Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 654: Tiểu thiên tử

Chương 654: Tiểu thiên tử




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Aizz, người với người sao lại chênh lệch nhau nhiều đến thế, vị tiểu thiên tử kia chỉ là một gã thần duệ thế mà đã muốn dùng hết tất cả vinh quang dát lên mặt mình rồi, còn vị ca ca mất trí nhớ của mình đây, rõ ràng là một vị thần tuyển nhưng lại bình dị, gần gũi vô cùng.

Vì vậy, Mật Dung càng thêm chán ghét tên tiểu thiên tử kia.

"Tối hôm qua là huynh ấy cứu mạng muội, muội tin tưởng huynh ấy." Mật Dung chân thành nói.

"Ah ah, là huynh hiểu lầm, thì ra ngươi là người đã cứu muội muội ta a, cảm tạ ngươi đã chiếu cố muội ấy, nhưng muội muội nhà ta là đệ tử duy nhất của thánh quân, lại còn là thần duệ Huyền Qua, không cần biết tu vi ngươi đến đâu, là cao nhân phương nào, tương lai cũng không thể nào chạm đến được cảnh giới của muội ấy, thế nên mong ngươi đừng nên trèo cao." Nam tử có lông mày rậm nói.

"Đại ca, huynh quả thực là hết thuốc chữa rồi, huynh ấy là ân nhân cứu mạng của muội, huynh còn nói thêm câu nói bất kính nào với huynh ấy nữa thì muội... muội sẽ đoạn tuyệt quan hệ với huynh!" Mật Dung tức đến nỗi giậm chân liên hồi, còn lấy cả quan hệ máu mủ ra để uy hiếp!

"Được được, là huynh sai, huynh nói sai rồi, để huynh xin lỗi hắn, nếu không thì để vị tiểu huynh đệ này đi theo chúng ta, bảo vệ sự an toàn của muội, được rồi chứ, aizz, ngay cả người thân trong nhà, tộc nhân cùng tộc muội cũng không tin, cứ phải tin một tên người ngoài như hắn." Nam tử có lông mày rậm nói.

Mật Dung đương nhiên sẽ không đồng ý.

Người ta là người được thần tuyển, vị thần minh đứng sau có khi còn cao quý hơn Huyền Qua tinh thần, hơn nữa ơn cứu mạng còn chưa báo thì sao có thể để huynh ấy làm hộ vệ cho mình được chứ!

"Cũng được, dù sao ta cũng không có nơi nào để đi, đi cùng mọi người một đoạn cũng không tồi, có khi còn có thể tìm lại phần ký ức đã mất của ta." Chúc Minh Lãng vui vẻ tiếp nhận.

Ta chỉ chờ ngươi nói câu này thôi đấy!

Bọn họ đi lấy tinh nguyệt ngọc lưu ly thế nên cho dù không nói câu đó thì Chúc Minh Lãng cũng sẽ tìm cách đi theo.

Còn về những lời nói mạo phạm của đại ca Mật Dung, haiz, hay là lấy trộm hết tinh nguyệt ngọc lưu ly để làm hình phạt cho hắn, bây giờ thì chưa cần thiết để tính toán!

"Thật... thật sao, huynh nguyện ý đi cùng chúng ta?" Mật Dung có chút bất ngờ nói.

"Đương nhiên." Chúc Minh Lãng gật đầu.

"Được rồi, được rồi, dù sao trong đội ngũ cũng có mấy tên phiền toái rồi, thêm một hai người cũng chẳng sao, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi! Trời mà tối thì khó tìm." Nam tử có lông mày rậm nói.

Hắn nói xong câu đó thì trong đội ngũ có mấy tên nam tử trẻ tuổi cười cười xấu hổ, hiển nhiên những tên phiền toái hắn mới nói đến chính là bọn họ.



Trước khi rời khỏi cốt miếu, nhóm người đến từ Huyền Qua thần tộc này hiển nhiên đã chỉnh đám người Tước Lang thần thành một trận.

Nếu không phải do thời gian có hạn thì đám người Huyền Qua thần tộc hẳn còn muốn đích thân áp giải hắn đến Huyền Qua thần quốc nữa cơ.

Thượng Trang bị đánh đến trầy da tróc vẩy, lăn lộn trong bùn đất nhưng cũng không dám đánh lại.

Hắn bò dậy từ trong vũng bùn, trong lòng vô cùng bi phẫn!

Trong số ba người mà hắn chọn trúng lại có đến một tên thần tuyển và một tên thần duệ...

Hắn vừa nghĩ tới lúc đó bản thân còn ngạo nghễ nói một câu "Ta là thần dân" thì nhất thời cảm thấy xấu hổ tột cùng.

Đương nhiên, điều khiến hắn cảm thấy khó chịu, ảo não và không cam lòng hơn cả sự xấu hổ ấy chính là xuất thân hèn mọn của bản thân mình!

Rõ ràng là bản thân mình có thiên phú dị bẩm, nếu như có thân phận cao cấp hơn thì chắc chắn có thể vượt qua đám người thần duệ này!!

Luận về tu vi, quả thực là Thượng Trang thuộc hàng cao thủ thế nhưng bối cảnh của đối phương cao hơn mình, thế nên Thượng Tranh không dám ra tay đánh trả.

"Cực Đình, nhất định vào được Cực Đình!"

"Chờ đến khi ta lấy được ân điền thì nhất định sẽ rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay!!"

"Chờ đó cho ta!"

Thượng Trang cắn răng nói.



Thất tinh thần Hoa Thù.

Ba mươi hai chính thần, Tước Lang thần, Huyền Qua thần,...

Hiện tại Chúc Minh Lãng đã có chút khái niệm về vùng thần cương này.

Ở đây không giống với chế độ một nhà chuyên quyền ở Cực Đình đại lục, nơi đây rất coi trọng thân phận và lệ thuộc vào vị thần minh.

"Huyền Qua thần là vị thần minh mà các người cung phụng sao?" Chúc Minh Lãng nhỏ giọng hỏi Mật Dung.

"Ừ, ừ." Mật Dung vội vàng gật đầu, vừa nhắc tới vị thần của bọn họ thì trong mắt nàng lộ ra vẻ sùng kính khó che giấu.

Nàng hiển nhiên đã gặp qua vị Huyền Qua chính thần kia.

"Những người này đều là thần duệ?" Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua những người khác trong đội ngũ, không khỏi lên tiếng hỏi.

Mật Dung lắc đầu, kiên nhẫn giải thích cho vị đại ca mất trí nhớ này: "Chỉ có ta và đại ca là thần duệ, bọn họ đều là thần dân."

"Ah ah, thảo nào Thượng Trang lại không dám đánh lại." Chúc Minh Lãng bừng tỉnh đại ngộ.

Đám người đi theo Thượng Trang kia, hình như chỉ có một mình hắn là thần dân còn lại đều là phàm dân.

Mà đoàn người của Mật Dung này, không chỉ dám đi lại trong đêm tối mà tùy kiện kéo một người ra thôi, cũng có thân phận tương đương với Thượng Trang rồi.

"Thượng Trang thực ra rất mạnh, ta là thần duệ nhưng lại không có tu vi cao như hắn, nếu như ta gặp phải hắn ở vùng hoang vắng nào đó thì hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều." Mật Dung nói.

Thân phận dù sao cũng chỉ là một cái danh mà thôi, nếu đánh nhau thật thì cái thân phận cũng chẳng thêm được lợi ích gì so với thực lực thật sự, nhưng thân phận lại quyết định đỉnh cao thực lực mà người đó có thể đạt được, thế nên người thượng dân khinh thường hạ dân là rất bình thường.

Đây là lý do vì sao mà trong lời nói của Minh Quý và tên họ Bách kia lại lộ ra sự khinh thường đối với người Cực Đình đại lục như vậy.

"Vì sao bọn họ phải tìm được ngươi mới có thể lên đường tìm tinh nguyệt ngọc lưu ly, suýt nữa thì quên mất không hỏi, tinh nguyệt ngọc lưu ly là thứ gì, ăn có ngon không?" Chúc Minh Lãng lại tiếp tục chuyên mục mười vạn câu hỏi vì sao của hắn.

Mật Dung cũng đã quen với việc này thế nên mỉm cười ôn nhu nói:"Tinh nguyệt ngọc lưu ly là một loại thiên thần tinh túy, bản thân vùng đất không có khả năng tạo ra nó, chỉ khi có thiên ngoại phi tinh rơi xuống, không trung bị thiêu đốt kịch liệt, hơn nữa lực va chạm của hai lục địa vô cùng mạnh thì mới có thể sản sinh ra tinh nguyệt ngọc lưu ly, đó là loại thiên hoa tu luyện rất hiếm có."

Chúc Minh Lãng cái hiểu cái không mà gật đầu.

"Thánh quân báo cho nhóm ta biết rằng, có một mảnh phế tích đại lục rơi xuống Tứ hoang cương vực, hơn nữa tinh lục mới cũng hạ xuống gần đó, bất luận mảnh nhỏ lục địa nào cũng có khả năng xuất hiện thiên thần tinh túy, ta là một quan tinh sư, thấy sao băng xẹt qua thì có thể dự đoán được nơi nó rớt xuống." Mật Dung nói.

"Quan tinh sư?? Ý là có thể nhìn thấy trước một số việc xảy ra trong tương lai sao." Chúc Minh Lãng hỏi.

"Đó là Dự ngôn sư a, quan tinh sư chỉ là một nhánh nhỏ của Dự ngôn sư thôi, cảnh giới của ta chưa đạt được mức tiên đoán ấy đâu, nếu ta biết được thuật tiên đoán cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như tối hôm đó rồi." Mật Dung nói.

Chúc Minh Lãng há hốc mồm, muốn nói rồi lại thôi.

Tinh Họa cô nương...

Thần thông của nàng còn vượt hơn cả nhóm người thần duệ ở đây a!

Trên đường đi, Tinh Họa cô nương đã dùng năng lực tiên đoán cường đại của mình để giúp hắn vượt qua vô số lần đi vào tử lộ.

Hơn nữa, khi đến cổ di, việc nhận được ân điển cũng do một tay nàng an bài a, Minh Quý trăm phương ngàn kế muốn cướp được ân điển nhưng lại bị mình chiếm trước.

Nói như thế thì Tinh Họa cô nương đã đem thứ tốt nhất lưu lại cho mình rồi.

Sau khi trở về nhất định phải báo đáp nàng thật tốt mới được.

Ngay cả khi nào ân điển xuất hiện cũng có thể đoán được, năng lực của nàng xem ra còn mạnh hơn Mật Dung cả mấy cảnh giới.

Bất quá, trước mắt thì năng lực quan tinh này của Mật Dung cũng thật không kém, chí ít có thể giúp cho Tiểu Bạch Khởi của mình khỏe mạnh trưởng thành!



Giờ đây Chúc Minh Lãng đã có chút hiểu biết sơ bộ về cái thế giới này, tiếp theo phải nghĩ xem làm sao để cướp đoạt một phen!

Linh khí ở nơi đây quả thật dư thừa, đi giữa vùng đất hoang vu không có chút linh căn nào mà hiệu quả tụ linh của Chúc Minh Lãng đã tăng gấp ba trăm lần, ở đây tương đương với một số nơi tu luyện đặc thù của Cực Đình đại lục.

Cũng không biết linh mạch ở đây có hiệu quả gì lại có thể khiến cho tốc độ tu luyện của mình đạt đến mức tăng cả ngàn lần như thế này?

Mặt trời dần lên cao, ánh sáng ấm áp xung quanh lộ ra chút màu tím, điều này khiến cho Chúc Minh Lãng liên tưởng đến câu "tử khí đông lai", hắn thử thu nạp ánh sáng màu tím của mặt trời này vào trong linh vực, Chúc Minh Lãng phát hiện, tốc độ tu luyện của mình lại tăng lên rồi, tăng lên bảy trăm lần!

Thật quá khoa trương.

Ở Cực Đình đại lục, tốc độ tu luyện nhanh gấp hai trăm lần đã được coi là nhanh rất nhanh rồi, với tốc độ như ở đây thì cho dù là một con rồng thành niên nghìn năm thì cũng có thể tu luyện thành trong thời gian ngắn.

Ánh mặt trời ở thiên xu thần cương cư nhiên lại chứa tử lan linh khí!

Hơn nữa đây là loại khí tức lưu lại trong trời đất, linh năng mà nhân loại có thể thu nạp được rất có hạn, linh thực mỗi ngày đều được tắm trong loại ánh sáng mặt trời này hẳn có lợi ích không nhỏ, hắn tin rằng đám hoa màu sinh trưởng ở thế giới này đều không phải là mấy loại ngũ cốc hoa màu bình thường.

Trong lúc nhất thời, Chúc Minh Lãng có cảm giác khắp nơi trên thiên xu thần cương này đều là linh bảo.



Đi tới một vùng quê an tĩnh, dòng nước trong xanh chảy qua, thỉnh thoảng còn có mấy chú cá hiếu động toàn thân tỏa sáng phóng lên trên mặt nước, trông quả thực rất ngon mắt.

"Trên đường đi có chút chậm trễ, khiến cho Hồng Thiên Phong các vị phải đợi, thật là xấu hổ." Mật Trọng Quân nói.

Phía trước có một nhóm người mặc y phục trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không nói không cười, duy chỉ có ánh mắt là lộ ra cảm giác khác lạ tựa như sốt ruột, thờ ơ, táo bạo, tĩnh mịch, tham lam...

Những người không biểu tình nhưng ánh mắt lại không che giấu được tâm tình này, thật quen thuộc a!

Là một đám người tu luyện cực dục sao, đồng môn của đám người Hắc Thiên Phong??

"Tiểu Dung đâu?" Một người đàn ông cầm đầu, thần thái cao ngạo, hắn không chút để ý đến những tộc nhân khác của Mật Dung, duy chỉ có cặp mắt mang theo vài phần hứng thú dò tìm Mật Dung.

Mật Dung đang núp ở phía sau lưng Chúc Minh Lãng, nàng căn bản không muốn trông thấy vị tiểu thiên tử Hồng Thiên Phong này, càng không muốn tiếp xúc ánh mắt với hắn, vừa sợ lại vừa chán ghét.

"Thì ra là ở đây a." Tiểu thiên tử nở nụ cười nói, hắn thuộc số ít người có biểu tình sống động nhất trong đám mặt liệt kia, sau đó hắn lại nói: "Vị bằng hữu này, ngươi chắn tầm mắt của ta rồi, tránh ra chút đi."

Nụ cười trên mặt tiểu thiên tử dần dần ngưng đọng lại.

Không đợi vị tiểu thiên tử này nổi giận, Mật Trọng Quân đã vội đứng giữa hai người nói: "Vị tiểu huynh đệ này đã cứu mạng muội muội nhà ta, hắn là một tán tu, không biết thân phận tôn quý của tiểu thiên tử, nói chuyện có mạo phạm ngài cũng mong ngài lượng thứ."

"Ah, người không biết không có tội, còn phải cảm tạ tiểu huynh đệ rút đao tương trợ, nếu không... có thể ta không được trông thấy Tiểu Dung muội muội nữa rồi." Tiểu thiên tử khôi phục lại nụ cười lúc mới đầu, một lát sau hắn cất tiếng nói: "Phải rồi, đạo tu hành của ta là cực dục chi đạo, không biết tiểu huynh đệ có từng nghe thấy qua??"

"Cũng từng nghe nói qua." Chúc Minh Lãng ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Ah, lão tử cũng là người luyện đạo cực dục đấy, đạo tu chính là - chính nghĩa!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch