Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 669: Ác mộng quấn thân

Chương 669: Ác mộng quấn thân




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Củng Sơn to lớn, thần thành cũng vô cùng bao la hùng vĩ, mà ở dưới Củng Sơn là một tòa Bình Nguyên thành, phồn hoa và đông đúc, liếc nhìn lại có thể nhìn thấy rất nhiều Thanh Đăng cổ tháp cao hơn tất cả những lầu các khác...

"Tước Lang thành được phân ra thành thượng thành và hạ thành, thượng thành là thần thành chân chính, do tinh huy của Tước Lang Thần phù hộ, nhưng hạ thành thì tương đối phức tạp hỗn loạn, loại người gì cũng có, thậm chí còn dễ dàng lẫn vào một vài giáo đồ dị thần." Mật Dung nói.

Bên trên Thiên Củng Môn Sơn, chính là thượng thành.

Trong vùng bình nguyên, chính là hạ thành.

Ba người bọn họ tiến vào là thượng thành, thượng thành trên cơ bản đều là thần dân, thần duệ của Tước Lang Thần cùng với người thống trị cao tầng khác, nhưng thượng thành cũng không trực tiếp cự tuyệt những người khác ở ngoài cửa, chỉ cần không phải là bỏ dân, vô luận là con dân của thần minh có tín ngưỡng gì, thì đều có thể đi thẳng vào bên trong thượng thành.

"Tước Lang Thần vẫn là nơi rất văn minh, một vài nội thành khác thậm chí còn không cho phép một vài dân chúng thấp cổ bé họng tiến vào." Chúc Minh Lãng nói.

Lúc này Mật Dung cười một tiếng, nhưng cũng không nói gì.

Đến thượng thành của Tước Lang Thần thì đã là hoàng hôn, Chúc Minh Lãng liền tìm một khách điếm ở thượng thành ở lại, kết quả khách điếm chỗ này có giá tiền cao đến quá đáng, nếu ở lại một hai ngày thì ngược lại có thể cắn răng chi ra, nhưng ở lại một tháng, thì cảm giác có thể khiến cho một gia đình bình thường trực tiếp táng gia bại sản!

"Ở hạ thành có khách điếm rẻ hơn, từ từ đi tìm." Chủ quán kia rất vênh vang đắc ý, có được thân phận thần dân hắn hoàn toàn không để khách qua đường phàm tục vào trong mắt.

"Nói chuyện với công tử khách khí một chút." Bàng Khải đi về phía trước một bước, cả người có mấy phần ngang ngược, khí thế so với dáng vẻ chất phác mộc mạc kia hoàn toàn khác biệt, tựa như một vị tàn sát trong chiến tranh!

Sắc mặt chủ quán trở nên trắng bệch, không dám nói tiếp nửa câu.

Thần dân thì thần dân, nhưng hắn lại không có chút tu vi nào, đơn giản chỉ là một ông chủ kinh doanh khách điếm trong thượng thành Tước Lang, áo cơm không lo, được thần minh phù hộ, tự cho là tài trí hơn người.

"Tất cả thần thành đều cấm đi lại ban đêm, không cho phép ngủ đầu đường, nhưng trên cơ bản mỗi một nơi có ánh sao thần minh phù hộ, khách điếm nào cũng có giá cả cao đến quá đáng, bởi vì sự chiếu sáng của ánh sao có thể thu nhận được phúc trạch." Mật Dung cười nói.

"Được rồi, vậy thì chọn căn thứ nhất đi, cho dù thật sự quá thái quá, ở trong thần thành mở một khách điếm có lẽ còn kiếm được nhiều tiền hơn so với đào mỏ vàng." Chúc Minh Lãng nói.

"Bất luận được thần minh nào phù hộ cũng đều vô cùng quý giá, ở Huyền Qua Thần Quốc của chúng ta cũng vậy, khắp nơi đều là loại bóc lột này." Mật Dung nói.

Mặc dù hai tòa thành được phân chia ra thượng hạ, ở giữa thượng hạ là Củng sơn, nhưng ở hạ thành lại không được an bình.

Vừa vào đêm sẽ có một vài yêu vật tương tự như Dạ Đỗng Nữ, có thể trà trộn vào bên trong người sống, đi lêu lổng trong phố xá phức tạp.

Kỳ thật, Chúc Minh Lãng bọn họ ở lại thành cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, dù sao bọn họ cũng là thần tuyển và thần duệ, cho dù những hào quang phát ra từ thanh đăng cổ tháp không có thể xua đuổi những sinh vật ăn đêm kia, thì tỷ lệ sinh vật ăn đêm để mắt tới bọn hắn cũng rất nhỏ.

Chủ yếu là Chúc Minh Lãng muốn đi cảm nhận một chút cái gọi là thần thành.

Đồng thời cũng muốn nhìn một chút xem, thần minh phải chăng ngồi trên đỉnh cao thần thành, lộ ra nụ cười cao thâm khó lường kiêu ngạo mà ngắm nhìn nhân gian ồn ào hay không. . .

. . .

Vào đêm, có giới nghiêm cấm đi lại ban đêm.

Cho dù là ban đêm ở thần thành thì cũng không gặp được có mấy người hoạt động ở bên ngoài.

Trong đường phố thần thành có người tuần tra vào ban đêm, bọn hắn gặp được bất kỳ một người nào đi lại ở đầu đường cuối ngõ đều sẽ bước đến hỏi, nếu không thể nói ra một lý do hợp lý tại sao lại ở bên ngoài, thì sẽ bị giam giữ lại.

Đối với đêm tối, cho dù là thần thành cũng không phải là không sợ hãi, có thể nhìn ra được bọn họ đề phòng rất nghiêm túc.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là Cực Đình yên tĩnh hơn nhiều, dòng sông mỹ lệ kết hợp với hoa đăng, còn có thuyền hoa treo đèn sáng rực rỡ suốt cả đêm, cũng không biết các nam nhân ở Thiên Xu Thần Cương làm thế nào để vượt qua đêm dài đằng đẵng thế này...

Trong thần thành ngủ yên, thật ra so với vài miếu thờ ở bên ngoài thì thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.

Chúc Minh Lãng hoài nghi ở trong đêm tối tồn tại một vài yêu vật có thể điều khiển người đi vào mộng cảnh, vài ngày trước lúc nghỉ ngơi ở trong miếu thờ, Chúc Minh Lãng không biết vì sao mình luôn nằm mộng thấy Diêm Vương Long.

Cặp mắt của Diêm Vương Long kia đang treo trên người mình tựa như màn đêm rộng lớn, Chúc Minh Lãng nhiều lần bừng tỉnh trong giấc ngủ say, rồi vội vàng dùng thần thức đi cảm nhận xung quanh. . .

Chỉ có vào Tước Lang thượng thành, có ánh sao thần minh phù hộ, một đêm này Chúc Minh Lãng mới không bị ác mộng quấn thân.

Sáng sớm tỉnh lại, tinh thần thoải mái, Chúc Minh Lãng dùng qua điểm tâm sáng có chút đặc biệt ở Tước Lang Thần Thành, và hắn cũng đã chuẩn bị xong tinh thần đi gặp những thần tuyển, thần duệ, thần dân cường đại ở đây.

Mật Dung nói cho Chúc Minh Lãng biết, những ngày này Tước Lang Thần Thành sẽ cử hành một đại hội chia cắt, chủ yếu chính là tổ chức huấn luyện người dân về vùng đất mới xuất hiện này.

Đại hội chia cắt này, Chúc Minh Lãng nhất định phải đi.

Có thể thăm dò được rốt cuộc là người nào muốn xuống tay với Cực Đình.

"Như thế nào, đêm qua ngủ có ngon không?" Chúc Minh Lãng thấy Mật Dung đi tới, thế là ân cần hỏi han.

Nữ hài tử dù sao cũng có chút mảnh mai, ngủ không ngon giấc sẽ ảnh hưởng đến dung nhan.

"Chúc ca ca có quen giường không? Những ngày này ta vẫn luôn ngủ rất an ổn nha." Mật Dung nói.

"Phải không, mấy ngày trước ở miếu thờ, ta luôn thấy ác mộng, có lẽ là Diêm Vương Long đã tạo cho ta một bóng ma tâm lý khá lớn rồi." Chúc Minh Lãng nói.

"A?" Mật Dung lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Thế nào?" Chúc Minh Lãng ngược lại nghi ngờ, nằm thấy ác mộng chẳng lẽ rất mất mặt, cũng không phải đái dầm mà, Mật Dung không cần thiết phải có dáng vẻ thế này đâu.

"Chúc ca ca, có lẽ đây không phải là một ác mộng đơn giản, nếu như liên tục mấy ngày đều là như thế, thì tám chín mười phần là do Diêm Vương Long đã sử dụng một chút năng lực ác mộng để nguyền rủa trên người Chúc ca ca, hoặc cũng có thể là nó đang dùng dạ mộng để tìm vị trí của chúng ta." Mật Dung nói.

Lần này đổi thành Chúc Minh Lãng há to miệng.

Diêm Vương Long này, còn có thể nhập mộng đi tìm người? ?

"Diêm Vương Long có lẽ không có năng lực này, có thể giống với Dạ Đỗng Nữ, Ngọ Dạ Mộng Yêu, Ngạc Mộng Long, đều có năng lực dạ mộng tương quan, Diêm Vương Long có lẽ đã ra lệnh cho những Dạ Linh này đi tìm Chúc ca ca." Mật Dung nói tiếp.

"Nghe ngươi nói vậy, ta cảm giác mỗi một lần trong mộng cảnh, đôi mắt của Diêm Vương Long lại gần đến ta một chút, có phải điều này có nghĩa nó đã rút nhỏ phạm vi, tìm đến dấu chân ban ngày chúng ta để lại hay không?" Chúc Minh Lãng lập tức xem trọng chuyện này.

Mật Dung nghe qua, càng thêm khẳng định Diêm Vương Long không có ý định từ bỏ khối tinh nguyệt ngọc lưu ly, hoặc là nói nó đã quấn lên người Chúc Minh Lãng rồi!

"Chúng ta đi tìm Mộng Sư đi." Mật Dung nói.

"Mộng Sư?" Chúc Minh Lãng chưa từng nghe nói đến Thần Phàm giả thế này.

"Nhất định là ở bồn địa ngày đó, chúng ta rơi mất thứ gì đấy, phía trên có để lại khí tức của chúng ta. Chúc ca ca, chúng ta phải thoát khỏi ác mộng quấn thân này, nếu không chúng ta mãi mãi cũng không thể rời khỏi Tước Lang Thần Thành này, thậm chí hạ thành cũng không dám đi." Mật Dung nói.

"Mộng Sư kia dễ tìm sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.

Mật Dung lắc đầu.

Loại nghề nghiệp Mộng Sư này cũng giống như Dự Ngôn sư vậy rất hiếm thấy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch