Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 635: Cương vực thần bí

Chương 635: Cương vực thần bí




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Nếu Tiểu Bạch Khởi thực sự là một tiểu thần long thì cho dù có tiêu hết gia nghiệp của Chúc môn cũng đáng.

Lần này Chúc Minh Lãng ra tay mà không có chút gánh nặng nào trong lòng, Chúc Thiên Quan cực khổ làm lụm nhiều năm như vậy, phát dương quang đại tộc môn, nếu mình không giúp ông ấy xài bớt thì há chẳng phải sẽ có lỗi với hoài bão và dã tâm của ông sao?

Về tới tiểu viện của mình, Chúc Minh Lãng trông thấy trước viện có một người đang lẳng lặng đứng ngắm hoa.

Nàng ăn mặc mộc mạc nhưng vẫn khó che lấp đi dung mạo tuyệt sắc vốn có, toàn bộ đóa hoa đang nở rộ trong viện trông cũng thật ảm đạm khi so với tư sắc của nàng, từ khoảng khắc bước vào cửa viện, ánh mắt của hắn đã không còn cách nào dời khỏi người nàng nữa.

Chỉ mới xa cách mấy ngày, đã nhớ mình rồi sao?

Mặc dù không biết người đang đứng đằng kia là Lê Vân Tư hay Lê Tinh Họa, thế nhưng trong lòng Chúc Minh Lãng vẫn cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Chúc Minh Lãng tiến lên, hoàn toàn theo bản năng mà khoác tay lên người nàng...

Nhưng rất nhanh sau đó, một ánh mắt sắc bén mang vài phần sát ý phóng tới, vị cô nương này khi mà tức giận lên thì cũng thật có uy lực, khiến cho bàn tay đang đặt trên eo kia không còn dũng khí mà di chuyển lung tung nữa rồi, chỉ có thể thành thành thật thật để ngang hông.

Nhưng luồng sát ý phóng về phía Chúc Minh Lãng kia vẫn không hề giảm, sau khi nhìn thần thái trong mắt đối phương một lúc, Chúc Minh Lãng mới vội vội vàng vàng rụt tay về, gương mặt lộ ra vẻ lúng túng nói: "Là...là Linh Sa cô nương a, thất lễ thất lễ."

"Nếu còn có lần sau nữa, chính là đổ máu!" Ngữ khí của Nam Linh Sa căn bản không giống như đang nói đùa.

Thảo nào xúc cảm không giống nhau.

Tương đối mềm mại.

Chắc hẳn là do nàng là một Mục long sư nên thân thể và gân cốt cũng không cần rèn luyện đặc biệt gì, cơ thể vì thế cũng tương đối mềm mại, có cảm giác như chỉ cần dùng chút sức cũng bóp gãy mất vòng eo nhỏ nhắn này, mùi thơm cũng có chút không giống nhau.

"Tìm ta có việc gì không, hôm đó ở thành bang, ta tìm ngươi rất lâu, nếu không phải có người trong kiếm tông bảo là có gặp qua ngươi thì ta còn tưởng rằng ngươi gặp bất trắc gì." Chúc Minh Lãng nói.

"Đi một vòng cổ núi một chuyến." Nam Linh Sa không nhiều lời mà trực tiếp nói mục đích đến đây hôm nay.

"Có bảo vật sao!" Cặp mắt Chúc Minh Lãng lập tức sáng lên, theo tính tình của cô em vợ họa sư này, hẳn sẽ không tay không mà về.

Bản thân mình cũng đang trong thời kỳ khan kiếm tư nguyên, Đại Hắc Nha sắp trùng kích hoàn toàn kỳ rồi!

"Ừ."





Lệ giang, nằm ở cực tây của Cực Đình hoàng đô, một dòng sông tựa như hàng nước mắt đau khổ chảy dài, theo lời đồn thì có một vị nữ thần đã ngồi ở đây lấy nước mắt rửa mặt, hàng lệ chảy qua sơn xuyên, hình thành một dòng sông mờ ảo.

Lệ giang có thể nói là điểm cuối phía tây của Cực Đình đại lục.

Bởi vì khi vượt qua Lệ giang là một vùng hồ hư vô, diện tích vô cùng rộng, chẳng khác gì một vùng biển cả, bất cứ loài sinh vật nào cũng không thể bước vào, bất cứ loại chim nào cũng không thể bay qua.

Ở bên Lê giang, Hoàng vương Triệu Viên đứng trên những đợt sóng giao động, dáng người cao ngất, khí phách bất phàm.

Sau lưng hắn là bờ sông, trên bờ sông có một đám người, hơi cúi người, vẻ mặt mỗi người đều có chút ngưng trọng.

Tông chủ của Tử Tông Lâm, môn chủ Chúc môn, điện chủ Thương Long điện, tông thủ chính khí võ tông, cung chủ Cổ long cung...

Những người này chính là thủ tọa trong điện đường hoàng triều, cũng là thủ lĩnh của các đại thế lực tọa trấn, lúc này đây bọn họ tập hợp ở vùng Lê giang này, mỗi người như sắp lâm đại địch đến nơi.

"Trải qua mấy lần tế thiên nhưng vẫn không nhận được sự đáp lại của thần minh, chắc hẳn là chúng ta đã bị thần minh quên mất rồi."

"Đến bây giờ cũng chỉ có ta, người nhận được chỉ đạo của thần minh, chung quy cũng có bước tiến đến gần thần minh."

"Phía trước lành dữ khó đoán, mọi người dừng chân ở đây đi! Ta sẽ đến gặp vị thần minh bên vùng đất bên kia!"

Hoàng vương Triệu Viên nói xong mấy câu đó thì bước qua những con sóng của Lệ giang đi đến hồ hư vô.

Ở giữa hồ hư vô và Lệ giang còn có một vùng đất, đất cằn cỗi không có cọng cây ngọn cỏ nào, trông vô cùng hoang vắng.

Một mình hoàng vương bước vào trong đó, dần dần biến mất trong màn sương mù hư vô, điều này khiến cho nhóm thủ tọa của mỗi bên đại thế lực đều sinh lòng kính phục.

Vị hoàng vương này là một người đỉnh thiên lập địa, lúc cần hắn đứng ta thì hắn sẽ không hề do dự.

Cực Đình đại lục đang đứng trước một hồi kịch biến, mọi người ở đây đều biết, thứ mà bọn họ phải đối mặt không phải là dị tộc trong đám sương mù mà là một vùng cương thổ mới sắp đến khối thổ địa này.

Thông qua một vài điềm báo có thể kết luận, vùng cương thổ này còn rộng lớn hơn cả Cực Đình đại lục.

Là một vùng có nền huyền tu văn minh không kém hơn Cực Đình đại lục.

Khi biết được lời tiên đoán này thì hoàng vương và các thế lực lớn lập tức tiến hành nghi thức cầu trời, hy vọng có thể cầu được thần minh của Cực Đình đại lục, chỉ có thần minh mới có tư cách đối thoại với thần minh của các đại lục khác.

Nhưng thần minh của Cực Đình đại lục tựa hồ chỉ tồn tại trong thần thoại...

Không có vị thần minh nào hiện thân.

Tựa như thần minh Cực Đình đại lục đã biến mất từ rất lâu rồi.

Nhưng vẫn có một việc mà hoàng vương Triệu Viên nghĩ không thông.

Giả như thần minh Cực Đình đại lục bỏ mình rồi thì ai đã mở ra Giới Long môn, tại sao ân điển thần minh lại phát ra ở nhiều nơi khác nhau của Cực Đình đại lục?

Thần minh mới được phong của Cực Đình đại lục vẫn ở trong Giới Long môn sao?

Cũng coi như là người thống trị Cực Đình đại lục, rất hiếm khi cũng có tâm tình thấp thỏm như vậy.

Nhưng từ vài năm trước hoàng vương Triệu Viên đã biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hoàng phi không phải cũng đến từ đại lục khác sao?

Triệu Viên đi đến hồ hư vô.

Ánh mắt của hắn dừng trên mặt hồ mênh mông, trông không giống hồ hư vô ngày trước, mặt hồ trở nên vô cùng trong suốt, cư nhiên chỉ cần liếc mắt đã có thể trông thấy thế giới dưới mặt hồ...

Nhưng ngay khi Triệu Viên vẫn còn cho rằng tân đại lục sẽ rơi từ trên trời rơi xuống cái mặt hồ mênh mông này, thế nhưng hoàng vương Triệu Viên lại có thể thấy được một màn khiến hắn cả đời khó quên!!

Dưới mặt hồ trong suốt, một cương vực trông không thấy bến xuất hiện!

Bản thân của hiện tại tựa như đang đứng trên đỉnh tầng mây, cúi đầu quan sát vùng lãnh thổ không thuộc về Cực Đình lãnh thổ, lãnh thổ của quốc gia này rộng đến mức không thể nào tưởng tượng được, tựa như bản thân đang đứng bên bờ hồ, thứ mà bản thân trông thấy chỉ là một góc nhỏ của tảng băng thôi, nhưng chỉ một góc nhỏ của tảng băng thôi đã vượt qua Cực Đình đại lục rồi!!

Chuyện gì vậy??

Không phải có vùng đất mới đáp xuống hồ hư vô nằm xung quanh Cực Đình đại lục sao???

Không phải có tân đại lục xuất hiện muốn tiếp giáp sao???

Tại sao vùng đất mà bản thân đang đứng này lại từ từ tiếp cận vùng lãnh thổ thần bí kia!

Tựa như ngôi sao đang rơi xuống không phải tân đại lục mà là Cực Đình đại lục!!

Đối với quốc gia thần bí kia, Cực Đình đại lục mới chính là một viên sao băng bay tới!!

Tân vực thần bí càng ngày càng gần, mà trên mặt hoàng vương Triệu Viên hiện lên vẻ mặt khiếp sợ tột đỉnh, trong đôi mắt thâm thúy chậm rãi toát lên sự sợ hãi khó che giấu!!!

Thì ra Cực Đình đại lục lại nhỏ bé đến vậy.

Cả đại lục của bọn họ đang chầm chậm trôi về phía một thế giới thần bí và cường đại.

Tựa như một con chim sẻ bị nước mưa làm ướt cánh đang rơi vào trong đầm nước!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch