Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 641: Hắc Thiên Phong

Chương 641: Hắc Thiên Phong




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Hắc Thiên Phong??

Đây là bọn cường đạo thần cương trên ngọn núi kia sao, sao lại có thể nói ra những câu nói như thổ phỉ thế chứ, nhất là cái tên lưng gù kia.

Ánh mắt của tên lưng gù mang theo vẻ dâm tà, tựa như chỉ cần một con hưu mẹ chạy ngang qua mặt hắn thôi cũng đủ để hắn nổi cơn hứng thú lên rồi!

Mỗi một ánh mắt của những người này cũng vô cùng kỳ quái.

Tựa như có thể dựa vào ánh mắt để đoán ra tâm tình của họ vậy.

Trên mặt tên nam tử cầm đầu khôi ngô mặc áo đen hiện lên vài phần lãnh khốc, tựa như một tên đồ tể vậy.

Hắn dẫn đầu mọi người đi về phía tây nam...

Tốc độ của bọn hắn rất nhanh thế nhưng Chúc Minh Lãng cũng không chậm, hiếm lắm mới có mấy vị khách thiên ngoại đến, Chúc Minh Lãng với tư cách là một người thuộc vùng đất Ly Xuyên đương nhiên là phải theo sát rồi, chủ yếu là hắn muốn xem thử đám người này rốt cuộc muốn làm cái gì.

Nói tóm lại là người đến không có ý tốt.

Chúc Minh Lãng không vội vàng động thủ, chủ yếu là muốn chờ xem đám người này còn có quân tiếp viện hay không...

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Chúc Minh Lãng muốn biết những người này làm thế nào để vượt qua đám sương mù dày đặc kia.

Sương hư vô do biển hư vô bốc hơi mà thành vẫn luôn lượn lờ quanh Cực Đình đại lục, tựa như một tầng khí bảo hộ, tạm thời tách rời sinh linh của cương vực và Cực Đình ra thành hai phần riêng biệt.

Tầng sương mù vô cùng dày đặc, chắc hẳn cả một hai tháng sau cũng không tan hết.

Nhưng khoảng thời gian chờ sương mù hư vô tan hết cũng có thể coi là thời gian để Cực Đình đại lục thích ứng với hoàn cảnh mới, chí ít cũng không bị đám sinh linh dị cương ùn ùn kéo tới, giẫm đạp đến mức chẳng còn sức chống trả nào.

Nhưng đám người này, hình như biết được một số bí pháp, có thể vượt qua tầng sương mù hư vô kia, bước chân vào Cực Đình sớm hơn những người khác...

Đương nhiên, nhất định là còn có những biện pháp khác đưa người đến những vùng đại lục khác nhau, ví dụ như Minh Quý, tên nam tử cụt tay họ Bách cùng với bản thân mình lạc vào vòng xoáy, trên Cực Đình đại lục hẳn là vẫn còn ẩn giấu một vài vị khách thiên ngoại.



Nam Linh Sa chẳng có chút hứng thú nào đối với đám người xâm nhập trái phép kia, kiến nghị của nàng là trực tiếp giết cả đám người đi, dù sao bọn họ khẳng định là chẳng có ý tốt gì.

Nhưng Chúc Minh Lãng lại muốn quan sát thêm chút nữa, dù sao đây cũng là lần đầu hắn trông thấy người từ địa lục khác tới, nảy sinh chút hiếu kỳ là điều khó tránh khỏi.

Hơn nữa, tiếp sau đây còn phải nghênh tiếp một cương vực to lớn, nếu có thể thu được ít tin tức từ đám người này cũng tốt.

Đám người Hắc Thiên Phong này có tổng cộng chín người, bọn họ không đi về phía Vu thổ thành bang mà đi thẳng về phía tây, vượt qua một vùng núi cao, trực tiếp đi đến phía Nam bang Ly Xuyên.

Nam bang đã sớm quy thuận Tổ Long thành bang từ lâu, đây cũng chính là thành bang bị Lê Vân Tư đem quân công phá vào ngay đêm mừng năm mới, trong quá khứ bọn họ cũng không quá cường đại nhưng bây giờ sau khi quy thuận Tổ Long thành bang rồi thì cường thịnh so với quá khứ không ít.

Mặc dù Lê Vân Tư không am hiểu cách thống trị thế nhưng có một điều nàng vẫn luôn kiên trì thực hiện, đó chính là trật tự.

Một vùng đất có trật tự thì mới lập được nền thống trị vững chắc.

Vị thủ lĩnh Phi Long doanh Từ Bị, hình như cũng đến từ Nam bang này.

Dân số trong Nam bang phân bố dày đặc, sau khi nơi này nhận được sự thanh tẩy của Tuế nguyệt sóng thì vô số người trở thành người tu hành, cũng có không ít người đột phá được cấp bậc và cảnh giới mà người khác tốn mấy chục năm cũng không thể đạt tới.

Thực lực bình quân của đám người tu hành đã đạt đến tướng cấp và chủ cấp, tử cấp ở Nam bang đã xem như là nhập môn rồi.

Ở đây Mục long sư chiếm đa số, chủ yếu là thuần các loại rồng như Lục long, Phi long, Sâm lâm cự long.

Thảm thực vật rậm rạp, bề mặt đất đai ẩm ướt, ao đầm và rừng rậm cùng tồn tại. Đồng thời còn có vùng thảo nguyên mênh mông cỏ, có thể nói Nam bang là một tòa thành thịnh vượng phồn vinh, mọi thứ đều hài hòa và có trật tự.

"Ta không thích những nơi ẩm ướt, trên mặt nước bẩn thỉu lúc nào cũng có một đám ruồi hôi thối bay quanh, người dân trong tòa thành này quá nhiều, bọn chúng thì khác gì với đám ruồi bọ quây quanh ao nước bẩn ấy đâu, lại tự cho mình là người trên trời." Một nữ tử mặc áo đen lên tiếng nói, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ chán ghét nồng đậm.

"Vậy thì, chúng ta bắt đầu đi, lấy những thứ mình cần." Tên đồ tể khôi ngô mặc áo đen nói.

"Ha ha? Lấy những thứ mình cần!!"

Vừa nói xong những lời này, bọn họ liền bay vút lên rồi đáp xuống chỗ dễ thấy nhất trong Nam bang.

Đó là một tòa thành lâu nằm ở vị trí trung tâm, bên cạnh thành lâu còn có một pho tượng, đó chính là bức tượng nữ võ thần của Lê Vân Tư.

Tên nam tử lưng còng đứng trên mái hiên, trong khoảng khắc hắn trông thấy bức tượng đó thì con ngươi hắn phát ra ánh tà quang tựa như của một con chuột già, khuôn mặt hắn kích động đến đỏ bừng, nụ cười dâm tà làm lộ ra những cái răng màu vàng đen của hắn, cảm giác như hắn muốn ăn tươi nuốt sống vị nữ võ thần đang đứng sừng sững trong thành này vậy.

"Ưu tú, vô cùng ưu tú a! Nữ nhân này là người bảo hộ của vùng đất này sao? Nàng thuộc về ta!" Tên nam tử lưng còng không hề che giấu nội tâm tà dục của bản thân mà lên tiếng nói.

"Băng!!!!"

Đột nhiên, nữ nhân mặc đồ đen đưa tay ra, lôi điện ngay lập tức xuất hiện trên đầu ngón tay của nàng.

Lôi quang đánh vào pho tượng biến nó thành một đám bột phấn, tất cả mọi người bên trong thành bang bị một phen kinh sợ, ánh mắt ngay lập tức nhìn về phía đám người không mời mà đến đứng trên cổng thành!

Ở Ly Xuyên, dám phá hoại tượng của nữ võ thần là chuyện khiến cả thần nhân đều phẫn nộ, dù sao nếu không nhờ nàng ngăn cản được đại quân của Duệ quốc thì toàn bộ Nam bang đã trở thành nô lệ của Cực Đình rồi...

"Ai là người đứng đầu ở đây?" Đúng lúc này vị nam tử mặc áo đen trông như một tên đồ tể lên tiếng hỏi.

Bên trong Nam thành, trên lầu các đã xuất hiện thân ảnh của vô số Mục long sư, bọn họ tựa hồ như ý thức được có kẻ địch từ bên ngoài đến thế nên nhao nhao gọi long thú của mình ra, số lượng vô cùng nhiều.

Trong đám rồng đó, có một người cưỡi một con phi long Vương cấp, hắn mặc một bộ khôi giáp của thống lĩnh quân Vệ, Chúc Minh Lãng liếc mắt nhìn qua, lại phát hiện người kia có chút quen mắt, đây chẳng phải là thủ lĩnh Phi Long doanh dưới trướng Lê Vân Tư, Từ Bị sao.

Từ Bị là một tên Mục long sư hạ vị Vương cấp, am hiểu thuần long và lĩnh binh.

"Tại hạ là đại thống lĩnh của Ly Xuyên, xin hỏi các vị đến từ đâu, vì sao lại phá hoại pho tượng nữ quân của bọn ta." Từ Bị cưỡi một con phi long vương đối thoại với bọn họ, biểu lộ thân phận và cả nỗi bất mãn của mình.

"Chúng ta là Hắc Thiên Phong thần phàm giả của thiên xu thần cương, con đường tu đạo của chúng ta là dục vọng cực đại." Nam tử đồ tể mặc áo đen nói.

"Nếu như là khách thì chúng ta hoan nghênh..."

Từ Bị nhìn thoáng qua bức tượng bị phá hủy, một nửa câu sau còn chưa nói ra miệng thì tên nam tử đồ tể lại khoát tay nói.

"Chúng ta là trời cao của các người." Nam tử đồ tể mặc áo đen nói.

Lời này vừa nói ra đã khiến toàn bộ người tu hành của Nam bang phẫn nộ.

"Trực tiếp bắt đầu đi!" Nam tử lưng còng đã gấp đến độ không thể chờ được nữa, ánh mắt càn rỡ của hắn quét tới quét lui, xác định vị trí của một số mỹ nhân xinh đẹp mỹ miều.

"Dục vọng của ta là tàn sát." Nam tử đồ tể mặc áo đen nói, trong đôi mắt nghiêm nghị bất giác toát ra sát ý băng lãnh đáng sợ: "Từ bây giờ ta sẽ bắt đầu tàn sát toàn thành đến khi nào thỏa mãn thì thôi."

"Khà khà, cực dục của ta là dâm dục... các cô nương, đều đã tắm rửa sạch sẽ hết chưa, chưa tắm cũng chẳng sao cả, ta càng thích..." Nam tử còng lưng phát ra tiếng cười gian, khiến cho các cô nương xinh đẹp trong thành đều sợ đến tái mặt.

"Các ngươi sống hèn mọn dơ bẩn như thế này mà vẫn có thể bày ra bộ mặt thỏa mãn ấy, thực khiến ta ghê tởm!" Vị nữ tử mặc áo đen nói, ánh mắt liếc qua đám người đứng trong thành, biểu tình mang theo vẻ kinh bỉ nồng đậm.

Nếu như nàng ta cũng tu cái gọi là cực dục chi đạo ấy thì nàng ta hẳn là chán ghét rồi.

Dường như những con tựa như con gián, chẳng hề có tính nguy hại thực tế nào, nhưng chỉ cần nàng ta trông thấy thì đều sẽ giơ chân lên không chút lưu tình mà giẫm nó đến khi nát bấy, tựa như sự chán ghét này là do bản tính vốn có của nàng ta mà ra.

Lúc này đây, vị nữ tử mặc áo đen đến từ thần cương cũng dùng thái độ như nhìn con gián đó để đối đãi với tất cả những người trong thành bang này, cũng là hành vi khi nàng ta chỉ dùng một đầu ngón tay đã phá nát bức tượng của Lê Vân Tư.

Nàng ta không hiểu, một nữ thống trị sống trong một bãi rác như vậy, thì sao lại có tư cách để lập ra một bức tượng như một vị thần minh!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch