Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 659: Dạ yểm (2)

Chương 659: Dạ yểm (2)




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

"Thiên Sát Long!"

Hành tung của con Dạ Yểm này khó mà đoán được, Chúc Minh Lãng khó mà nhìn thấy rõ được, những lúc như thế này Chúc Minh Lãng cũng không cần phải đơn đả độc đấu với nó làm gì, dù sao chỉ với một mình Kiếm Linh Long thì không thể hoàn mỹ đánh thắng mọi kẻ thù được, một kiếm vừa rồi của Chúc Minh Lãng vốn là muốn đâm thủng yết hầu của nó, thế nhưng nó lại tránh được vậy nên hắn không thể làm gì khác hơn là đổi thành một kiếm đẩy lùi nó.

Thiên Sát Long với bộ lân vũ u ám xuất hiện, nó đuổi theo Dạ Yểm dùng bộ răng của nó mà miễn cưỡng cắn bị thương loại sinh vật khó đối phó đó.

"Rống!!!!"

Dạ Yểm rống lên một tiếng, nó ác độc nhìn Chúc Minh Lãng sau đó không cam lòng mà thông qua một huyệt động khác chạy ra ngoài.

"Đừng đuổi theo."

Chúc Minh Lãng gọi Thiên Sát Long lại.

Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên Thiên Sát Long trông thấy một loài sinh vật quỷ dị tương tự như mình, tuy rằng nó khó nén được cảm giác hiếu kỳ và hiếu chiến thế nhưng nó vẫn lựa chọn nghe theo Chúc Minh Lãng.

Nó thu hồi đôi cánh màu đen của mình sau đó dùng đuôi treo mình trên một khối thạch nhũ gần đó, một bộ dáng vô cùng lãnh khốc.

Bên trong hang động, nạn dân Thánh Khuyết thấy con Thiên Sát Long này không có ý định tập kích bọn họ mà nó thậm chí còn đuổi Dạ Yểm tàn nhẫn ấy đi nữa thì trong lòng từng người dâng lên nỗi sợ hãi và nghi hoặc.

Bọn họ không hiểu, tên đồ tể của Thiên Xu Thần Cương này tại sao lại phải giúp bọn hắn.

"Hai chúng ta không có ác ý." Chúc Minh Lãng nói với phu nhân đội khăn trùm đầu kia.

Phu nhân nhìn thoáng qua Thiên Sát Long rồi liếc nhìn Tiên Lnh Kiếm Long lơ lửng bên cạnh Chúc Minh Lãng.

Không phải nàng ta nguyện ý tin tưởng Chúc Minh Lãng mà là dưới tình huống trước mắt thì nàng ta không thể không tin tưởng, dù sao thì nếu người này có sát tâm thì đã ra tay từ lâu rồi, ngay cả Dạ Yểm cũng phải kiêng kỵ hắn thì hắn hà tất gì phải bày trò lừa dối nữa?

"Các người muốn gì?" Vị phu nhân đầu đội khăn kia cũng không phải người ngốc, nàng vẫn chưa buông lỏng cảnh giác nhưng vẫn dùng giọng nói hòa nhã nói chuyện với Chúc Minh Lãng.

"Chúng ta bị một con Diêm Vương Long đuổi chạy vào trong lòng đất." Mật Dung giải thích.

"Diêm Vương Long là..."

"Một loại Dạ long còn nguy hiểm hơn Dạ Yểm gấp trăm ngàn lần." Mật Dung nói.

Lúc Mật Dung nói chuyện với vị phu nhân đội khăn kia thì Chúc Minh Lãng cố ý nhìn về phía sông ngầm, hắn phát hiện ở đó có một tầng sương mỏng hư vô che phủ.

Có mấy người toàn thân bỏng rộp, bọn họ đang dùng tinh nguyệt ngọc lưu ly để hấp thụ sương mù hư vô.

Nếu không có gì bất ngờ thì mạch nước ngầm này hẳn là thông tới Cực Đình đại lục, mà đám sương mù hư vô này chính là trở ngại khiến họ không có cách nào tiến vào trong Cực Đình, tầng khí này đã vô cùng mỏng rồi, có thể rất nhanh sau đó sẽ hoàn toàn biến mất.

Sương mù hư vô vốn không có hình thể, chúng nó luôn chậm rãi chuyển động, mà những người cầm ngọc lưu ly trong tay lại chỉ có thể đứng ở rìa ranh giới, vô cùng cẩn thận hấp thụ từng chút một, nhưng khả năng hít phải sương mù hư vô là vô cùng lớn, nhẹ thì ngất đi, nặng thì trực tiếp tử vong.

Dường như cảm nhận được mối nguy hại tiềm ẩn này thế nên có rất nhiều người tình nguyện mạo hiểm ra ngoài cũng không muốn đi vào trong sương mù, nhưng Chúc Minh Lãng trông thấy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có tám chín người vì hít phải sương mù mà chết thảm, nhưng vẫn sẽ có người nhặt viên tinh nguyệt ngọc lưu ly trên tay người bạn đã chết kia để tiếp tục công cuộc "Mở" đường sống.

Vì sinh tồn, tất cả đều là hành động bất đắc dĩ.

"Chúc ca ca, cường giả của bọn họ đều đang ở bên ngoài ngăn cản hành giả hắc ám, trong động này chỉ còn những người già yếu, một vài nữ tử và trẻ con thôi..." Mật Dung nói khẽ với Chúc Minh Lãng.

Thấy một màn như vậy, Mật Dung cảm thấy càng thêm xót xa.

Nàng hối hận lúc đó đã không ngăn cản hành vi của ca ca Mật Trọng Quân, khiến cho những nạn dân Thánh Khuyết sống tạm bợ trong lòng đất này ngay cả một cơ hội sống sót cũng không có.

Bọn họ cũng không phải là người có tội ác tày trời gì, cũng không phải đám súc vật ngoại tộc.

Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy bản thân không thể nào động sát tâm với những người này được.

Nhưng hiện tại Chúc Minh Lãng lại phải đối mặt với một lựa chọn phức tạp.

Những người của Thánh Khuyết đại lục này muốn chạy trốn đến Cực Đình, bên trong mạch nước ngầm tuy rằng đều là người già yếu thế nhưng những người ở bên ngoài thì lại mạnh vô cùng, có thể sống sót trong đại nạn thì hẳn mỗi người đều đạt đến Vương cấp, nếu không phải có sinh vật dạ hành quấy rối thì Chúc Minh Lãng thậm chí còn hoài nghi người của Huyền Qua thần quốc và Hồng Thiên Phong có đánh vào cũng không thắng được đám người Thánh Khuyết này.

Nhiều cao thủ Vương cấp của Thánh Khuyết đại lục như vậy, lại còn ghét ác như thù, lỡ như tiến vào Cực Đình đại lục sẽ mang đến sự chấn động rất lớn, bản thân mà không ra tay ngăn cản thì hẳn sẽ gây ra một trận chiến đẫm máu.

Nhưng nếu không giúp bọn họ khai thông đường sống này thì khi con đồ tể Diêm Vương Long kinh khủng tiến vào, những người ở trong này chắc hẳn chẳng còn ai có thể sống sót.

"Tiểu Dung, Hoa Thù là vị thần toàn năng sao, ví dụ như nếu có người lén giúp những nạn dân Thánh Khuyết đáng phải đuổi cùng giết tận này thì Hoa Thù có biết được không?" Chúc Minh Lãng thành thành thật thật hỏi.

Chúc Minh Lãng đã nghĩ ra được một biện pháp mà hắn cho rằng rất khả thi.

"Hắn dĩ nhiên không phải thần minh toàn năng, hắn có danh thần minh nhưng lại rất coi trọng quy luật cá lớn nuốt cá bé... Chúc ca ca muốn giúp những người này sao, Chúc ca ca không hổ là Chúc ca ca, tâm địa thiện lương, cho dù Chúc ca ca muốn giúp bọn họ thật thì Hoa Thù cũng không thể nào biết được, khả năng dự đoán sự vật của hắn có lẽ cũng không bằng quan tinh sư muội đâu."

Mật Dung nói.

Mật Dung không quá thích Hoa Thù.

Huyền Qua thần minh mới là vị thần minh được Mật Dung tôn sùng nhất.

Hơn nữa trong quá khứ, địa vị của Huyền Qua thần minh cũng không thua kém gì Hoa Thù cả.

Hoa Thù đích thực là vị thần tối cao của Thiên Xu Thần Cương nhưng chỉ cần không chính diện chống đối, hoặc là chửi bới trước mặt những người theo tín ngưỡng Hoa Thù thì bình thường nói Hoa Thù thế nào cũng được.

Huống hồ gì trên Thiên Xu Thần Cương cũng có không ít thế lực chống lại tín ngưỡng Hoa Thù, những thế lực này cũng không dễ dàng gì, tuy rằng luôn bị người của Thiên Xu Thần Cương càn quét thế nhưng người theo thế lực này vẫn tồn tại khắp nơi.

"Có những lời này của muội thì ta yên tâm rồi." Chúc Minh Lãng gật đầu.

Cũng không phải là do thiện tâm mà Chúc Minh Lãng làm vậy, Chúc Minh Lãng cũng vì Cực Đình và Thánh Khuyết mà tìm một giải pháp chung sống hòa bình cho cả hai.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch