Chúc Minh Lãng cắn răng rồi men theo ánh tà mỏng manh chiếu vào trong khe nứt mà bước đi.
Hành động này chả khác gì với việc chạy ngang qua miệng của Diêm Vương Long, nhưng Chúc Minh Lãng tin chắc rằng nó tuyệt đối sẽ không bước đến nơi có ánh sáng...
Đôi mắt của Diêm Vương long Lrừng lớn nhìn hành động của Chúc Minh Lãng, nó không dám tin một con người bé nhỏ lại dám cướp ngọc ngay trước mắt nó!!
Sau khi lấy được ngọc, Chúc Minh Lãng dùng tộc độ nhanh nhất của kiếm ảnh mà Kiếm Linh Long hóa ra, bay thẳng ra ngoài khiến bụi đất bay tứ tung, một khắc sau đó, vị trí vốn dĩ của tinh nguyệt ngọc lưu ly đã bị bóng tối nuốt chửng, móng vuốt kinh khủng của một con rồng vồ tới, đập cả khối đất ấy thành một hố to!!
Chúc Minh Lãng quay đầu nhìn thoáng qua một cái thì phát hiện bóng tối đã kéo tới ngay sau lưng mình, thứ bóng tối âm u tĩnh mịch tựa như có thể nuốt chửng hết thảy mọi vật, xé toạc tất cả mọi thứ, mà con Diêm Vương Long đang giận dữ kia lại trông như một mặt trời nóng cháy màu đen, sức nóng ấy như có thể thiêu rụi cả một quốc gia thành tro tàn!!
Cướp ngọc trước mắt rồng, Chúc Minh Lãng có cảm giác như bản thân mới dạo một vòng quanh quỷ môn quan vậy.
Hơn nữa bản thân hiện tại vẫn chưa hoàn toàn về được dương thế, diêm vương trong quỷ môn quan vẫn đang đuổi giết ngay phía sau!
"Chạy mau!!"
Chúc Minh Lãng đạp kiếm phi hành, ngay khi bay qua chỗ Mật Dung, hắn đưa tay ôm ngang cơ thể mềm mại của Mật Dung rồi bay đi.
Xét về tộc độ bộc phát tức thì thì đương nhiên Kiếm Linh long sẽ nhỉnh hơn đôi chút, dù sao nó cũng là một thanh phi kiếm tiên linh, Chúc Minh Lãng cũng không có ý định cho con rồng nào khác ra mà chỉ chăm chú bỏ chạy thẳng về phía bồn địa, tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi khi ánh chiều tà chưa tắt hoàn toàn mà trốn vào trong mê cung dưới địa mạch!
Vùng đất rộng lớn bị thiên thạch rơi trúng nằm ở phía Tây, ánh sáng màu cam sẫm đã dần chuyển sang màu đỏ tía, mà gam màu đỏ tía này cũng chỉ tồn tại trong khoảng thời gian vô cùng ngắn, rất nhanh sau đó nó sẽ bị màu đen ám trầm thay thế.
Chúc Minh Lãng cũng hiểu rõ, bây giờ hắn đang phải chạy đua với mặt trời chiều chứ không phải con Diêm Vương Long dữ tợn phía sau!
Khi ánh dương lụi tàn, mặt trời khuất bóng thì cũng là lúc Diêm Vương Long có thể thoải mái bắt đầu cuộc rượt đuổi và mục tiêu chính là tính mạng của mình!
"Chắc vẫn còn kịp lúc." Mật Dung nhìn thoáng về phía hang động quen thuộc đang ở ngay trước mắt.
Chúc Minh Lãng quay đầu nhìn một cái, hắn phát hiện bóng tối còn cách một khoảng tương đối so với hắn, nhìn về phía tây xa xôi, ánh mặt trời tựa như vầng vương miện sáng rọi, nó tỏa ra tia sáng hộ tống mình đến nơi an toàn.
Cuối cùng thì Diêm Vương long cũng không thể vượt qua giới hạn ngày và đêm, tuy là một nhân vật cường đại như Diêm Vương Long cũng phải chịu một sự ràng buộc nhất định, còn thứ gì ràng buộc nó thì Chúc Minh Lãng cũng không biết.
Chỉ cần một chút nữa thôi là đến được cửa hang rồi.
Nhưng ngay vào lúc này, vài bóng người lại xuất hiện ở xung quanh, điều này khiến cho gương mặt đang vui mừng vì sắp thoát nạn của Chúc Minh Lãng bỗng chốc tối sầm lại.
Đây không phải là tiểu thiên tử Dương Ký sao, sao trông hắn lôi thôi lếch thếch đến nhường này, hơn nữa trên người còn chằng chịt đầy rẫy vết thương nữa.
Đám người cao thủ Hồng Thiên Phong đi bên cạnh hắn cũng không khá hơn chút nào, cả người đầy thương tích, tựa như mới gặp phải đại nạn.
"Ha ha, các ngươi cũng thật lớn mật, ban ngày ban mặt mà ôm ôm ấp ấp, ngươi nghĩ vị hôn phu của Mật Dung như ta là để trưng bày thôi sao!!" Dương Ký trông thấy Chúc Minh Lãng đang ôm Mật Dung thì tâm ma ngay lập tức chiếm cứ lấy tâm trí hắn, hắn bỗng trở nên đáng sợ, dã man tột cùng!
Ban ngày ban mặt??
Mặt trời sắp xuống núi rồi kia kìa!!
Chó khôn không cản đường, nhanh chóng cút đi!
Chúc Minh Lãng nhìn thấy vẻ mặt của Dương Ký thì đã hiểu bệnh của hắn đã đến thời kỳ cuối rồi.
Hơn nữa hắn chỉ là một thần duệ, hắn căn bản không phát hiện được Diêm Vương Long đang nấp trong bóng tối.
"Bắt đôi cẩu nam nữ này lại cho ta, ta muốn lăng trì tên nam nhân kia trước mặt nàng!!"" Dương Ký nổi điên quát.
Sau khi nói ra những lời này, Dương Ký triệu hồi Lăng Tiêu Thiên long, con rồng vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của hắn ra.
Người tu đạo cực dục một khi tu thành công có thể khiến cho tu vi của bản thân tinh tiến lên một tầm cao mới, đợi sau khi xử lý xong đôi cẩu nam nữ này thì linh vực của mình cũng được đề thăng, đến lúc đó thì Lăng Tiêu Thiên Long cũng có thể tiến giai đến thượng vị!
Đối với một người đàn ông mà nói, dục vọng chiếm hữu đối với một người phụ nữ nào đó là chấp niệm sâu đậm nhất!
"Dương Ký, ngươi thích đơn phương mình ngươi thì thôi đi cớ sao phải như chó cùng dứt chậu cắn mãi không buông như vậy, ta nhất định sẽ báo cáo với thánh quân, tiến hành cưỡng chế với ngươi, bây giờ mặt trời sắp tắt rồi, Diêm Vương Long còn đang đuổi theo sau lưng chúng ta, nếu ngươi không muốn mọi người cùng chết chung thì mau chóng tránh ra cho ta!" Vào những thời điểm mấu chốt, Mật Dung không hề tỏ ra nhu nhược mà tức giận chỉ thẳng vào Dương Ký mắng.
"Ah, đến giờ phút này mà ngươi vẫn còn che chở cho tên gian phu đó sao!" Khuôn mặt Dương Ký tức giận đến co rút.
Mật Dung nghe hắn nói vậy thì tức đến nghiến răng ken két.
Tên Dương Ký này bệnh hoạn đến trình độ này rồi sao, tự mình cho rằng nàng là thê tử của hắn, cho dù nàng và thần tuyển ca ca là hoàn toàn trong sạch hay có tí ti mờ ám gì thì cũng không đến lượt hắn quản nàng!
"Làm sao bây giờ Chúc ca ca, hình như hắn đã mê muội hoàn toàn rồi." Mật Dung có chút hoảng hốt nói.
Nàng không sợ bệnh tình biến thái của tên Dương Ký này, mà nàng chỉ sợ Diêm Vương Long còn ở phía sau, nếu còn kéo dài hơn nữa sợ rằng Diêm Vương Long sẽ đuổi đến đây mất!
"Toàn thân hắn lộ ra cỗ khí tức như muốn tìm đường chết, vậy thì ta đây sẽ thành toàn cho hắn!" Chúc Minh Lãng lạnh giọng nói.
Giết!
Thời điểm này thì không cần phải lo lắng hay do dự gì nữa!
Bàn tay hắn giơ về phía trước, hư ám và thanh mang đồng thời tỏa sáng!
Thiên Sát Long!
Thương Loan Thanh Hoàng Long!
Hai con long vương xuất hiện hai bên trái phải của Chúc Minh Lãng, Thiên Sát Long há miệng cắn vào phần cánh của con Lăng Tiêu Thiên Long đang xông về phía Chúc Minh Lãng, sau đó nó nhanh chóng quăng con Thiên long này ra xa.
Thương Loan Thanh Hoàng Thanh Long giương đôi cánh màu xanh, từng đạo quang ấn mạnh mẽ hiện lên, những đạo quang ấn này ngăn cản đám người Hồng Thiên Phong, không ai có thể lại gần.
"Ô nha!!!"
Tinh Linh Huỳnh Long cũng nhảy ra ngoài, nó bật một cái trong không khí, tốc độ nhanh như tên rời cung, bay thẳng về phía một tên Mục long sư của Hồng Thiên Phong.
Vị Mục long sư kia căn bẳn không cách nào phát giác ra sinh linh nhỏ bé này, lúc hắn còn đang chỉ huy một con Cuồng bạo Thiên long cắn xé Thương Loan Thanh Hoàng Long thì Tinh Linh Huỳnh Long đã vọt đến trước mặt hắn tung ra một vuốt hoa lệ, rồi lại tống một cước vào ngay hàm hắn!!
Cằm của tên đó lập tức bị gãy sau cú đá, cả người bay vút lên trời, ngay lúc Chúc Minh Lãng cho rằng trận đánh tàn nhẫn này đã đến hồi kết thì lại trông thấy từ bên sường của Tinh Linh Huỳnh Long xuất hiện một đạo ánh huỳnh quang, ánh huỳnh quanh hóa thành một vệt sáng hình cung tiễn, sau khi bị Tinh Linh Huỳnh Long đá một cước thì bay vọt ra ngoài!
Tinh linh Huỳnh Long đập mặt về phía mặt đất còn quang tiễn thì phóng về phía ngược lại, mũi tên đó phóng thẳng về phía thành viên của Hồng Thiên Phong vừa mới bị đá bay!
"Bá!"
Quang huyền tiễn chuẩn xác ghim vào tim của tên đó khiến cho hắn mất mạng ngay lập tức!
Thân thể nho nhỏ nhưng sức mạnh thì thật phi thường!
Chúc Minh Lãng cũng không ngờ tiểu bảo bối nhà mình lại mạnh như vậy, hơn nữa nó còn có hướng phán đoán rõ ràng, trực tiếp công kích Mục long sư còn rồng của đối phương thì không hề để ý tới!