"Đi bên này." Chúc Minh Lãng đi theo hướng có gió thổi tới.
Mặc dù bây giờ ở dưới lòng đất tương đối an toàn nhưng trước tiên phải xác định rõ vị trí của bản thân mới được, nếu bị sương mù hư vô bủa vây thì còn có thể dùng mặt nạ ngọc phổ chống đỡ, còn nếu lỡ đi vào trong khu vực địa mạch còn hoạt động thì chỉ có nước chờ chết mà thôi.
"Chúc ca ca, huynh vừa cứu ta một mạng… Ta không biết làm sao để báo đáp huynh nữa." Mật Dung nhỏ giọng nói.
"Giúp ta tìm về ký ức là được rồi." Chúc Minh Lãng bày ra vẻ mặt thành khẩn nói.
“Được, được Mật Dung nhất định sẽ giúp Chúc ca ca tìm thật nhiều tinh nguyệt ngọc lưu ly!" Mật Dung nắm chặt nắm đấm nhỏ, thành thành thật thật nói.
Thần tuyển ca ca tốt như vậy, mình nhất định phải giúp huynh ấy nhớ lại mọi chuyện trước đây mới được, không thể để huynh ấy thống khổ thêm nữa.
Dựa theo cơn gió thổi hiu hiu, Chúc Minh Lãng ngửi được mùi máu tươi xen lẫn trong không khí.
Chúc Minh Lãng nhớ lúc Diêm Vương Long xuất hiện thì đám người Mật Trọng Quân và Dương Ký đang đứng gần cửa động, bọn họ định chờ cho đám sinh vật dạ hành vào trong động càn quét một phen sau đó nhân cơ hội đánh vào làm ngư ông đắc lợi.
Thủ đoạn vô cùng bỉ ổi nhưng Chúc Minh Lãng nghi ngờ có phải do đám người đó sử dụng thuật dẫn dụ đám sinh vật hắc ám hay không, thế nên mới rước về một trong những nhân vật về đêm đáng sợ như là Diêm Vương Long!
Bản thân may mắn tránh được một kiếp, không biết những người khác thì thế nào, mong là bọn hắn ngủm hết luôn đi.
Mang theo nỗi mong ước về một tương lai tương sáng, Chúc Minh Lãng tiếp tục đi vào trong hang động.
Nơi đây hiển nhiên có thể thông tới hang động mà đám nạn dân Thánh Khuyết đang trốn, dù cách rất xa nhưng Chúc Minh Lãng vẫn nghe được tiếng tranh cãi truyền tới.
"Phía trước có ánh lửa." Mật Dung nói.
"Ừ, qua đó xem sao." Chúc Minh Lãng gật đầu.
Vài bó đuốc đơn sơ được cấm trên vách tường, dưới đất là những dấu chân loạn xạ, lúc Chúc Minh Lãng và Mật Dung đến gần mới phát hiện nơi đây là một đầm nước dưới lòng đất.
Lúc Chúc Minh Lãng bước vào thì trông thấy một đám người.
Những người này trông cực kỳ giống đám lưu dân trong trại tị nạn, có vài tên quần áo không đủ che thân, vài tên thì thân thể đau ốm, có những tên thì trong đôi tròng mắt của họ chứa đầy sự thống khổ và tuyệt vọng, có những tên thì trông đói khát vô cùng...
Mà thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho người khác chính là, trên thân mỗi người ở đó đều có những vết thương tựa như bị bỏng nghiêm trọng, tựa như bọn họ từng trải qua một trận hỏa hình khủng khiếp!
Tia ánh sáng yếu ớt từ huỳnh thạch, bó đuốc không cách nào xua tan được sự giá rét hắc ám, không khí vẩn đục, xung quanh ngoại trừ nham thạch và dòng nước nó hổi ra thì không còn gì nữa, bọn họ cuộn mình co ro ở nơi này, cũng không biết nhờ vào động lực gì mới có thể chống đỡ được đến bây giờ.
"Là... là nạn dân của Thánh Khuyết đại lục." Mật Dung kinh ngạc nói.
Thánh Khuyết và Cực Đình là hai tinh lục đã rơi xuống Thiên Xu Thần Cương, những việc liên quan đến hai tinh lục này, Mật Dung có nghe những người trong tộc bàn luận qua.
Thất tinh thần Hoa Thù đã đạp nát một trong hai tinh lục, hành động này khiến cho Huyền Qua thần và Chiêu Dao thần cảm thấy vô cùng phản cảm, họ cảm thấy Hoa Thù đang dần nghiêng về thái độ hung hăng cực đoan.
Vì thế, hai vị tinh thần đang dần lu mờ là Huyền Qua thần và Chiêu Dao thần muốn liên hợp với nhau dự định trong lần thất tinh tề tụ tiếp theo sẽ thảo phạt Hoa Thù.
Cả Thiên Xu Thần Cương cũng chỉ có hai vị thần minh này dám lên tiếng dị nghị với Hoa Thù.
Chính bởi vì hai vị thần minh liên hợp với nhau thế nên các hậu duệ, thần dân của hai vị thần minh cũng bắt đầu giao du mật thiết với nhau.
Việc đại ca của mình, Mật Trọng Quân có ý định để mình liên hôn với tiểu thiên tử Dương Ký hay là lần liên thủ tìm tinh nguyệt ngọc lưu ly này đều là bởi vì quan hệ của hai vị thần minh ngày càng gần...
"Những người này có tu vi không cao, hẳn là được những người mạnh hơn bảo vệ." Chúc Minh Lãng quét mắt một phen nói.
Trong số những người này, thậm chí còn có người không có tu vi chỉ là một người bình thường mà thôi.
Theo lý thuyết thì những người này không có khả năng sống sót dưới tác động của lực va chạm mạnh như vậy, cách lý giải duy nhất chính là có người thuộc Vương cấp đã dùng sức mạnh của mình bảo vệ họ, nên người bảo vệ này chắc hẳn phải là một người cực kỳ mạnh.
"Các người...Thần minh của các ngươi rõ ràng đã biến vùng đất của chúng ta thành tử địa, bây giờ chúng ta phải sống tạm bợ dưới lòng đất, lẽ nào các ngươi vẫn thấy chướng mắt, nhất định phải đuổi cùng giết tận sao!!" Một vị phu nhân phát hiện ra sự hiện diện của Chúc Minh Lãng và Mật Dung, trong mắt ẩn chứa sự khuất nhục và không cam lòng.
Vị phu nhân này cũng có chút tu vi thế nhưng vẫn kém xa Chúc Minh Lãng.
Nàng ta hiển nhiên cũng nhận ra điều này.
Nếu như Chúc Minh Lãng muốn ra tay tàn sát những người này thì nàng và những cường giả Vương cấp bị thương phía sau không cách nào chống trả được.
"Rống!!!!"
Một tiếng gầm kinh khủng từ một hướng thông đạo khác truyền ra, Chúc Minh Lãng còn chưa kịp đáp lại vị phu nhân kia thì đã thấy một con quái vật khủng khiếp mọc đầy lông lá vọt vào, nó điên cuồng tàn sát đám người nạn dân Thánh Khuyết tay trói gà không chặt.
Chỉ trong nháy mắt, bốn năm nạn dân bị giết chết, huyết dịch văng đầy tường đá, máu được ánh lửa chiếu vào trông càng thêm phần quỷ dị.
"Là Dạ Yểm!" Mật Dung chỉ cần nhìn sơ qua cũng đoán được tên của loài sinh vât dạ hành đó.
Mà đám nạn dân đang sống tạm bợ trong mạch nước ngầm này hiển nhiên đã từng trải qua cảnh tượng khủng bố như vậy, bọn họ thét lên, nhanh chóng chạy trốn về phía vị phu nhân kia.
Trên người vị phụ nhân này có không ít thương tích, cánh tay trái bị bỏng, cổ bỏng, bắp chân và đầu gối của nàng có dấu vết bị cào qua, có khả năng là vết thương lưu lại vào những đêm trước đó chém giết với đám dạ hành, hiện giờ những vết thương ấy vẫn chưa khép miệng.
Trong đôi mắt của vị phu nhân đó tràn ngập sự tức giận và không cam lòng.
Trước có sói sau có hổ, trong lúc nhất thời nàng ta cũng không biết nên xử lý tên đồ tể Chúc Minh Lãng của Thiên Xu Thần Cương trước hay là đối phó với con Dạ Yểm đó trước.
Nhưng ngay lúc nàng còn đang không biết phải làm sao thì Chúc Minh Lãng lại nhanh hơn nàng ta một bước, ngay lúc con Dạ Yểm kia định cắt đứt đầu một bé trai thì một kiếm phóng ra, đẩy con Dạ Yểm đó lùi ra ngoài.