"Người đứng bên hồ, đi theo cầu mây tới đây đi." Lúc này, một thanh âm mờ ảo từ nơi sâu trong hồ hư vô truyền đến.
Đó là một giọng nam, thanh tích băng lãnh, hoàng vương Triệu Viên có chút hoảng sợ nhìn vào trong hồ hư vô, tựa như hoàn toàn không thể tin vào tai mình.
Hư vô chi hải không phải là điểm cuối rồi sao?
Bất luận sinh linh gì đều không thể vượt qua, càng không có cách nào sinh tồn trong hải vực...
Trừ phi là thần minh!
Trước mặt hoàng vương Triệu Viên, xuất hiện một cây cầu mây do những đám mây hư vô huyễn hóa mà thành, bắc thẳng qua màn sương mù thần bí, hoàng vương Triệu Viên do dự trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn bước chân đi lên, bước đến vùng hư vô chi hải mà từ trước đến nay chưa từng có ai đặt chân đến.
Biển hồ hư vô trong suốt vô ngần, phóng tầm mắt xuống dưới có thể trông thấy hình dạng của quốc gia thần bí kia, có dãy núi mênh mông vĩ đại, có dòng chảy dâng trào, còn có vùng rừng rậm vô ngần vừa lộ ra vẻ hài hòa thần bí vừa lộ ra vài phần hung hiểm tà mị, bản chất có chút khác với Cực Đình đại lục, dường như tất cả sinh linh sinh sống, vạn vật sinh trưởng đều có sức mạnh đáng sợ!
Cực Đình đại lục rơi vào một thế giới như vậy thực sự có thể bình yên vô sự sao?
Hắn tiếp tục đi về phía trước, không biết đã đi bao xa nhưng thanh âm kia không xuất hiện thêm lần nào nữa, tựa như chỉ là một lần triệu gọi mà thôi, có bước chân lên cầu mây hay không đều là do hoàng vương Triệu Viên tự mình quyết định.
Cứ bất tri bất giác hoàng vương Triệu Viên đã bước lên vòm trời trên hư không, phía sau là Cực Đình đại lục, một vùng đất trông không có vẻ gì là hùng vĩ cả, cứ thế mà bị biển hư vô nhấn chìm, bị biển hư vô bao vây, đi càng xa thì càng nhìn không rõ nữa.
Mà dưới chân hắn là một quốc gia to lớn và vô cùng rực rỡ, đứng từ xa đã trông thấy, hình như nơi đó có một cỗ lực hấp dẫn nào đó kéo Cực Đình đại lục lại gần thần cương tiên vực từng chút từng chút một!
Vu thổ trôi về phía Ly Xuyên.
Ly Xuyên trôi về phía Cực Đình.
Bây giờ Cực Đình lại lạc về phía vùng đất thần bí này.
Những vùng đất nhỏ hơn đang từ từ tiếp cận thế giới lớn hơn...
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì??
Vì sao trong năm tháng dài đằng đẵng ấy, Cực Đình đại lục đều độc lập tồn tại.
Bây giờ lại xảy ra biến hóa lớn thế này!
Hoàng vương tiếp tục đi trên cây cầu mây ấy, đột nhiên hắn trông thấy một cây cầu mây khác đang ở phía khác của chân trời.
Hai cây cầu mây, tựa hồ đều hướng về một điểm, chỉ là trên cây cầu mây ấy là đang tiếp đón người nào?
Cuối cùng cũng đến cuối cầu, là một vòm trời cực cao cực cao, bây giờ Cực Đình đại lục trong mắt hoàng vương Triệu Viên chẳng khác nào một hòn đảo nhỏ trôi nổi trên không, xung quanh có biển hư vô, nhưng vùng biển cũng chỉ là một tầng che đậy màu đen an tĩnh.
Hai cây cầu mây đã tụ hợp, ở chỗ giao nhau hoàng vương Triệu Viên trông thấy một người để chân trần im lặng đứng đó.
Thiên Phương khung vũ, một nơi mà ngay cả một khối đại địa đều trông nhỏ bé đến nhường này, ở đây lại có một người đứng, người này nếu không phải là thần minh thì sẽ là gì??
Hoàng vương Triệu Viên có chút sợ hãi, hắn đi lên phía trước không dám lên tiếng.
Mà trong lúc này, trên một cây cầu mây khác cũng có một người xuất hiện, người này mặc diệu kim long khải, đầu đội thánh quan, uy vũ mà khí phách, hơn nữa tu vi cũng chẳng thua kém gì mình, cũng là một người chạm tới thần cảnh.
Người này chắc chắn không phải đến từ Cực Đình đại lục.
Từ nơi này nhìn sang có thể thấy được cây cầu mây này lại thông đến một vùng trời khác nữa, khối đại lục ở đầu bên kia trông còn lớn gấp đôi so với Cực Đình đại lục mà khối đại lục kia cũng giống Cực Đình đại lục đang từ từ trôi về phía quốc gia thần bí này!
Có vài khối lục địa khác cũng đang rơi xuống lãnh thổ này??
Mặc dù hoàng vương Triệu Viên đã biết được một ít bí mật về thế giới này thông qua một số văn hiến cổ xưa nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn khó có thể tin được!
"Đại lục của các ngươi tên gì?" Thần minh chân trần đứng trên cầu mây kia lên tiếng hỏi.
"Cực... Cực Đình." Hoàng vương Triệu Viên tận lực không thể hiện sự thấp hèn mà lên tiếng nói.
"Ngươi tên gì?" Thần minh chân trần xoay người lại, dung mạo tựa như một thanh niên bình thường nhưng đôi mắt lại u ám thâm thúy hiển nhiên tuổi thật của hắn cũng không chỉ có bấy nhiêu.
"Triệu Viên." Hoàng vương hồi đáp.
Hỏi xong hai vấn đề này thì người đội mũ quan đi trên cây cầu mây còn lại cũng mang theo vài phần hoang mang nghi hoặc bước tới, hắn thoáng nhìn qua vị thần minh chân trần sau đó mới liếc nhìn hoàng vương Triệu Viên.
"Các người đều là người thống trị cao nhất của những lục địa rơi xuống đây à!" Thần minh chân trần nói.
Hoàng vương Triệu Viên và hoàng giả đội mũ quan khác cũng bị dẫn đến chỗ này đều gật đầu.
"Quỳ xuống, để ta đạp lên ót của các ngươi, ta liền chấp nhận sự tiếp cận đại lục của các ngươi." Đột nhiên giọng nói của thần minh chân trần mang theo vài phần diễu cợt, căn bản không xác định được là hắn đang nói đùa hay đang nghiêm túc.
Chỉ là vừa dứt lời thì hoàng vương Triệu Viên liền quỳ xuống.
Mà vị hoàng giả đội thánh quan kia nghe xong thì sửng sốt một hồi, nhưng sau khi ý thức được đối phương là thần minh thần thông quảng đại, mặc dù vẫn có chút không tình nguyện nhưng vẫn quỳ xuống.
Lúc này, đầu của hoàng vương Triệu Viên gần như đã phủ xuống dưới chân của vị thần minh chân trần ấy rồi.
"Ngươi chần chừ." Thần minh chân trần nở nụ cười nói với vị hoàng giả đội thánh quan kia.
Vị hoàng giả kia nâng ánh mắt lên, trông thấy nụ cười này thì cảm nhận được một luồng khủng bố kéo đến.
"Không sao cả, hàng tỉ khuất hồn trên lục địa của ngươi sẽ thay ta trỉ trích ngươi."
Nói xong câu đó, thần minh chân trần nâng một chân lên, đạp về phía cây cầu mây nối liền với lục địa kia.
Chỗ bên kia cầu mây chính là đại lục của hoàng giả thánh quan kia, nơi đó được gọi là Thánh Khuyết đại lục, từ nơi này nhìn qua thì trông Thánh Khuyết đại lục trông như một dãy núi ở xa đang di chuyển chầm chầm vậy.
Nhưng dưới một đạp này của thần minh, một dấu chân cỡ đại xuất hiện trên bầu trời Thánh Khuyết đại lục!!
Dấu chân ấy có màu đen tựa như màn sương mù hư vô, nó lớn đến mức cách một khoảng cả vạn dặm nhưng vẫn có thể nhìn thấy nó rất rõ ràng, một mảnh trời nho nhỏ không cách nào chứa nổi!
"Oanh!!!!"
Chỉ một cước giẫm xuống mà Thánh Khuyết đại lục cũng đang bay về phía cương vực thần bí như Cực Đình đại lục đã nát bấy, tinh thể cấp bậc đại lục ầm ầm nứt ra, tạo thành tia sáng cực hạn chói mắt tựa như thái dương, sóng vũ trụ hào hùng cuộn sạch, thậm chí những người đang ngẩng đầu lên nhìn trời còn có thể nhìn thấy một đợt hỏa sóng thanh tẩy ào tới, khiến toàn bộ sao băng thiên thạch vây xung quanh hóa thành từng đốm lửa cháy mạnh!!
Một sát chiêu này tựa như có cả trăm vầng thái dương cùng lúc xuất hiện trên mặt trời, bộc phát năng lượng cực đại đánh thẳng vào vạn sự vạn vật, ngay cả đứng ở một nơi xa như thế này cũng có thể cảm nhận được sự tận diệt này huống hồ gì là những sinh linh trên phiến lục địa kia...
Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi trên khuôn mặt trắng bệch của vị hoàng giả đội thánh quan, thậm chí linh hồn của hắn dường như cũng đồng thời mất đi rồi!
Lúc này, thần minh chân trần nâng chân còn lại lên dẫm vào ót của hoàng vương Triệu Viên, còn giày xéo vài cái, khiến cho đầu của hoàng vương Triệu Viên càng cúi xuống thấp hơn.
"Khuất nhục và hủy diệt, hai người chỉ có thể chọn một." Thần minh chân trần nói.
"Không phải khuất nhục mà là vinh hạnh của hạ dân." Đầu của hoàng vương Triệu Viên vẫn bị thần minh giẫm dưới chân nói.
Lúc này sao Triệu Viên lại có thể có nửa điểm khuất nhục được chứ??
Trong sự sợ hãi hắn còn cảm thấy có chút may mắn.
Nếu ban nãy mình không quỳ xuống ngay, đưa đầu ra thì có lẽ bên chân còn lại của vị thần minh này hẳn sẽ đạp vào Cực Đình đại lục rồi!!
"Ta là Hoa Thù, một trong thất tinh thần."
"Ta thích con dân biết đội ơn, nếu Cực Đình đại lục các ngươi tồn tại được thì có thể đến thần cương của ta triều bái."
"Con dân của ngươi nhìn thấy thần dân của ta cũng phải triều bái."
"Triều bái thế nào ta đã dạy ngươi rồi đấy."
Nói xong câu đó, vị thần minh Hoa Thù này trực tiếp bước qua ót của hoàng vương Triệu Viên đi về phía trước, hắn đi về phía cây cầu mây nối liền với thiên không do sương mù mà đám sinh linh chạm vào sẽ tử vong hợp thành.
"Ah, xét theo sự thành tín của ngươi, ta nhắc nhở con dân của ngươi một chút: cẩn thận buổi tối."
….
Thật lâu sau, hoàng vương Triệu Viên mới dám ngẩng đầu lên, mới dám đứng dậy.
Hắn nhìn thoáng qua người cũng có thân phận giống mình.
Đối phương sớm đã thất hồn lạc phách, toàn thân run rẩy, thậm chí còn khóc ròng trong lòng tựa như chỉ trong một khoảnh khắc đã bị tước đoạt tất cả, tôn nghiêm bị chà đạp đến cực hạn.
Hoàng vương Triệu Viên bước nhanh rời đi.
Lúc đi trên cầu, hắn liếc nhìn một vùng trời khác.
Thánh Khuyết đại địa không bị hủy diệt hoàn toàn, nó biến thành hơn mười khối hài cốt, tựa như lưu tinh bay về phía biên giới thần bí, còn về việc mấy khối lục địa nhỏ không có sự giảm xóc của biển hư vô kia có bao nhiêu sinh linh có thể tồn tại được thì thực sự rất khó đoán...
Huống hồ, hai đại lục của bọn họ tựa hồ đều trôi về một vùng núi cực kỳ hung hiểm của vùng lãnh thổ thần bí!
"Thần minh, chính là muốn làm gì thì làm như vậy sao?"
Cường đại đến mức đạp đổ cả lòng tin, đạp đổ cả nhận thức, khiến cả đại lục vốn luôn cảm thấy chí cao vô thượng biến thành một đám ruồi bọ!
Sau khi hoàng vương Triệu Viên sống sót sau tai nạn, trong lồng ngực không hiểu vì sao lại dâng lên một cỗ nhiệt nồng cháy, máu cả người hắn đều sôi trào...
Mình đã chạm tới ngưỡng cửa thần minh, không cầu có thể mạnh mẽ như vị thất tinh thần kia thế nhưng cũng coi như là đứng hàng tiểu thần!!
Cái cảm giác muốn làm gì thì làm này, là điều hắn khát vọng tột cùng!!
…
…
Cổ đại sơn.
Núi cao vót nguy nga, phía sau tầng sương mù mãi mãi có một dãy núi cao đứng sừng sững tựa như mãi mãi không có điểm dừng vậy.
Lúc này đây Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa đang đứng trên một đỉnh núi trong Cổ đại sơn, trên bầu trời hỏa diễm giăng đầy chằng chịt, lưu tinh che đậy cả bầu trời, khiến người ta có cảm giác như đang đối mặt với ngày tận thế vậy.
"Đó...đó là một khối lục địa tương tự như Cực Đình đại lục sao??" Trên mặt Chúc Minh Lãng hiện lên sự kinh hãi.
Lúc cùng Nam Linh Sa trèo lên ngọn núi này, bọn họ đã trông thấy một phiến đại lục xuất hiện ở nơi xa trên bầu trời, đang cùng song hành với Cực Đình đại lục.
Nhưng đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một thứ tựa như có hình dáng của một dấu chân, giẫm nát khối lục địa kia, ngay sau đó cả vùng trời tựa như bị hỏa diễm trùng kích, Cực Đình đại lục cũng như đang ở trong lò luyện ngục vậy!!
Nếu như dấu chân kia giẫm xuống Cực Đình đại lục thì hẳn là Cực Đình đại lục cũng sẽ tan nát hết cả, sinh linh đồ thán.
Là thần minh sao???
Đến cuối cùng thì Giới Long môn mang đến thứ gì cho Cực Đình??
Trong lúc bất chợt, Chúc Minh Lãng nhớ đến con dân Duệ quốc, Ly Xuyên, bọn họ mừng rỡ vì nhận được ơn trạch của Tuế nguyệt sóng, còn gọi Giới Long môn là thác thần trời ban.
Đằng sau ân trạch vô duyên vô cớ nhận được này, có phải là điềm báo nhỏ bé khiến người ta phải cẩn thận suy nghĩ lại, vừa rồi bọn họ mới vừa sượt qua một mối họa diệt vong.