nhưng lòng dạ cũng chả sâu là bao, sự mất mác và tức giận bây giờ hắn thể hiện ra không giống như là giả vờ, điều này khiến Chúc Minh Lãng buông bỏ ý niệm dọa dẫm hắn.

"Các ngươi đã nhận được những gì, các ngươi đến tột cùng đã nhận được cái gì?" Thiếu niên Minh Quý kích động chất vấn.

"Không có gì, ta chỉ nghe thấy tiếng thần minh ở vũ trụ bên kia chân thành nói với ta một câu rằng, ta không giống người thường, đường tương lai rộng mở, vạn giới kính trọng." Chúc Minh Lãng nói.

"Ngươi nói láo, chắc chắn một trong hai người các ngươi đã được thần ban ân, ta đã tính toán qua rồi, chính là vào lúc nãy, chỉ có hai người các ngươi vào đó thôi không có ai bước vào trong đó nữa cả.”

"Nói xong rồi sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Vẫn chưa!" Ngay lúc thiếu niên Minh Quý vẫn đang vô cùng tức giận, một cái bạt tai quen thuộc lại giáng xuống phần má mới giảm sưng không lâu của hắn.

Thiếu niên Minh Quý bị đánh đến mức thân thể lảo đảo đứng không vững.

"Loại người như ngươi quả thực là thiếu dạy dỗ, có cần ta dạy ngươi ăn nói sao cho giống tiếng người không, nếu khiến ta có chút mất hứng thì ngươi tự biết lấy hậu quả!" Chúc Minh Lãng hừ lạnh nói một câu.

Nếu đổi lại là người khác dám nói với mình như vậy thì Minh Quý đã sớm xông lên liều mạng với hắn rồi, thế nhưng nghĩ đến việc áo giáp bảo mệnh đã không còn, hơn nữa người trước mắt này quả là một tên hung thần ác sát, Minh Quý chỉ đành nuốt cục tức và sự cao ngạo của hắn vào trong bụng.

"Các người đưa ân điển đã lấy được đưa cho ta đi, ta lấy danh sự của Thần Minh tộc ra thề, nhất định có thể để các ngươi nắm giữ quyền thống trị Cực đình đại lục trong tay!" Minh Quý hình như vô cùng thèm khát phần ân điển kia.

"Việc nên nói đều đã nói với ngươi hết rồi, chúng ta chẳng nhận được gì cả, chắc là có người đã nhanh chân đến trước rồi. Nhưng còn ngươi, suy nghĩ cẩn thận xem nên dùng thứ gì để báo đáp ân cứu mạng của chúng ta đây, nếu thứ đó trông không được tích sự gì thì chúng ta liền từ biệt tại đây đi!" Chúc Minh Lãng nói.

"Ta... Không phải ta đã nói cho ngươi biết chuyện liên quan đến ân điển rồi sao, lẽ nào việc đó không đủ để đổi lấy một mạng của ta?" Minh Quý trừng mắt hỏi.

"Nhưng ta và Nam Vũ Sa cô nương không lấy được gì cả, uổng công đi một chuyến rồi." Chúc Minh Lãng nói.

"Ngươi rõ ràng là đang nói láo!" Minh Quý tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

"Được rồi, mỗi người đều có một giấc mộng đặc sắc khác nhau, trong Tuyệt Lĩnh thành bang này có nhiều dị tộc thích ăn thịt người sống như vậy, ta chỉ mong một người thượng giới như ngươi sẽ có được vận may của trời, đi dọc theo con đường này mà không gặp bất cứ loại dị tộc man rợ nào." Nói xong câu này Chúc Minh Lãng cũng nhảy lên trên lưng Hỏa Kỳ Lân Long, kỳ thực lưng của Hỏa Kỳ Lân Long rất rộng nhưng hắn lại cố ý ngồi ở vị trí khá gần Nam Vũ Sa.

Nam Vũ Sa ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt xinh đẹp mà hung dữ nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng, ý muốn nói Chúc Minh Lãng tự mình phi kiếm mà đi đi.

"Tốc độ của Kiếm Linh Long quá nhanh mà lại còn không ổn định, dễ dàng xảy ra tai nạn lắm, vẫn là cưỡi con Hỏa Kỳ Lân Long này của muội thoải mái hơn, uy phong khí phách, có dáng dấp của một vị Mục long sư cấp tôn giả." Da mặt Chúc Minh Lãng cũng dày, mặc kệ cô em vợ bày ra bộ mặt thế nào thì hắn vẫn ngồi yên trên lưng Hỏa Kỳ Lân Long.

"Đừng bỏ lại ta, đừng bỏ lại ta a!" Minh Quý khóc không ra nước mắt, nhất là khi nhìn thấy mặt đất nằm rải rác vô số thi thể, còn có đám địa ma khâu đáng ghét, nơi đây đã biến thành một vùng đất bị nguyền rủa mất rồi.

"Chúng ta cũng không phải cha nương của ngươi, không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho một tên không quản được mồm miệng như ngươi." Chúc Minh Lãng nói xong câu đó lại lập tức bổ sung thêm một câu: "Vũ Sa cô nương, xin đừng hiểu lầm, ta chỉ đưa ra một ví dụ cũng không có ý muốn nói chúng ta là phu thê hay gì cả, muội không cần suy nghĩ nhiều."

"Xuống dưới!" Nam Vũ Sa không thể nào nhịn được nữa.

Chiếm một chỗ trên lưng rồng của mình thì cũng thôi đi, còn muốn chiếm tiện nghi của nàng, mà coi như có chiếm được đi lại còn không muốn mình suy nghĩ nhiều!

"Các ngươi nhìn xem, món đồ này có thể làm lộ phí cho các ngươi hộ tống ta một đoạn đường không?" Biểu tình trên mặt thiếu niên Minh Quý trông thực quá thống khổ, quá khó coi rồi.

Chúc Minh Lãng thấy hắn như thế thì biết ngay thứ hắn định lấy ra chắc chắn là bảo vật.

Chúc Minh Lãng thấy Minh Quý lấy ra một món pháp khí nhưng không biết pháp khí đó dùng để làm gì.

"Pháp khí này có thể chứa được ấu linh, hai vị đều là Mục long sư đương nhiên sẽ cần đến nó, hơn nữa vật này còn được gia công thêm nữa." Minh Quý nói.

"Cái mạng này của ngươi thật cũng chẳng đáng giá bao nhiêu a, một món đồ bình thường không có gì lạ này..." Lúc nói những lời này Chúc Minh Lãng cũng vươn tay cất pháp khí vào trong túi rồi mới quay đầu sang nhìn thiếu niên đang gấp đến độ muốn khóc òa lên kia, Chúc Minh Lãng bày ra bộ dáng vô cùng miễn cưỡng nói: "Được rồi, ta sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước mà hộ tống ngươi một đoạn vậy!"

Thiếu niên Minh Quý mừng rỡ vội vội vàng vàng chạy theo phía sau Hỏa Kỳ Lân Long.

Một tên mang danh là người thượng giới như hắn hẳn là sẽ không tệ đến mức theo đuôi một con rồng cũng không được a!



Tên Minh Quý này, quả thực cũng không giúp được gì cho Chúc Minh Lãng.

Nhưng những điều ban nãy mà hắn nói về ân điển thì chắc là không sai.

Lúc Lê Tinh Họa thực hiện suy diễn tiên đoán đã đặc biệt nói với Chúc Minh Lãng và Nam Vũ Sa rằng, nhất định phải đến di cổ vào thời điểm này.

Nói cách khác, ân điển này bắt đầu sinh ra từ khoảnh khắc chính mình tiến vào địa viên, nếu không Tuyệt Lĩnh thành bang cũng sẽ không phái một con Địa Tiên Quỷ cường đại và một tên âm linh sư bảo vệ nơi này.

Địa Tiên Quỷ và lão nô âm linh sư kia quả thực không đơn giản, nhóm cung nỏ quân của Đại Chu tộc và cả vài vị trưởng lão vương cấp đều chết thảm dưới tay của hai người bọn họ, nếu không nhờ Chúc Minh Lãng dốc hết gia tài để mua Hư Vô tinh để Thiên Sát Long tấn thăng lên trung vị vương cấp thì quả thật không tài nào đánh bại được con Địa Tiên Quỷ và lão nô âm linh sư kia.

Trên thực tế thì con Địa Tiên Quỷ kia hẳn còn khó đối phó hơn nhiều so với tên lão nô âm linh sư, cũng may là có sự hiện diện của Nữ Oa Long, nàng tước đoạt đi thần thông mạnh nhất của Địa Tiên Quỷ, nếu không thì cho dù có nhiều người hơn nữa cũng sẽ thiệt mạng ở nơi đây.

Còn về phần ân điển thì hiện tại Chúc Minh Lãng cũng không biết đó là Quỹ châu mình lấy được hay là quả trứng rồng đã trở thành long thú được Nữ Oa Long bảo hộ kia, đối với Chúc Minh Lãng mà nói, tiểu Bạch Khởi có thể vượt qua kỳ thoái hóa rồi tỉnh lại mới là sự ban ơn lớn nhất!

Có thêm tiểu Bạch Khởi, Chúc Minh Lãng càng có thêm sức mạnh để đối mặt với một Giới long môn hoàn toàn mới lạ kia.

Có thể nói Hỏa Kỳ Lân Long càng chiến càng hăng, nó cứ thế chạy thẳng đến chiến trường, ngọn lửa bao bọc quanh người nó càng thêm phần mạnh mẽ, dọc theo đường đi Chúc Minh Lãng căn bản là không cần xuất thủ, mọi trở ngại đều đã được Hỏa Kỳ Lân Long giải quyết hết.

Tiên Long Thỏ thì đang trị thương cho Thiên Sát Long và Kiếm Linh Long, Chúc Minh Lãng cũng nhân cơ hội này mà đút cho Thiên Sát Long ít máu của Địa Tiên Quỷ để nó có thể mau chóng hồi phục chiến lực.

Kiếm Linh Long cũng đã trở về bên trong linh vực của Chúc Minh Lãng, liên tục chém giết với hai đối thủ có thực lực thuộc vương cấp khiến Kiếm Linh Long có đôi chút mệt mỏi, chiến dịch lần này xem ra còn phải kéo dài rất lâu thế nên cũng phải để cho nó nghỉ ngơi một chút...

"Phía trước dường như có một đội quân giáp đồng, vượt qua bọn họ thì có chút khó khăn." Nam Vũ Sa chỉ về phía trước nói.

"Không sao cả, chúng ta có sự yểm trợ trên không, cứ giết qua đi." Chúc Minh Lãng nói.

Nam Vũ Sa cũng không suy nghĩ nhiều, tay khẽ vung một cái, lam diễm xung quanh Hỏa Kỳ Lân Long càng thêm lớn, lúc nó phóng vút đi, liệt hỏa lay động mãnh liệt, vô cùng dã tính, bá đạo không gì sánh được.

Hỏa Kỳ Lân Long chạy vọt tới đám quân đồng y, những tên này là binh vệ của Tuyệt Lĩnh thành bang, bọn chúng không có năng lực biến lớn nhưng tất cả đều có năng lực thể tu và võ lực nhất định, nhân số bọn họ nhiều, vũ trang đầy đủ, chỉ năm vạn quân đồng y thôi đã có thể ngăn cản cả mười vạn quân tinh nhuệ của Ly Xuyên, hai bên chém giết cực kỳ ác liệt, một vài con cổ long có thể hình cỡ lớn khi tham gia vào chiến trường này cũng có thể bị chém nát bét ngay trong tích tắc!

Hỏa Kỳ Lân Long cũng gia nhập vào đó, nó ngay lập tức bị đám binh vệ đồng y bao vây lại, từng cái khiên màu đồng xếp vào nhau thật dày khiến cho ngay cả Hỏa Kỳ Lân Long cũng khó mà bước tiếp về phía trước.

"Biến chúng thành tro bụi hết đi!" Chúc Minh Lãng đột nhiên cao giọng nói.

Lúc này, một đôi cánh màu xanh che khuất cả bầu trời xuất hiện, mặc dù là hình thể nó cũng không to lớn gì, thế nhưng khi nó đập cánh bay về phía này lại khiến người ta có cảm giác hít thở không thông.

"Xì xì xì két!!!!"

Từng đạo thanh lôi đánh vỡ không khí, tựa như thần liên thiên roi khủng khiếp đang vũ động trên đầu đám binh vệ đồng y, một tiếng rồng gầm cất lên, thanh lôi hung hăng quất mạnh xuống dưới, trực tiếp đánh vào năm vạn quân binh vệ kia!

Binh vệ có võ lực và được trang bị đầy đủ cũng không chịu nổi một kích, chỉ cần vừa chạm vào thanh lôi đã lập tức bị đánh nát bấy, đồng y mặc trên người không phát huy được nửa điểm tác dụng nào!

Hàng ngàn hàng vạn binh nhuệ biến mất hết trong đợt thiên lôi diệt địa kia, trên chiến trường mặc dù còn khá đông người còn sống thế nhưng linh hồn của mỗi người họ đều đang run rẩy, một vài con long thú đối mặt với đội quân nghiêm chỉnh huấn luyện thì cũng chả khác gì bọn dã thú cả, thế nhưng một con long vương như Thương Loan Thanh Hoàng Long quả thực là tử thần của bọn họ!!

"Đây là tiểu Thanh Trác sao??" Nam Vũ Sa có chút bất ngờ, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được mà há to.

Đây không phải là con tiểu tàn long được mình tặng không cho Chúc Minh Lãng sao??

Dưới tình huống bình thường thì để tu vi của con tiểu Thanh thánh long này đạt được quân cấp thôi đã vô cùng khó khăn rồi, ấy thế mà nay nó lại có thể thoát khỏi vận mệnh tàn long mà phi thăng thành thanh lôi long vương mạnh nhất trong chiến dịch Tuyệt Lĩnh thành bang này!!

Con này còn mạnh hơn Hỏa Kỳ Lân Long đến hai cấp bậc!

"Cũng may có ngân sam thánh lộ vạn năm của Nam thị các ngươi, nếu không nó có lẽ đã bị thiên lôi đánh chết trên đỉnh núi rồi." Chúc Minh Lãng nói.

Ngân sam thánh lộ vạn năm tương thích với thuộc tính của tiểu Thanh Trác, lúc tiểu Thanh Trác phi thăng độ kiếp, nó liều cả tính mạng mới vượt qua được, nếu chỉ dựa vào quả tu vi vạn năm thì có thể phi thăng thành công hay không cũng khó nói.

"Haizz, dối trá!" Nam Vũ Sa đối với sự khiêm tốn này của Chúc Minh Lãng vô cùng bất mãn.

Tên này, nhất định có bí pháp nuôi rồng đặc thù, cảnh giới bây giờ của Thương Loan Thanh Hoàng Long không phải chỉ dựa vào ngân sam thánh lộ vạn năm là có thể đạt được, huống hồ long vương mà hiện giờ Chúc Minh Lãng có được cũng không phải chỉ có một mình tiểu Thanh Trác!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch