Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 666: Diêm Vương Long tức giận

Chương 666: Diêm Vương Long tức giận




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Lúc Lăng Tiêu Thiên Long bay lên một vị trí cao trên trời, nó phóng một đạo Vân Trụ kinh người xuống mặt đất.

Sau khi Vân Trụ đánh về phía mặt đất thì nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tầng mây hững hờ trên cao còn trợ thêm một nguồn lực cực lạnh đáng sợ khiến cả dải đất xung quanh hóa thành một vùng đất lạnh giá.

Lân vũ toàn thân Thiên Sát Long đã thấm đẫm máu thế nên nó cũng hóa thành một màu sắc khác sặc sỡ hơn.

Ánh sáng tử vong do Thiên Sát Long phóng ra tựa như những đạo sấm chớp màu xám trắng phóng ra liên hồi.

Lăng Tiêu Thiên Long trốn vào trong một tầng băng vân sương mà nó tạo ra, Dương Ký ngồi trên lưng nó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng, tựa như hắn muốn ngay lập tức tước đoạt mạng sống của Chúc Minh Lãng vậy.

Thân ảnh của Lăng Tiêu Thiên Long phiêu diêu bất định trong làn mây mù dài dằng dặc, chiêu hư ám vực của Thiên Sát Long đã bị Vân tiêu của đối phương áp chế, nó tìm không ra hình bóng của Lăng Tiêu Thiên Long.

Mà Lăng Tiêu Thiên Long lúc này đã vòng ra sau Thiên Sát Long, nó nhanh chóng xông về phía vị trí hiện tại của Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng liếc mắt về phía Tây, hiện tại ánh nắng mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống, ánh sáng yếu ớt chỉ còn le lói vài tia.

Không còn thời gian nữa.

Chỉ có thể dùng thân mình dẫn dụ thôi!

Chúc Minh Lãng có ý định không để rồng bảo vệ mình, hắn định dụ Dương Ký đến gần.

Trên đầu hắn có một tầng mây mù dày đặc lượn lờ, còn Lăng Tiêu Thiên Long vốn đang ở cách đó một quãng rất xa lại tựa như có thể ngay lập tức xuyên qua tầng mây, sau đó mạnh mẽ đánh về phía mặt đất lạnh lẽo dưới chân Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng vẫn đứng yên bất động như trước, thậm chí Kiếm Linh Long cũng không lượn lờ bên cạnh hắn nhưng hắn vẫn duy trì được vẻ băng lãnh và chuyên chú.

"Một tên vô danh tiểu tốt, không biết trời cao đất rộng là gì, ngay cả nữ nhân của Dương ký ta mà cũng dám đoạt thế thì chết cũng không đáng tiếc!!!" Dương Ký tức giận nói.

Chúc Minh Lãng vẫn không có ý định gọi Kiếm Linh Long ra như trước, hắn đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Dương Ký, bàn tay siết chặt tựa như đang nắm vật gì đó trong tay!

Đột nhiên, đôi mắt của Chúc Minh Lãng tựa như phát ra ánh sáng, không khí xung quanh rung lên bần bật, một cỗ khí thế hào hùng xuất hiện, tựa như dời non lấp bể, tựa như trời rung đất chuyển!

Mặc dù hình thể của Lăng Tiêu Thiên Long không tính là lớn nhưng khi bổ nhào xuống mặt đất cũng có thể giẫm nát một vùng, sức mạnh vô cùng cường đại, nguồn sức mạnh này có thể sánh với nguồn sức mạnh quay xung quanh Chúc Minh Lãng, nhưng lại có vẻ yếu thế hơn vài phần.

"Rầm rầm rầm oanh!!!!!"

Rõ ràng nơi đây là một vùng bồn địa cháy rụi hoàn toàn nhưng tựa như trong một khoảng khắc đã hóa thành một vùng biển hư ám, một nguồn uy thế mạnh mẽ tựa như của một vị hải long vương đánh văng Lăng Tiêu Thiên Long ra ngoài!

Trấn Hải linh!

Thứ mà Chúc Minh Lãng mới sử dụng chính là món pháp khí đặc biệt này, chỉ cần có nguồn linh lực đủ cường đại rót vào thì dòng vu triều to lớn mà Trấn Hải Linh mang đến sẽ càng thêm phần mãnh liệt, nó sở hữu sức mạnh hủy diệt điên đảo cả đại dương.

Lúc đầu Chúc Minh Lãng dùng món bảo vật này để ẩn thân nhưng bây giờ thời gian cấp bách, nếu như đối phương cứ dây dưa với mình đến đêm thì sợ là cho dù cò dùng kiếm tỉnh cũng khó sống sót dưới móng vuốt của Diêm Vương Long.

Lăng Tiêu Thiên Long bị cuộn đi mất, không chỉ có nó mà tất cả thành viên Hồng Thiên Phong đứng gần Chúc Minh Lãng cũng cùng chung số phận với nó, một khi đã thi triển Trấn Hải Linh thì nó sẽ bộc phát ra sức mạnh đáng sợ đủ để nhấn chìm cả một đảo quốc, hơn nữa nếu như có thể thi triển Trấn Hải Linh ở ngoài biển thì uy lực sẽ càng tăng thêm gấp bội.

Lúc này Chúc Minh Lãng đã phóng thích toàn bộ nước biển được dự trữ trong Trấn Hải Linh ra ngoài, đương nhiên cũng rót vào không ít linh lực của bản thân, đám Hồng Thiên Phong không thể nào ngờ được một tên Mục long sư nhỏ nhoi lại có thể thi triển một nguồn sức mạnh to lớn đến thế.

Nhất là tiểu thiên tử Dương Ký.

Sau khi hắn phát hiện tu vi của Chúc Minh Lãng cũng không hề thua kém mình thì tâm ma của hắn ngày càng sâu, hắn đã bắt đầu bước vào vũng lầy của sự đố kị và oán hận rồi, mà một khi lý trí hắn bị cảm xúc chi phối thì năng lực mà hắn có thể ban cho Lăng Tiêu Thiên Long cũng sẽ yếu đi.

Cho nên Dương Ký càng nôn nóng muốn giết chết Chúc Minh Lãng!

Chỉ là thực lực của đối phương mạnh hơn dự đoán của hắn rất nhiều...

Thiên Sát Long, Thương Loan Thanh Hoàng Long, Tinh Linh Hoàng Long, Kiếm Linh Long nhanh chóng bay về bên cạnh Chúc Minh Lãng, kỳ thực thì cả bốn con rồng đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho một cuộc đại chiến thế nhưng kết quả Chúc Minh Lãng lại thể hiện thần uy, đánh ngã tất cả địch nhân.

"Trở lại hết đi, mau rời khỏi nơi đây, có một con ác long vô cùng mạnh đang nhắm đến chúng ta!" Chúc Minh Lãng mở linh vực thu hồi ba con rồng vào trong, ngoại trừ Thiên Sát Long.

Khi đối mặt với Diêm Vương Long, cả bốn con rồng đều không thể chịu nổi một kích toàn lực của nó, Chúc Minh Lãng sẽ không thử mạo hiểm như vậy!

Mau chóng chuồn thôi!

Bây giờ cũng không quản được sự sống chết của đám người kia nữa!

"Chuyển hình thái u ám, bay tới dưới lòng đất đi!" Chúc Minh Lãng nói với Thiên Sát Long.

Tất cả lân vũ của Thiên Sát Long đều đồng loạt gấp về phía sau, một tầng u ám chi lân nhanh chóng bao phủ, hoàn mỹ kết hợp, tựa như một lớp da ám ngọc hoàn hảo.

Thiên Sát Long khi biến thành hình dạng này thì vô cùng mềm mại uyển chuyển, nó chuyển động đôi cánh, rồi dùng đuôi quẫy mạnh, đôi cánh bây giờ chỉ như một thành phần phụ trợ lực mà thôi.

Khi tiến vào lòng đất, bản thể hôn ám của Thiên Sát Long tùy ý bay lượn tựa như đang bơi giữa đại dương, nó nhanh tiến sâu vào lòng đất, dựa theo chỉ thỉ của Chúc Minh Lãng mà tiến vào mê cung...

"Nao ~~~~~"

Thiên Sát Long phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp, ánh mắt nó theo bản năng liếc về phía trên mặt đất.

Là sinh vật đêm qua đạp vỡ toàn bộ hang động dưới lòng đất!

Lúc này đây nó cách bọn họ ngày càng gần, hơn nữa nó còn đang xông thẳng đến chỗ bọn họ!

Thiên Sát Long là một chúa tể ám dạ với tính khí cao ngạo thế nhưng bây giờ nó vẫn phải giống như một con cá trạch ẩn trốn trong bùn lầy, dù sao áp lực thượng vị do Diêm Vương Long đem tới quả thực vô cùng đáng sợ, ngay cả Thiên Sát Long cũng không có dũng khí đối mặt với nó.

"Không sao cả, việc này cứ tạm nhịn xuống đi, sau này tu vi chúng ta cao hơn nhất định sẽ đánh con Diêm Vương Long này bầm dập cả người!" Chúc Minh Lãng có thể cảm nhận được cảm xúc của Thiên Sát Long thế nên lên tiếng trấn an nó.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lúc nên chạy thì không nên do dự dù chỉ một chút, Chúc Minh Lãng nắm rất rõ quy luật sinh tồn này.

Dù hôm nay phải chạy trốn trối chết thế nhưng sau này vẫn có thể phong quang vạn trượng... nhất định sẽ có một ngày như vậy, nhất định phải bắt được con Diêm Vương Long này, bắt nó ngoan ngoãn canh nhà cho mình!!

"Thình thịch !!!!!!"

Diêm Vương Long tức giận khôn cùng, đôi cánh hình lưỡi liềm mạnh mẽ chém loạn trên mạnh đất.

Bồn địa phân thành hai, một tầng đất, một tầng nham thạch, phần địa mạch được thanh tẩy xuất hiện ngay vị trí mà Diêm Vương Long vung cánh chém ra.

Nó biết rõ tên tiểu tặc trộm ngọc kia đã trốn vào trong mê cung dưới địa mạch rồi, nó có thể ngửi thấy mùi của tên tiểu tặc đó!

"Khô ~~~~~~~~~"

Diêm Vương Long bay thẳng đến vị trí địa mạch mà nó mới bổ ra sau đó phun một đạo Diêm Vương long viêm về phía mà Chúc Minh Lãng mới chạy trốn!!

Ngọn lửa mà Diêm Vương long phun ra có màu trắng, trong khoảnh khắc ngọn lửa màu trắng này được phun ra, tầng nham thạch dày bỗng chốc hóa thành hư ảo, mà ngọn lửa này tựa như sẽ vĩnh viễn không bao giờ lụi tàn không bao giờ tắt, bạch viêm diêm hỏa lan rộng ngoài bồn địa sau đó tràn vào trong địa mạch!!

Cả bồn địa tựa như chìm trong lần thanh tẩy thứ hai kể từ ngày tận thế lần trước, đám sương mù hư vô ở xung quanh dường như đều bị luồng hỏa mà Diêm Vương long phun ra đánh tan.

Dạ hoàng bạo quân, sức mạnh mà Diêm Vương Long thể hiện ra khiến cho hàng tỉ sinh linh trên lãnh thổ này đều phải run sợ.

Đêm tối, đáng sợ tột bậc, đặc biệt là khi có sự hiện hữu của con Diêm Vương Long ám dạ này, các sinh linh trên lãnh thổ quốc gia vừa run rẩy sợ hãi vừa hoài nghi không biết thứ gì đã chọc giận vị Diêm Vương Long ám dạ này, tiếng rống giận của nó vang vọng khắp chốn!!

Trong bồn địa vỡ nát tan tành, có những thân ảnh hèn mọn đang vẫy vùng trong cơn giận dữ của Diêm Vương Long để tìm kiếm một lối thoát.

Nhưng nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong tầm mắt của Diêm Vương Long.

Khi tiểu thiên tử Dương Ký đang run rẩy không ngừng ngẩng đầu nhìn trời thì hắn mới phát hiện, trên bầu trời u ám xuất hiện một đôi mắt âm u đang lạnh lẽo bệ nghệ nhìn chằm chằm vào mình.

"Chúng ta... chúng ta vô ý mạo phạm..."

"Dạ thần tại thượng, chúng tôi tuyệt không có ý khinh nhờn..."

Lúc này Dương Ký đã quên luôn tín ngưỡng của bản thân.

Viên thiên thần Phù Dao có chút ảm đạm nằm cạnh thất tinh kia chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể trông thấy chính là thần minh tôn kính mà đám người Dương Ký cung phụng.

Nhưng bây giờ Dương Ký cũng không dám nói ra danh hào của vị thần minh mà hắn cung phụng mà lại xưng hô tôn kính với vị dạ thần minh trong bóng đêm kia.

Chỉ là, nếu Dương Ký không nhắc đến dạ thần còn đỡ, vừa nhắc tới dạ thần, đôi mắt của Diêm Vương Long càng thêm táo bạo!!

Khi móng vuốt hung hăng cào tới, Dương Ký và đám thuộc hạ của hắn đều cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và sợ hãi trước nay chưa từng có.

Trong khoảng khắc trước khi móng vuốt đáng sợ bổ thẳng vào đầu, bọn họ hối hận vì đã không nghe những lời mà Chúc Minh Lãng và Mật Dung nói...

Diêm Vương Long thật sự đang ở đằng sau!

Chỉ là một cái mũ xanh mà thôi, không thể cười trừ bỏ qua sao.

Diêm Vương Long không hề để tâm đến thân phận thần duệ hay tiểu thiên tử gì cả, móng của nó xẹt qua, đám nhân loại chướng mắt đều trực tiếp tan sương nát thịt, Diêm Vương Long ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lại một cái, nó cử động đôi cánh như lưỡi hái sau lưng, bay xung quanh vùng bồn địa nát vụn hồi lâu, sự luống cuống trong đôi mắt nó dần tản mát đi, nó lạnh lùng quan sát mặt đất tựa như đang tìm kiếm dấu vết mà tên tiểu tặc đó bất cẩn lưu lại.

Sau khi về tới Ly Xuyên, tim Chúc Minh Lãng vẫn đập thình thịch không ngừng.

Thực quá kích thích.

Con Diêm Vương Long này mặc dù còn chưa đến thần minh nhưng chắc cũng không cách cảnh giới đó bao xa nữa, cùng một con bạo quân ám dạ tranh giành khối tinh nguyệt ngọc lưu ly hiếm hoi, xen lẫn sự sợ hãi còn có cảm giác hưng phấn khó nói rõ thành lời!

"Vì miếng ăn của ngươi mà suýt chút nữa ta phải táng mạng nơi đất khách rồi đó." Chúc Minh Lãng ngồi bệt dưới đất nói với Tiểu Bạch Khởi còn đang mơ màng buồn ngủ.

"Du ~~~" Tiểu Bạch Khởi lập tức sáp lại gần, dùng đầu lưỡi liếm liếm gương mặt của Chúc Minh Lãng tựa như một phần thưởng cho hắn.

Không biết vì sao nhưng Chúc Minh Lãng có cảm giác sau khi luân hồi trập biến Tiểu Bạch Khởi trở nên trầm tĩnh, lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Không phải là nó lãnh đạm với mình mà là lạnh nhạt với hết thảy mọi thứ xung quanh.

Trước đây thỉnh thoảng nó còn vui vẻ chạy nhảy trên mặt đất hoặc là phi hành lượn lờ quanh người mình, bây giờ nếu như không phải là tình huống bất đắc dĩ phải chuyển động thì hầu hết thời gian nó đều nằm sấp trên vai mình, đôi cánh trắng toát hoa lệ trông như một bộ y phục được khoác lên người, tùy ý trải dài ra sau lưng nó.

Trong sự cao quý, lười biếng, nhã nhặn, lịch sự còn mang theo vài phần lãnh đạm.

Tựa như đối với nó tất cả mọi thứ trên bờ cõi này đều khiến nó cảm thấy nhàm chán.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch