Trước khi đi, Chúc Minh Lãng đến gặp Thánh Khuyết lãnh tụ một lần.
Hắn vẫn quấn lấy băng gạc như cũ, mặc dù thương thế có dấu hiệu chuyển biến tốt, nhưng muốn khỏi hẳn còn cần rất nhiều thời gian.
"Trên đường ta đến Thiên Xu, sẽ tận lực hỏi thăm xem có linh dược gì không." Chúc Minh Lãng nói với Thánh Khuyết Hoàng vương Hoành Cảnh.
"Làm phiền, nếu có thể khỏi hẳn, không nói đến vì ngươi mà chinh chiến Thiên Xu Thần Cương, phù hộ một phương đại địa Ly Xuyên này bình an, Hoành Cảnh ta vẫn có thể làm được." Hoàng vương Hoành Cảnh vô cùng tự tin nói.
Chúc Minh Lãng tự nhiên tin tưởng Hoàng vương Hoành Cảnh có thực lực này.
Có thể vào thời điểm một mảnh đại lục bị hủy diệt vẫn cứu được nhiều người như vậy, cảnh giới của vị Hoàng vương Hoành Cảnh này đoán chừng cách thần minh cũng không xa.
Dạng người này có thể cho mình sử dụng, tự nhiên là chuyện tốt, dù sao điều Chúc Minh Lãng lo lắng nhất vẫn là nhóm nương tử của mình, bên trên khối thổ địa Ly Xuyên này cũng có rất nhiều người trẻ tuổi mình quen biết, Chúc Minh Lãng không hi vọng bọn họ ở bên trong pháp tắc thế giới tàn khốc này lại tan biến như phù du.
"Công tử, để cho ta đi theo bên cạnh người đi." Lúc này Bàng Khải mặt xám nói.
Mới đầu Chúc Minh Lãng tưởng là người này bị Diêm Vương Long đánh tơi tả, dẫn đến bộ dạng mình đầy bụi đất, toàn thân chồng chất vết thương, nào biết được sau khi tên này tắm rửa xong cũng chẳng khác biệt gì so với lúc chưa tắm, hơn phân nửa cũng là vì từng bị vẫn hỏa thiêu đốt.
Chúc Minh Lãng nhìn Bàng Khải.
Dự đoán tu vi của hắn hẳn là ở đỉnh vị Vương cấp.
Nếu bên người mang một đại mãnh nhân như thế, vậy mình sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội lịch luyện, dù sao mỗi một long sủng của mình đều cần dựa vào chém giết để không ngừng đột phá bản thân.
Nhưng cẩn thận suy tư một phen, cường giả trên Thiên Xu Thần Cương nhiều như mây, thần minh lại là tồn tại chân thật, bên cạnh lại không có một người nào đáng tin cậy, thật có khả năng nửa bước cũng khó đi.
"Cũng tốt, nhưng ta đi chuyến này cũng muốn lấy lịch luyện tu hành làm chủ, trước khi ta cho phép ngươi xuất thủ, ngươi chỉ cần bảo hộ Mật Dung cô nương an toàn là được." Chúc Minh Lãng nói.
"Thuộc hạ toàn bộ nghe theo công tử phân phó." Bàng Khải cũng là một người cho người ta cảm giác cực kỳ coi trọng nghi thức, nói chuyện nhất định phải trịch địa hữu thanh, thời điểm đối mặt với Chúc Minh Lãng đều phải cúi mình kính lễ rồi mới trả lời.
Đầu năm nay, đã thật lâu không nhìn thấy cao thủ chất phác như thế, lại nghĩ đến hai vị tôn trưởng trong nội đình Chúc môn, sự cao ngạo thâm thúy trong mắt gặp ai cũng coi như cháu trai làm thú vui.
Hai vị tôn trưởng kia đã là một đám xương già, thực lực đoán chừng còn không bằng Bàng Khải.
. . .
Mang theo Mật Dung và Bàng Khải, lần này Chúc Minh Lãng cũng coi như thuận lợi lên đường.
Thời điểm rời đi Tuyệt Lĩnh thành bang, trong lòng Chúc Minh Lãng đột nhiên có chút hiếu kỳ, thế là hỏi thăm Bàng Khải bên cạnh: "Ngươi cùng Hoàng vương Hoành Cảnh, ai mạnh hơn?"
"Công tử, chớ có giễu cợt thuộc hạ." Bàng Khải lộ ra mấy phần xấu hổ, một lát sau mới nói. "Cho dù tu vi không kém nhiều, nhưng Hoàng vương cũng có thể đánh mười kẻ như ta."
Đều là đỉnh vị Vương cấp, khác biệt lại lớn như thế? ?
Cũng không biết dưới trạng thái khỏe mạnh, Hoành Cảnh này có phải là đối thủ của Cực Đình Hoàng vương Triệu Viên hay không.
Cực Đình Hoàng vương Triệu Viên không thể nghi ngờ là người mạnh nhất ở Cực Đình, hắn là một Mục Long sư, nghe nói long sủng đạt tới đỉnh vị Vương cấp không chỉ có một con.
"Đúng vậy, Hoàng vương là người đã đụng chạm đến cảnh giới thần minh, mà ta hẳn là cả đời này cũng không thể tiếp tục tăng lên, tu vi càng cao, càng có thể biết rõ cực hạn của mình ở nơi nào, tầng thứ cao hơn tựa như trời xanh vậy, thấy được, lại sờ không tới, mà nhục thể phàm thai này dù có tu đến cực hạn, nhưng thủy chung không gặp được một chút xíu hi vọng lột xác nào." Bàng Khải nhẹ nhàng than thở nói.
Thời gian rất dài rất dài, Bàng Khải đều cố gắng theo đuổi cực hạn tu hành, hắn không tin số mệnh, càng không tin thiên địa pháp tắc này, ở trong một lần lại một lần đột phá hắn thu được tín niệm, tin tưởng vững chắc cuối cùng mình sẽ có một ngày có thể vũ hóa lên trời.
Cũng bởi vậy, hắn lạnh nhạt với người nhà, đã mất đi bạn thân, bỏ qua rất nhiều rất nhiều.
Nhưng sau khi tu luyện đến đỉnh vị Vương cấp, thật giống như từ trên một vùng đất bằng phẳng rộng lớn lập tức bước vào điểm cuối cùng của thế giới, phía trước là một mảnh còn rộng lớn hơn so với tất cả con đường trước đó mình từng đi qua, lại toàn là hắc ám không có bất kỳ tung tích gì để lần theo.
Nếu như ngu muội bước nửa bước về phía trước, không khác gì vạn kiếp bất phục.
Bàng Khải đứng tại điểm cuối cùng của tu vi mê mang rất nhiều năm, cuối cùng hắn không thể không tự đánh đổ tín niệm ấy.
Hiện thực tàn khốc nói cho hắn biết, hắn chỉ là một tên phàm nhân cực kỳ cường đại, vô luận Bàng Khải có tiếp nhận hay không.
"Không có dấu vết để tìm kiếm sao, đến đỉnh vị Vương cấp về sau sẽ ra sao?" Chúc Minh Lãng hết sức chăm chú nghe Bàng Khải trình bày.
Bàng Khải xem như người mở đường trên con đường tu hành, kinh nghiệm của hắn cũng rất trọng yếu đối với Chúc Minh Lãng.
"Đúng vậy, Thiên Địa Linh Bảo đối với ngươi cũng vô dụng, cảnh giới lại đột phá thế nào cũng chỉ là để ngươi có thể giết chết thêm một đối thủ có tu vi ngang bằng, nếu muốn bay vọt về chất giống như Chủ cấp đến Quân cấp, Quân cấp đến Vương cấp căn bản là không thể nào. Có lẽ vào một khắc chúng ta tiếp xúc đến tu hành này, nhất định là đã đi trên một con đường sai lầm." Bàng Khải nói.
Câu nói cuối cùng này của Bàng Khải khiến Chúc Minh Lãng không khỏi lâm vào trầm tư.
Con đường tu hành từ lúc vừa mới bắt đầu đã là sai lầm? ?
Một người đã đạt đến đỉnh vị Vương cấp dám đưa ra một kết luận như vậy, tuyệt đối không phải chuyện không có lửa thì sao có khói.
Nhất định là tu vi tồn tại một vết rách nào đó cực kỳ trọng yếu, xen vào giữa Vương cấp cảnh cùng Thần Minh cảnh.
"Chỉ là, có lẽ công tử sẽ không giống loại phàm phu tục tử như ta đâu." Trên mặt Bàng Khải lộ ra một nụ cười khổ sở.
"Trên người của ta có ánh sáng hay sao?" Chúc Minh Lãng khó hiểu nói.
"Ta cũng không nói lên được, trước kia ta có nghe một vài lão tiền bối nhắc đến người Thiên Mệnh, người thần tuyển, người nghịch thương... Công tử hẳn là loại này đi." Bàng Khải nói.
"Chúc ca ca chính là người thần tuyển đấy, thu hoạch được chính thần ân điển..." Lúc này trên mặt Mật Dung mang theo nụ cười nói, dáng vẻ rất là kiêu ngạo tự hào.
"Thì ra là thế, tương lai nếu như công tử thật sự thành thần, xin hãy thay ta giải khai bối rối cùng nghi hoặc dưới đáy lòng này đi, cũng không phải vì ta còn trông cậy vào nó có thể tiến thêm một bước, chỉ là nếu có thể giải khai chấp niệm này trong lòng, thời điểm nằm trong quan tài cũng không còn hiện lên phần buồn rầu cùng không cam lòng nữa." Bàng Khải nhẹ gật đầu.
"Cũng không cần thiết nhụt chí như thế, cố gắng sẽ có ngày đột phá, bên trên Thiên Xu Thần Cương này có quá nhiều đồ vật chúng ta chưa từng gặp, cố gắng dọc theo con đường này nhìn ngẫm suy nghĩ liền có thể vì ngươi giải đáp nỗi băn khoăn trong lòng." Chúc Minh Lãng nói.
Bàng Khải chỉ đành khờ khờ cười cười, phảng phất đã nhận định mình không có khả năng có nửa điểm quan hệ với Thần Minh cảnh.
Hắn hiện tại chỉ muốn đền bù cho người nhà mà hắn chưa từng chăm sóc tốt, mặc dù phải tiếp nhận sự thật mình sẽ mãi chỉ là một phàm nhân này rất gian nan, rất thống khổ, nhưng ngọn nguồn nội tâm phàm nhân kia cùng phần tình cảm với người nhà là không thể nào dứt bỏ, huống chi nếu như một người ngay cả người nhà mình cũng không bảo hộ được, thì nói gì đến chuyện thành thần.
. . .
Tất cả thế lực của Thiên Xu Thần Cương đều nhìn chằm chằm vào Cực Đình đại lục.
Sương mù hư vô còn có hơn một tháng nữa mới tiêu tán, bên trong cương vực rộng lớn này đã xuất hiện không biết bao nhiêu nhóm người.
Có Thần tộc quân trùng trùng điệp điệp trú đóng ở bên ngoài sương mù hư vô, cũng có những tổ chức phụng thần đến từ thần thành kia, mà những người tu hành nhàn tản trên Thần Cương càng là vô số kể.
Thần Cương cho dù rộng lớn, nhưng trên cơ bản một vài mộc thần tiên mạch đều đã bị những tổ chức Hạ Thần chiếm lấy, người bình thường muốn đạt được lượng tài nguyên lớn, cũng chỉ có thể thu hoạch tân tinh lục từ bên trong vùng hoang vu mới có, có thể nói thần dân của toàn bộ Thiên Xu Thần Cương trên cơ bản đã làm xong chuẩn bị chia cắt Cực Đình, mà bên trong quá trình chia cắt sẽ có không ít mảnh vụn, những mảnh vụn này đã đủ cho các thế lực nhàn tản nhét đầy bao tử!
"Thần thành gần nơi này nhất là gì?" Chúc Minh Lãng hỏi thăm Mật Dung.
"Là Tước Lang Thần Thành." Mật Dung giảng giải đại khái một chút phân bố trên mảnh cương vực này cho Chúc Minh Lãng.
Đầu tiên Cực Đình đại lục ghép vào bên trên một vùng cương thổ coi như tương đối mẫn cảm, nơi này được xưng là tứ hoang cương, là một mảnh cương vực không có chính thần thống trị, mà Thần Thành ra khỏi tứ hoang cương gần nhất, chính là nơi Tước Lang thần minh chiếu rọi Tước Lang Thần Thành.
Quan hệ đến ân điển, ngoại giới hiển nhiên đã nhận được tin tức rất đáng tin, bên trong Cực Đình đại lục không chỉ có ân điển, còn có chính thần ân điển.
Vì để thu hoạch được số lượng ân điển cực kỳ có hạn này, tuyệt đại đa số thần dân, hậu duệ của thần đều muốn là người đầu tiên tiến vào Cực Đình.
"Huyền Qua Thần Quốc của các ngươi thì sao, cách nơi này rất xa sao?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.
"Nếu lấy tốc độ của chúng ta bây giờ, cũng cần gần nửa tháng mới đến." Mật Dung nói.
Mật Dung giúp bọn họ đạt được một chút tin tức, sớm liền xuất phát.
Mục đích chủ yếu của bọn họ cũng không phải ân điển, mà là muốn thu thập Thiên Thần tinh hoa.
"Vậy đại bộ phận tổ chức Hạ Thần bây giờ đều đang tụ họp ở Tước Lang Thần Thành?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Ừm, bọn họ không cần thiết phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, hẳn là sẽ luôn quan sát ở Tước Lang Thần Thành, hoặc là sai người dùng các loại biện pháp tìm thông đạo tiến vào Cực Đình đại lục, hoặc là đang chờ sương mù hư vô hoàn toàn tiêu tán sau đó cùng nhau tiến lên." Mật Dung nhẹ gật đầu.
"Vậy chúng ta liền đi Tước Lang Thần Thành xem xét một chút đi, sớm gặp gỡ những con dân của thần này một lần!" Chúc Minh Lãng bắt đầu ma quyền sát chưởng.
"Chúc ca ca, những người này lòng tham không đáy, mà đại đa số đều dự định đến bên trong Cực Đình làm xằng làm bậy, đến lúc đó Chúc ca ca nhất định không cần khách khí với bọn họ!" Mật Dung cũng nắm chặt nắm tay nhỏ, dáng vẻ cùi chỏ triệt để thò ra bên ngoài.
"Mới đầu ta tưởng là bên trong Thần Cương cường giả đông đảo, mỗi người đều là loại hình đã mở ra Thiên Mệnh, bây giờ mới biết là không có gì ngoài ba mươi ba vị chính thần kia, cái gọi là thần duệ, thần dân, tu vi cao nhất của bọn hắn cũng chỉ ở đỉnh vị Vương cấp..." Bàng Khải nói.
Đơn giản chỉ là có thần minh bảo bọc, cho nên lúc nào cũng cho là mình hơn người sao.
Có lẽ tu vi bình quân của toàn bộ Thiên Xu Thần Cương xác thực cao hơn Thánh Khuyết đại lục rất nhiều, mà bên trong đám nhân sĩ nhàn tản cũng có thể nhìn thấy nhân vật đạt đến Vương cấp, nhưng luận thực lực cá nhân, Bàng Khải hắn vẫn tính là đỉnh tiêm ở bên trong Thiên Xu Thần Cương này!
. . .
Bay vế phía Tước Lang Thần Thành, Thiên Xu Thần Cương này bao la đến khó có thể tưởng tượng, lấy tốc độ phi hành trung vị Long Vương của Thương Loan Thanh Hoàng Long thế mà cũng phải dùng vài ngày mới rời khỏi vùng gọi là tứ hoang cương này.
Bay thẳng đi cũng mất năm ngày, ba người Chúc Minh Lãng mới đến Tước Lang Thần Thành, đây là dưới tình huống có một cường giả như Bàng Khải có tu vi đỉnh vị Vương cấp chấn nhiếp hung lâm, tà khí cùng đại yêu ma trong núi rất nhiều, không nhờ hắn thì rất nhiều nơi Chúc Minh Lãng còn phải đi đường vòng.
Tước Lang Thần Thành là một tòa thành hình cung xây trên Thiên Sơn, toà Thiên Sơn này giống như cổng vòm to lớn, đột nhiên đứng sừng sững ở trên đường chân trời, tựa như cánh cửa thiên đình rộng rãi, ngay cả ngọn núi đều hiện ra màu sắc bích thanh!