Chúc Minh Lãng phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người khi nhìn mình đã không giống trước nữa.
Thần sắc lão ca mặt mọc đầy râu lại càng phức tạp, hắn có chút ảo não vì sao vừa rồi mình lại không chịu đứng ra, đương nhiên hắn càng khó mà tin được chính là, tiểu huynh đệ cùng mình đàm luận một đoạn thời gian rất dài, lại là người được thần tuyển chọn, tương lai rất có thể trở thành một vì sao tồn tại trên bầu trời a, dù chỉ là giao tình đơn giản như vậy, tương lai ánh sáng của hắn cũng có thể phù hộ cho mình...
Trong lúc nhất thời, đám người xúm nhau lại xung quanh Chúc Minh Lãng.
"Đừng dựa vào ta quá gần, ta chê các ngươi buồn nôn." Chúc Minh Lãng cũng không cùng những người này già mồm, trực tiếp để bọn hắn cút.
Vừa rồi khi ném mình ra ngoài ngược lại từng kẻ đều rất tích cực, hiện tại lại chạy tới muốn dính tiên khí trên người mình không cảm thấy giống như con chó sao?
"Con mắt chúng ta vụng về, không biết ngài mang thiên mệnh, thực sự có lỗi." Thượng Trang đi tới, có chút tâm không cam tình không nguyện cúi người nói xin lỗi với Chúc Minh Lãng.
"Con mắt tại hạ cũng vụng về." Chúc Minh Lãng cười cười, chưa chờ thần sắc căng cứng trên mặt đối phương có chút hòa hoãn, tiếp đó lãnh đạm nói tiếp. "Thì ra dung mạo ngươi không ra gì, đến gần nhìn mới biết được."
Gương mặt Thượng Trang từ xanh biến thành đen, lại từ đen bắt đầu lộ ra màu đỏ buồn bực xấu hổ!
Thượng Trang nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng, một mực chờ đến khi hắn hoàn toàn rời đi mới dám phát tác.
"Hừ, thần khí cái gì, chờ chúng ta tìm được cánh cửa tiến vào hạ giới, lấy được ân điển rơi xuống hạ giới, Thượng Trang ta cũng là thần tuyển giả, tương lai phía trên bầu trời tất có một chỗ cho Thượng Trang ta, mà ngươi vẫn chỉ là một dân đen lăn lộn bên trong bùn nhão phàm trần này!" Thượng Trang cưỡng ép nuốt xuống khẩu khí này.
...
Chúc Minh Lãng tìm một một chỗ yên tĩnh.
Thiếu niên kia bị dọa sợ còn đi theo bên người Chúc Minh Lãng.
Ánh lửa chập chờn, Chúc Minh Lãng tỉ mỉ đánh giá một phen, lúc này mới phát hiện thiếu niên có cổ quái.
Khó trách Dạ Đỗng Nữ kia phẫn nộ như vậy, nói mình bị lừa gạt, nguyên lai thiếu niên này là nữ hài, mái tóc ngắn sạch sẽ thanh lệ, lại mang theo một cái mũ ngắn, đoán chừng cũng cố ý ăn mặc theo hướng nam tử, cho nên bị coi là một thiếu niên tuấn mỹ.
Là nữ a.
Biết ngay là thế gian này sao có thể có người tuấn mỹ vượt qua mình đâu, làm hắn sợ bóng sợ gió một trận.
"Tại sao không nói mình là nữ nhi?" Chúc Minh Lãng cười hỏi.
"Loại thời điểm đó có giải thích, bọn hắn cũng sẽ không tin, cũng không thể... Cũng không thể..." Nữ hài nói chuyện rụt rè, nhưng một đôi mắt rất sáng lại rất linh động.
Chúc Minh Lãng nghe xong, cũng nhẹ gật đầu.
Xác thực, cũng không thể bắt người ta cởi bỏ y phục làm chứng a?
Ngay trước mặt một hai ngàn người, đối với một vài người mà nói làm ra loại hành vi này trong xã hội chẳng khác nào tự sát, còn không bằng mặc cho Dạ Đỗng Nữ ăn hết.
Mà vấn đề là, Dạ Đỗng Nữ lại không ăn nữ hài.
Có thể là vì nguyên nhân hắn đã bảo vệ nàng trước mặt Dạ Đỗng Nữ, hiện tại người duy nhất mà nữ hài tin tưởng cũng chỉ có Chúc Minh Lãng, lại thêm Chúc Minh Lãng đã được chứng thực hắn là thần tuyển giả, nàng cảm thấy đi theo Chúc Minh Lãng có cảm giác an toàn hơn.
Vừa vặn Chúc Minh Lãng thiếu một người trò chuyện, trò chuyện cùng vị râu quai nón kia, luôn luôn phải quanh co lòng vòng, còn cần thăm dò một chút, đối mặt cô bé này thì lại không cần thiết.
"Kỳ thật thời gian ta bế quan rất lâu, trên cơ bản cũng chưa có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, lần này cũng là muốn đi lòng vòng một chút ở bên trong cương vực, tăng thêm một chút kiến thức, ta có rất nhiều vấn đề, vừa vặn cần người giải đáp giúp ta." Chúc Minh Lãng nói với nữ hài.
Tuổi của nữ hài này có lẽ là khoảng trên dưới mười tám mười chín tuổi, giả làm một nam hài, cho nên nhìn qua so với thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cũng không sai biệt lắm.
Bên cạnh có một người có thể tin được, nữ hài cũng không tiếp tục che lấp dư thừa, cởi mũ xuống, lau sạch sẽ tro bụi màu xám trên gương mặt, lộ ra dung mạo có mấy phần thanh diễm.
Nữ hài tên là Mật Dung, nàng cùng các đồng bạn khác lạc đường, loanh quanh lại lạc đến bên trong cốt miếu này.
Tu vi của nàng cũng không phải rất cao, chỉ có Quân cấp, đặt ở bên trong cốt miếu hoang vu này kỳ thật cũng rất dễ dàng bị bắt nạt, cho nên nàng cố ý làm một chút che chắn đối với dung mạo của mình, che giấu những đặc thù rõ ràng tương đối nữ tính, hóa thân thành một thiếu niên môi hồng răng trắng.
Không ngờ lại dẫn lửa thiêu thân, bị coi là nam tử tuấn mỹ đẩy ra ngoài suýt nữa thì mất mạng.
Mật Dung nói những lời kia với Chúc Minh Lãng cũng không có sinh ra bất kỳ hoài nghi gì.
Một nam tử được thần tuyển, vì sao còn phải lừa gạt mình, huống chi hắn còn dưới tình huống không biết giới tính chân thực của mình vẫn đứng ra cứu mình, dạng người chính trực lại thiện lương này, dù là có một số sai lệch về nhận thức thông thường, thì cũng là có thể lý giải được.
"Cho nên, mọi người tụ tập ở chỗ này, mục đích thực sự chính là vì ân điển?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Đúng vậy, người thu hoạch được ân điển, sẽ có tư cách tiến vào Giới Long môn, mà người thu được chính thần ân điển, càng là người được thần tuyển, tương lai rất có thể trở thành thần minh, dù cho con đường thành thần long đong mà gian khổ, nhưng còn tốt gấp trăm lần nghìn lần so với những người tu hành còn đang giãy dụa bên trong vũng bùn." Nữ hài Mật Dung nói.
Giới Long môn...
Nguyên lai bên trong Thần Cương cũng có một tòa Giới Long môn.
"Nhưng Thần Cương là thượng giới, vốn hẳn nên có càng nhiều ân điển, càng nhiều cơ hội sẽ trở thành thần tuyển, tại sao tất cả các ngươi lại phải chạy đến một hạ giới để tranh đoạt?" Chúc Minh Lãng hỏi tiếp.
"Tấn thần ân điển phân tán bên trong thiên khung là không có quy luật, lần này bên trong Thần Cương chúng ta xuất hiện số lượng ân điển cũng rất ít, cho nên mọi người cũng vững tin ở bên trong những tinh lục khác sẽ có số lượng ân điển lớn rơi xuống, những người ở đó thậm chí còn không biết ân điển là cái gì." Mật Dung nói.
"Thần Cương có ba mươi hai vị thần minh, chẳng lẽ không thể ban cho mọi người đầy đủ ân điển sao?" Chúc Minh Lãng khó hiểu nói.
"Số lượng ân điển mà mỗi vị thần minh có thể ban đều có hạn, có nhiều thần duệ như vậy, có nhiều thần dân như thế, dù là những người này không có bất kỳ hi vọng thành thần gì, nhưng người nắm giữ thân phận thần tuyển giả, cũng có thể khiến một phương cương thổ được bình yên... Những điều này chính huynh không biết sao, huynh cũng là một vị thần tuyển giả mà." Mật Dung rốt cuộc nói ra nghi vấn đầu tiên.
"Ta từng phải chịu tổn thương rất nghiêm trọng ở đầu, ký ức xảy ra vấn đề, đi bảy bước cũng rất dễ quên chuyện lúc trước, gần nhất trí nhớ có khôi phục, nhưng căn bản không nhớ ra bất cứ chuyện gì trước kia, aizz..." Chúc Minh Lãng biểu hiện ra dáng vẻ u buồn, ánh mắt không khỏi nhìn về phía bầu trời đêm.
"A, a, vậy thì có cái gì không hiểu, huynh cứ hỏi ta, ta biết rất nhiều." Mật Dung lộ ra ý cười nói.
Nguyên lai là một vị thần tuyển đại ca ca mất trí nhớ a.
Không có ký ức, người còn thiện lương như vậy, bên trong tuế nguyệt dài đằng đẵng đã rất khó được nhìn thấy người như vậy.
"Vậy có phải thần tuyển giả có thể hành tẩu được trong đêm tối hay không?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Đúng vậy, chỉ cần không gặp phải loại hình như Âm Ti quan, Diêm Vương long, Dạ nương nương, những ma vật ban đêm kia hơn phân nửa đều sẽ không dám quấy nhiễu một vị thần tuyển giả, trừ phi tu vi của hắn không cao." Mật Dung nhẹ gật đầu.
Nơi này vào ban đêm bị một đám âm dân khác thống trị.
Ngày đêm rõ ràng, dân cư hai giới cũng rất rõ ràng.