Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 642: Đồ tể giả

Chương 642: Đồ tể giả




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

"Cư nhiên là một đám người tu hành cực dục chi đạo a." Cẩm Lý quẫy quẫy đuôi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đám người thần cương kia.

"Tu hành giết chóc và tà dâm?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Đúng vậy, bọn chúng thông qua việc không ngừng thỏa mãn loại dục vọng này để đạt được tu vi và cảnh giới cao hơn, ham muốn giết chóc dung túng cho hành vi giết chóc của bản thân hắn, sau khi tàn sát hàng ngàn người, hàng vạn hàng chục vạn người thì bọn họ bắt đầu hình thành con đường tu hành tàn sát." Cẩm Lý nói.

"Nếu vậy tu tà dâm thì... thôi, bỏ đi, không cần nói nữa, ta hiểu rồi." Chúc Minh Lãng nói.

Lưng còng, xấu xí lại còn âm tà, từ khi hắn ta bước vào thành, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người những nữ tử trong thành, tựa như chỉ cần nhìn thần thái thôi cũng có thể biết được những suy nghĩ dơ bẩn của hắn ta rồi.

Chúc Minh Lãng là một con người, còn là một người có lòng dạ bồ tát nữa thế nên không thích tùy tiện giết chóc.

Đồng thời hắn cũng là một người có lòng bác ái, không chịu nổi khi phải nhìn thấy cảnh các giai nhân bị loại người như tên này chà đạp.



"Oanh!!!!!"

Một âm thanh vang vọng, ngay sau đó Từ Bị và Phi Long Vương của hắn bị đánh văng ra ngoài, ánh đao đó to lớn đến độ có thể chém qua cả mấy con phố trong thành bang, mà vị thủ lĩnh Phi Long doanh vốn đứng chắn trước tên đồ tể áo đen ấy bây giờ lại máu me đầy người, nằm ngã trên đường lớn...

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong Nam bang đều lộ ra vẻ sợ hãi!

Ở Nam bang, tùy tiện hỏi một người xem ai là người mạnh nhất trong thành bang thì bọn họ chắc chắn đều sẽ trả lời là Từ Bị.

Nhưng ngay lúc này đây, Phi Long vương của Từ Bị cư nhiên lại bị tên khách không mời mà đến này chém một đao văng thẳng ra ngoài trước mắt tất cả mọi người, ngay cả con Phi Long vương của hắn cũng bị thương!

"Không cần phải cảm thấy khuất nhục, vào ngày mà ta trở thành thần minh giết chóc thì tất cả những vong hồn được chết dưới trảm đao của ta đều cảm thấy vinh hạnh gấp bội!" Đồ tể mặc áo đen vô cùng lãnh khốc, tựa như những người đứng trước mặt hắn đây vốn không phải là người mà chỉ là đám súc vật đáng giết mà thôi.

"Thiếu nữ mặc áo xanh, ta tới đây!" Thấy lão đại đã xuất đao, đôi mắt của tên lưng gù kia cũng sáng hẳn lên, thân hình hắn tựa như một con báo hung hiểm nhào thẳng vào trong một đại viện.

Bên trong đại viện có một gian khuê phòng, bên trong cửa sổ, có một vị tiểu thư mặc áo xanh lục vừa nghe thấy câu này liền thét lên chói tai rồi vội vội vàng vàng đóng cửa sổ lại.

Thế nhưng tốc độ của tên lưng gù kia lại nhanh vô cùng, hắn ta lập tức xông vào đại viện, dù sao vị nữ tử mặc xiêm y màu xanh ấy cũng được xem như là một tiểu thư khuê các, thế nên bên trong đại viện cũng có một vài thị vệ có tu vi không thấp, nhưng những thị vệ này lại chịu không nổi dù chỉ là một chưởng của hắn ta, thực lực cách biệt quá rõ ràng!

"Đừng sợ, ta không giết ngươi, ta thậm chí còn sinh rất nhiều rất nhiều hài tử với ngươi nữa." Giọng nói của tên lưng còng khó nghe và vô cùng gian tà, thiếu nữ đứng trong khuê phòng cứ thế mà trực tiếp ngất lịm.

Tên lưng gù đến gần cửa sổ, đưa tay đẩy ra, hơi híp mắt lại nhìn vào bên trong.

Khi hắn trông thấy thân thể mềm mại, động lòng người của vị thiếu nữ mới té xỉu kia thì không kìm nổi càng thêm hưng phấn.

Dùng mấy nữ tữ này để giải tỏa cơn thèm khát trước đã, sau này còn món chính nữa, nhất là pho tượng nữ thần được dựng trong thành này, chỉ cần nhìn qua cũng có thể đoán được nàng ta hẳn là một mỹ nhân tuyệt sắc.

"Đông đông đông!"

Vài tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong viện truyền đến.

Tên lưng gù Chu Kiết có thính lực khác hẳn người thường, hắn biết chắc phía sau có một người đang đi tới, hắn nghĩ có thể là thị vệ trong đại viện này thế nhưng lại mạnh hơn những tên khác nhiều.

"Tiểu thư nhà các ngươi quả thật rất đặc biệt a! Tựa như đóa sen thơm ngào ngạt, tên thị vệ nhà ngươi lẽ nào chưa từng động tâm lần nào. Không bằng ngươi ở đây coi chừng cho ta, đợi ta làm xong việc rồi sẽ thưởng cho ngươi, thế nào?" Tên lưng gù Chu Kiết nói.

"Ngươi biết cực dục chi đạo mà ta tu là gì không?" Chúc Minh Lãng đứng trước mặt tên lưng gù Chu Kiết, trên mặt nở một nụ cười lạnh lùng.

"Thì ra trên vùng đất này cũng có người đồng đạo với ta, vậy đạo ngươi tu là gì?" Tên lưng gù Chu Kiết có chút bất ngờ mà nhìn Chúc Minh Lãng.

"Chính nghĩa!"

"Ta nhổ vào! Dục vọng con người không có cái nào là chính nghĩa cả." Lúc này tên lưng gù Chu Kiết lập tức ý thức được bản thân hắn bị tên này đùa bỡn, thế nên vẻ mặt trông lạnh lùng đi vài phần.

"Đó là do đạo hành của ngươi quá thấp, đợi khi đến được âm phủ rồi thì ngươi ở đó mà tỉnh ngộ từ từ đi." Giọng nói của Chúc Minh Lãng trở nên lạnh như băng.

Một tầng hư ám chẳng biết từ lúc nào đã bao trùm cả đầm sen trong đại điện, lớp bùn nhão dưới chân cũng bỗng chốc hóa đầm lầy hắc ám.

Tên lưng gù Chu Kiết nhếch mép coi thường, biểu tình lộ ra vẻ hờ hững, tựa như hắn đang đợi đối phương trổ hết tài năng của mình ra, sau đó sẽ tung một cước kết thúc hết mấy chiêu trò hoa hòe này.

Chỉ là, khi tầng hư ám trở nên ngày một nồng hơn, ngăn cách hắn với thế giới ngoài kia thì tên lưng gù Chu Kiết thoáng có chút nhíu mày.

Tình huống gì đây?

Không phải dựa theo tin tức truyền đến thì những tên trên vương cấp trong Cực Đình đại lục có đủ khả năng để hoàng hàng ngang dọc cả một vùng đất rồi sao, nhưng sao một tên thị vệ nhỏ nhoi như thế này cư nhiên cũng có luồng khí tức kinh khủng đến vậy!

Rõ ràng đang là ban ngày thế nhưng đưa bàn tay ra lại không nhìn thấy được năm ngón tay, một luồng khí tức âm lãnh tựa sương mù đánh thẳng tới, đến lúc này tên lưng gù Chu Kiệt mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào trước mặt hắn đã xuất hiện một con Long Vương!

Mà con Long Vương này lại tà mị quỷ dị vô cùng, đám sương mù khiến bản thân mình cảm nhận được nỗi sợ là do nó thở ra từ lỗ mũi của mình, trong bóng tối tựa như xuất hiện nhưng móng vuốt chế trụ lấy tên lưng gù Chu Kiết rồi từ từ đẩy hắn đến trước mặt con rồng này để hành hình.

Đối mặt với bóng tối giam cầm và hư dị đồng vực, tên lưng gù phát giác ra hắn vậy mà không có cách nào trốn thoát được...

"Cực dục, nghĩa là phải chịu tội cực cao, ngươi đã lựa chọn con đường tu hành này thì nên biết rằng tầng thứ chín trong mười tám tầng địa ngục, địa ngục chưng nấu, là nơi chuyên môn thu nạp những tên gian dâm cướp bóc như ngươi đấy, ta để cho rồng của ta đưa ngươi đi cảm nhận hoàn cảnh trong âm phủ trước một chuyến nhé." Giọng nói của Chúc Minh Lãng tựa như quanh quẩn trong hư ám lĩnh vực.

Trong hư ám, những ngọn lửa màu đên không biết từ đâu mà bốc cháy ngùn ngụt trong ao hắc ám.

Một cái minh đèn mang theo ánh sáng trắng xanh chiếu rọi lên trên người Chu Kiết.

Chu Kiết vừa tiếp xúc với loại minh quang này thì toàn thân ngay lập tức mềm nhũn, nát bấy ra như khi bị chưng nấu lên vậy!!

Tên lưng gù Chu Kiết bây giờ tựa như một con báo đang chật vật bò trên mặt đất, ngón tay của hắn tựa như những phần móng vuốt sắc nhọn, lúc thì xông tới không gian hư ám, lúc thì điên cuồng cào loạn, nhưng dù có làm thế nào thì hắn cũng không có cách nào thoát khỏi cái nồi hấp mà Thiên Sát Long đã bày ra!

Minh đèn tỏa hào quang càng thêm mãnh liệt, tình huống này còn thống khổ hơn cả khi bị lửa thiêu đốt thân thể, lúc mới đầu tên lưng gù Chu Kiết còn có thể chịu đựng tìm đường ra nhưng thời gian dần trôi, nỗi thống khổ chồng chất lên người hắn, linh hồn của hắn cũng phải chịu đựng sự thiêu đốt của minh đèn chi hỏa, bây giờ hắn chỉ có thể co rúc trên mặt đất rống lên thất thanh...

Da mặt hắn đã bắt đầu bị tan chảy thành một lớp bùn nhão.

Thịt trên người hắn cũng bị minh quang chưng chín.

Trong mắt Chu Kiết lúc này đã chẳng còn ý niệm tà dục nữa mà chỉ còn nỗi thống khổ và hối hận tột cùng.

"Buông tha ta, buông tha cho ta, buông tha ta..." Chu Kiết cầu khẩn nói.

"Ngươi còn muốn sống sao, cứ an tâm mà xuống địa ngục đi, nơi đó hẳn còn tàn khốc hơn trăm nghìn lần so với những gì mà ngươi đang phải chịu đựng ở đây!!" Chúc Minh Lãng nói.

Có mười tám tầng địa ngục hay không, Chúc Minh Lãng cũng không biết nhưng tiễn tên không bằng súc sinh này xuống dưới đó thì Chúc Minh Lãng vô cùng cam tâm tình nguyệt làm.

Bàng môn tà đạo, hơn nữa không còn chút nhân tính nào, muốn đến Cực Đình đại lục trước thời hạn, chính là muốn dựa vào thực lực cao cường mà có thể tùy ý làm bậy ở đây.

Thật sự coi Ly Xuyên là chốn không người sao?



Sau khi giết tên lưng gù Chu Kiết này, Chúc Minh Lãng bay thẳng ra ngoài đường lớn.

Phi long vương Từ Bị thật có chút cốt khí, cư nhiên có thể cầm cự được chút thời gian với tên cường giả cầm trường đao đến từ thần cương kia.

Chúc Minh Lãng nhảy lên chỗ cao, vỗ tay một cái, rất nhanh sau đó tên lưng gù Chu Kiết bị minh đèn của Thiên Sát Long nấu tan chảy toàn thân bị vứt xuống trước mặt đám người Hắc Thiên Phong này.

"Là Chu Kiết..." Có một tên thanh niên đứng trong đám người mặc áo đen nói, hắn trợn to đôi mắt nhìn về phía phần thi thể thảm đến mức không nỡ nhìn kia.

Nếu là người khác, bị nấu đến mức này thì quả thực khó nhận ra.

Nhưng vì phần lưng của Chu Kiệt bị gù rất nghiêm trọng thế nên khung xương của hắn rất dễ nhận ra.

Trong cặp mắt của tên đồ tể mặc áo đen Hồng Trinh lộ ra vài phần tức giận, mà sự tức giận đó đã chuyển thành giết chóc trong tích tắc.

Tựa như trong lòng của những kẻ tu luyện cực dục này thì tất cả tâm tình đến cuối cùng đều sẽ hóa thành dục vọng giết chóc vậy, bất luận là vui sướng hay thống khổ cũng chỉ có giết chóc mới giải quyết được hết thảy tâm tình trong lòng!

Trông thấy dáng vẻ tàn nhẫn tột cùng này, Chúc Minh Lãng cũng coi như hiểu được vì sao ánh mắt của những tên này lại kỳ quái đến vậy, tựa như tất cả tâm tình trong lòng đều biểu hiện ra ngoài mặt hết vậy...

Băng lãnh tàn khốc là giết chóc.

Vẻ mặt cười tà chính là gian dâm.

Phiền não cùng dằn vặt là do chán ghét tạo thành...

Mặc dù trên mặt và thần thái của những tên áo đen khác đều hiện lên tâm tình và dục vọng thế nhưng bọn họ còn lâu mới đạt được mức độ nghiêm trọng như của tên đồ tể áo đen, tên lưng còng và nữ nhân áo đen kia.

Nói trắng ra là thì ba người này hẳn là từ khi lớn lên đã có tâm tình như những gì được thể hiện trên mặt rồi, trạng thái tâm lý so với người bình thường thì quái đản hơn nhiều.

Trong thần cương sao lại có phương pháp tu hành cổ quái như vậy chứ??

"Ngươi biết không, vốn dĩ ta chỉ cần giết một vạn người cũng đủ để ta hoàn thành mục tiêu tu hành hôm nay của ta, thế nhưng ngươi lại giết đồng bạn của ta, thế nên hôm nay mấy trăm ngàn người trên khối đại địa này đều phải đền mạng!!" Tên đồ tể Hồng Trinh tựa hồ như chẳng có tia phẫn nộ nào mà chỉ đơn thuần là muốn tàn sát mà thôi.

Hắn chính là kẻ tàn sát!

Mục đích hắn tới đây cũng chỉ có một, giết đủ một vạn người để nâng cao cảnh giới!

"Nơi đây chỉ có chín cỗ thi thể, đều là của các ngươi." Chúc Minh Lãng cũng đứng trên mái hiên, giằng co cùng đám khách không mời kia.

"Gián chính là gián, có thể bay được thì cũng chỉ làm cho người khác cẳm thấy ghê tởm hơn thôi." Nữ tử mặc áo đen chỉ vào Chúc Minh Lãng mà nói, trong ánh mắt chất chứa sự chán ghét cực độ.

Lão tử trông thấy bản mặt đấy của ngươi mới buồn nôn!

Chúc Minh Lãng liếc nhìn nữ tử này, từ tận đáy lòng hắn cảm thấy nữ tử này mới là thứ khiến người ta ghê tởm nhất.

Từ lúc tiến vào Ly Xuyên, nàng ta đã xem vùng non sông nước biếc này thành một nơi tanh tưởi, coi thành bang như một bãi rác, xem người trong thành bang chẳng bằng đám côn trùng sâu bọ.

Tên Minh Quý kia, nhiều nhất cũng chỉ có bộ dáng cao ngạo kinh thường, tự cho bản thân tài trí hơn người.

Còn nữ nhân này lại chán ghét tất cả mọi thứ ở đây, tự coi mình cao quý như thần thánh, tựa như chỉ cần hít thở không khí ở đây một chút thôi cũng sẽ làm ô uế phổi của nàng ta vậy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch