Hắn cũng rõ ràng vì sao mình đi đâu cũng luôn bị người nói thành một nam nhân thịnh thế ăn cơm chùa.
Toàn bộ trong cốt miếu hoang sơn dã lĩnh này dù sao cũng có một hai ngàn người, đủ các loại hình thần dân, thần duệ có huyết thống, khí chất, thần vận, thứ thiếu sót duy nhất lại chính là nhan trị, không ngờ mình lại có thể dễ dàng tiến vào top ba, hơn nữa còn ở bên trong một đám đông trực tiếp bị điểm ra!
Có vài người, như đom đóm trong đêm tối, vô luận có khiêm tốn có yên tĩnh như thế nào, thì vẫn đều sẽ bị liếc mắt nhìn ra, cả đời này cũng chú định không có khả năng sống bình đạm.
Cũng chính là phần tuấn mỹ đặc biệt này, đưa tới quá nhiều người phỉ báng cùng đố kỵ.
Hắn nên tiếp nhận sự không công bằng của thế gian này.
Nếu không phải đám thần dân Thượng Trang này muốn ném mình ném ra cho Dạ Đỗng Nữ ăn, Chúc Minh Lãng thật sự có thể tha thứ cho phần tuệ nhãn cùng thành thật này của họ.
"Thần dân, chỉ có thể trốn ở chỗ này, giống như một đứa trẻ nhu nhược bị đe doạ, chỉ biết đẩy người khác ra để chịu chết thay mình sao?" Chúc Minh Lãng hỏi ngược lại.
"Ha ha, người Tước Lang Thần Thành chúng ta đương nhiên sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, ta để ý chỉ là những phàm dân khác bên trong cốt miếu này, thử hỏi nếu Dạ Đỗng Nữ này liều lĩnh giết tiến vào, những người đang ngồi ở đây lại có bao nhiêu người có thể sống sót, ba người, đổi lại tính mạng của một hai ngàn người, không phải là ta đang bảo vệ các ngươi sao?" Thần dân Thượng Trang vô cùng cao ngạo nói.
"Nói đúng!"
"Đúng vậy a, không thể chỉ vì ba người các ngươi mà hại chết tất cả chúng ta."
"Chính các ngươi vận khí không tốt, huống chi các ngươi cũng có thể là người bị thần minh chán ghét mà vứt bỏ đâu, từng làm qua một chút sự tình vũ nhục thần minh, mới có thể bị tai vạ bất ngờ này ập tới, muốn cứu rỗi linh hồn của mình, cứ dựa theo ý tứ của Thượng Trang mà làm!"
Trong cốt miếu, trên cơ bản là không có ai có ý kiến phản đối.
Mà vị nam tử mặt mọc đầy râu kia, chần chờ hồi lâu, vừa định mở miệng, lại nghe thấy Dạ Đỗng Nữ kia phát ra một tiếng thét chói tai đến cực điểm.
Tiếng kêu này của Dạ Đỗng Nữ, biểu hiện ra nội tâm nàng rất không kiên nhẫn, mọi người thậm chí cảm thấy sát niệm băng lãnh của nàng, phảng phất như nếu không đưa cho nó ba người, nó sẽ lập tức giết vào trong.
Trong lúc nhất thời, đám người liên thủ, đẩy ba vị nam tử tuấn mỹ đã được lựa chọn đưa ra ngoài cho nó.
...
Bên cạnh Chúc Minh Lãng là một vị thiếu niên, hắn môi hồng răng trắng, ngũ quan đặc biệt thanh tú, cho người ta một loại cảm giác ngây thơ mà nhu thuận.
Hắn rất sợ hãi, theo bản năng nhìn Chúc Minh Lãng tuổi tác có vẻ lớn hơn mình rồi lại gần một chút, dù sao lúc ba người bọn họ bị ném ra, chỉ có hắn dám chất vấn thần dân Thượng Trang, hai người bọn họ trên cơ bản là khúm núm.
Một người khác là một người tu hành, sau khi hắn bị ném ra, cả người lộ ra căm hận đối với những người trong cốt miếu kia, nhưng lúc này Dạ Đỗng Nữ đã đi tới về phía ba người bọn họ, hắn liền đẩy mạnh thiếu niên kia ra, muốn để thiếu niên này thay hắn đi chết trước.
Chúc Minh Lãng tay mắt lanh lẹ, giơ một tay ra kéo thiếu niên kia lại.
Tất cả mọi người đều là mỹ nam tử, tội gì lại làm khó xử nhau?
"Cám... cám ơn." Thiếu niên nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng, có chút cà lăm nói.
"Đứng đằng sau ta đi." Chúc Minh Lãng nói với thiếu niên.
"Muốn chết, hai người các ngươi chết trước!" Người tu hành kia thấy Dạ Đỗng Nữ đi tới nơi này, thế là co cẳng bỏ chạy.
Dạ Đỗng Nữ cũng không truy đuổi, nàng tiếp tục bước từng bước một tới gần, đầu lưỡi đỏ tươi thật dài không ngừng liếm láp trên môi, một đôi quỷ đồng lộ ra mấy phần tà dị và tàn nhẫn.
Nó tựa hồ đang suy nghĩ ăn ai trước.
Là thiếu niên da mịn thịt mềm hay là vị thanh niên tuấn mỹ càng nhìn càng đẹp mắt kia.
Vừa rồi Chúc Minh Lãng cũng nghe được người Tước Lang Thần Thành nói chuyện.
Đây là một lão yêu vương tu vi đã đạt tới tám vạn năm, Chúc Minh Lãng thật không có e ngại, chỉ là hắn đang lo lắng những vật khác trong đêm tối.
Những vật khác trong đêm tối cũng không có tới gần nơi này.
Tựa hồ khi Dạ Đỗng Nữ chiếm đoạt nơi đây, nó đã khoanh lấy địa bàn tự mình đi săn, hành giả hắc ám khác sẽ không tới đây quấy nhiễu.
Như thế, Chúc Minh Lãng an tâm rất nhiều.
"Hương vị thơm quá." Dạ Đỗng Nữ dùng chóp mũi, cách có vài mét không ngừng ngửi khí tức trên thân hai người, nhưng đột nhiên, sắc mặt Dạ Đỗng Nữ có biến hóa, trên gương mặt trắng nõn của nàng thế mà lộ ra mạch máu lít nha lít nhít, mạch máu sung huyết, khiến cho khuôn mặt của nó đột nhiên trở nên dữ tợn như quỷ quái!
"Ngươi dám lừa gạt ta!" Dạ Đỗng Nữ đột nhiên nhìn chằm chằm thiếu niên, mang theo phẫn nộ.
"Ta... Ta..." Thiếu niên có chút cà lăm.
"Ta chỉ cần nam nhân!" Con ngươi Dạ Đỗng Nữ mở rộng.
Chúc Minh Lãng quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên tránh ở sau lưng mình, lại liếc mắt nhìn dáng vẻ Dạ Đỗng Nữ kia tức giận đến cực điểm.
Hắn thực sự là một nam hài? ?
Mới mười lăm mười sáu tuổi đã động lòng như vậy, cũng là nam hài bình thường a, nào giống như mình đã là một nam nhân chân chính!
"Có thủ đoạn gì, ngươi đi về phía ta đi, đừng làm khó dễ một đứa bé." Chúc Minh Lãng nói với Dạ Đỗng Nữ.
Dạ Đỗng Nữ càng tới gần một bước, nàng tham lam, đói khát, đồng thời lại mang theo một chút cẩn thận.
Nó lại một lần nữa dùng chóp mũi hít hà khí tức trên thân Chúc Minh Lãng, nhưng sau một khắc, khuôn mặt Dạ Đỗng Nữ sung huyết kinh dị kia lập tức biến trở về vẻ tái nhợt yếu đuối, sau đó nó giống như nhìn thấy quỷ, thế mà lấy phương thức không hề bình thường lui về sau, lập tức trốn vào trong bóng tối nồng đậm nhất, chỉ lộ ra khuôn mặt còn chưa tỉnh hồn!
Mình thật sự đẹp trai đến mức thần quỷ đều phải thối lui sao?
"Người được thần chọn! Thượng Trang, ta chân thành làm giao dịch với ngươi, ngươi còn định dụ dỗ ta, giết hại ta, ta sẽ không bỏ qua người Tước Lang Thần Thành các ngươi, tuyệt sẽ không! !" Dạ Đỗng Nữ núp ở địa phương an toàn, tức giận đến cực điểm quát ầm lên.
Người được thần chọn? ? ?
Trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả mọi người trong cốt miếu rơi vào trên người Chúc Minh Lãng.
Người này là người được thần minh chọn trúng?
Thần minh hậu tuyển!
Địa vị của người được thần tuyển chọn so với thần duệ còn cao hơn.
Dù sao không phải tất cả thần duệ đều sẽ được thần minh đặt kỳ vọng cao, đều sẽ làm người nối nghiệp thần minh, người được thần tuyển, đã có thể được coi là tiểu tán tiên!
Những người Thượng Trang cùng Tước Lang Thần Thành khác cũng đều mang bộ dáng không dám tin.
"Trời ạ, chúng ta đang làm cái gì, thế mà lại đẩy người được thần tuyển chọn ra ngoài cốt miếu, có hắn ở đây, cho dù Dạ Yểm xuất hiện cũng không cần lo lắng nhìn không thấy ánh rạng đông." Trong đám người có người kêu lên.
Dạ Đỗng Nữ cũng không phải tồn tại đáng sợ nhất trong bóng tối.
Vận khí không tốt, xuất hiện Dạ Yểm, bên trong cốt miếu này có dựng mấy cái bia văn, xương cốt, thần thạch đều không có bất kỳ tác dụng gì, thậm chí có người thần duệ dẫn đạo tinh huy thần minh cũng không thể xua đuổi được nó, không có ai có thể sống qua ban đêm nếu có Dạ Yểm, trừ phi ở trong thần miếu, thần thành, bên trong ngọn thần sơn...
Giống như thần dân, tối đa cũng chỉ đưa đến một chút tác dụng uy hiếp đối với vạn vật lang thang trong đêm, gặp được loại tu vi mạnh mẽ, thậm chí còn phải nhượng bộ thỏa hiệp.
Thần tuyển thì hoàn toàn khác biệt, loại vật như Dạ Đỗng Nữ này chỉ cần dám can đảm bước vào cốt miếu, hẳn là sẽ bị cốt bia nắm giữ thần lực bên trong cốt miếu này giết chết.
Người được thần tuyển chọn tồn tại ở đây có thể khiến lực lượng nhiếp thần của cốt bia tại vùng đất hoang dã này yên lặng khôi phục!