Đây mới là diện mạo thật sự của Băng Thần Bạch Long sao, dù ở đây có rất nhiều loại rồng, nhưng khi đứng trước mặt nó lại chẳng khác gì đám tạp linh cả! !
Doãn Diệu Tổ, Trần Lỗi Lạc và cả những học viên khí thế hừng hực muốn khiêu chiến với Chúc Minh Lãng, lúc này ai ai cũng ngây người ra, tựa như vừa mới bị tử thần lướt qua cướp lấy hồn phách!
Khi nhưng ngôi sao chói lóa oanh tạc xuống, linh hồn bọn họ vẫn đang run rẩy, nỗi sợ hãi của long sủng sẽ truyền đến trên người chủ nhân, nhất là loại cảm giác sắp chết này. . .
Tại sao lại đi trêu chọc hắn chứ?
Một cường giả như vậy, sao có thể là lưu dân ở Vu Thổ được, người ta rõ ràng là thân phận cao quý hơn cái đám tiểu tử mới vừa bước qua Long Môn như bọn họ!
Lúc này gương mặt khôi khô trắng trẻo của Doãn Diệu Tổ đỏ bừng lên, giống như là bị cành liễu quất qua quất lại mấy lần!
Trần Lỗi Lạc không dám lên tiếng.
Mà bên cạnh bọn họ, những người bị linh hồn cắn trả vẫn đang gào thét, mỗi một âm thanh phát ra từ những học viên bị “Linh hồn cắn trả” này tựa như có hàng ngàn cây roi đánh mạnh vào linh hồn của bọn họ!
Bị thua đến thương tích đầy mình không nói, bọn họ còn phải hứng chịu sự chán ghét và phỉ nhổ của những bạn học khác, bởi vì bọn họ đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ nhưng vẫn thua.
Hơn nữa, cuối cùng Chúc Minh Lãng ngăn cản Băng Thần Bạch Long tiếp tục tàn sát quần long, cho đám người gây chuyện này một con đường sống. . .
Từ nhân phẩm và khí phách đó, đã lập tức phân ra cao thấp rồi!
Trong đám người khiêu chiến, có không ít người bị Doãn Diệu Tổ và Trần Lỗi Lạc xúi giục, lúc này bọn họ không còn mặt mũi nào nữa!
. . .
"Học viện tranh đấu, chỉ đơn thuần là xúc động của thiếu niên trẻ tuổi, đồng học Chúc Minh Lãng có thể phân rõ thị phi, lão sư rất vui mừng." Một giọng nói phát ra từ trong vũng bùn.
Chúc Minh Lãng giật mình, xoay người sang chỗ khác, thì nhìn thấy có một người bò ra ngoài từ trong hố bùn cát cách đó không xa, mặt mũi người đó rất dơ bẩn, y phục lôi thôi lại có chút lộn xộn.
Nếu không phải bên cạnh ông ta có một con Phi Điểu Ngụy Long đang run lẩy bẩy vì bị dọa, thì Chúc Minh Lãng đã không nhận ra người này.
"Bạch Dật Thư lão sư, đệ tử đã thất lễ rồi." Chúc Minh Lãng xin lỗi vị lão sư này.
"Ngươi khác với bọn họ, có quyền lực sinh sát, nhưng vẫn có thể phân rõ trái phải, học viện Thuần Long ở Ly Xuyên này có được một học viên như ngươi, thật sự khiến lão sư rất vui mừng. . . Khụ khụ, may là ngươi kịp thu tay lại, nếu không lão sư ta đây phải bỏ của chạy lấy người rồi." Mấy câu trước đó của Bạch Dật Thư vẫn có chút đạo đức cao đẹp, nhưng mấy câu phía sau đó lại khiến Chúc Minh Lãng không nhịn được cười.
Xem ra ngay cả Bạch Dật Thư lão sư cũng không ngờ rằng huyền thuật của Băng Thần Bạch Long lại cường đại đến như thế, cường đại đến nỗi ngay cả kẻ làm lão sư này cũng không kịp triệu hoán rồng của mình ra để cản lại, thậm chí dù ông ta có triệu hoán cũng chưa chắc có thể cứu được tính mạng của những con rồng này.
"Đa tạ sư trưởng chủ trì công bằng." Chúc Minh Lãng lễ phép nói.
. . .
Khi qua sông, Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua khúc sông bị vùi lấp, vẫn may là quá trình phục hồi của các sinh vật trong tự nhiên trên thế gian này rất nhanh, nếu không nhánh sông này chắc sẽ bị phế bỏ mất, Thương Long huyền thuật của Bạch Khởi thật là quá mức bá đạo, khiến người ta phải kinh ngạc!
"Đa tạ đồng học Chúc Minh Lãng đã thủ hạ lưu tình." Một vài người khiêu chiến lúc nãy đã tỉnh ngộ liền vội vàng cúi đầu xuống, bày tỏ lòng áy náy của mình.
"Bị đánh, mới học được cách khiêm tốn và giữ lý trí, vừa nãy các ngươi đã làm gì vậy? Đường đường là Mục Long Sư nhưng lại không có phán đoán của mình, bị người khác xúi giục một chút liền nhắm mắt đâm đầu vào, nếu giờ đang ở chiến trường, đang đứng trong thế đạo, thì các ngươi đã sớm mất mạng từ lâu rồi." Bạch Dật Thư lão sư khiển trách không chút khách khí.
"Lão sư dạy phải, lão sư dạy rất phải." Mấy vị học viên đó cũng không dám ngẩng đầu lên, liên tục cúi đầu tạ lỗi với Chúc Minh Lãng.
"Sau này danh tiếng của nương tử nhà ta, cũng không cần các vị quan tâm nữa." Chúc Minh Lãng nói.
"Đúng đúng đúng, thật ra chúng ta cũng chỉ là ngưỡng mộ nữ quân, chứ không có ý xấu gì khác, tuyệt đối không có ý nghĩ xấu." Mấy người kia vội vàng lên tiếng.
"Chúc huynh chính là cường giả đương thời, rất xứng đôi với nữ quân, quả là trai tài gái sắc a." Chủ nhân của vị Mãnh Tước Long kia lập tức nịnh nọt nói.
Đứng xem ở đằng xa, sắc mặt của mấy tên học viên khác đều trở nên âm trầm, bọn họ nhìn Chúc Minh Lãng chằm chằm, lại liếc mắt nhìn chủ nhân của Chúc Long vô cùng thê thảm kia.
"Ngày khiêu chiến của chúng ta là vào tháng sau, không biết người trong nhóm chúng ta, có cao thủ nào cấp Long Tướng không?" Một học viên tai to mập mạp nói.
Người đến khiêu chiến có đến bảy mươi, tám mươi người, lần này chỉ lên có hai mươi người, là đám người của Doãn Diệu Tổ, mà người ủng hộ Nữ Võ Thần không phải là ít, trong đó nam nhân chiếm đa số, hiển nhiên ngay từ đầu bọn họ đã có ý định không để loại người như Chúc Minh Lãng tồn tại.
Ánh mắt của mấy người này đều rơi vào trên người nam tử cao gầy, trong nhóm bọn họ người này có thực lực mạnh nhất, sau khi thấy được thực lực của Chúc Minh Lãng, bọn họ nhất định phải nghĩ ra cách đối phó.
Gã thanh niên cao gầy kia không đổi sắc mặt, trên mặt lộ ra vẻ điềm tỉnh khác hẳn với những người đang hoảng sợ này.
"Roẹt! Roẹt! Roẹt!"
Đột nhiên, có một âm thanh thanh thúy vang lên, chẳng biết vị học viên điềm tỉnh này đang xé cái gì, hai ba lần đã xé nát vật trong tay thành từng mảnh.
Điều này khiến các học viên xung quanh đều sợ hãi!
"Khiêu chiến cái gì vậy, chẳng phải chúng ta đã bàn bạc sẽ đi săn vào tháng sau à?" Nam tử cao gầy thong dong bình tĩnh nói.
Cằm của mấy người này gần như không thể khép lại được.
Nhưng mọi người nghĩ lại, vẫn là đồng học Chung Thân Tu cao minh hơn!
"Đúng, đúng vậy, chúng ta đi săn."
"Nếu không có chuyện gì lớn xảy ra, vậy thì chúng ta không cần phải xáo trộn kế hoạch, khụ khụ."
Mấy vị công tử phong độ khác cũng vội vàng gật đầu nói phải, dưới chân vẫn không quên giẫm thư khiêu chiến ở dưới đất, lún sâu xuống bùn, chân chính hủy thi diệt tích!
Lúc này, Chúc Minh Lãng cùng với mấy người đồng học khác đang đi sang bên này, lập tức sắc mặt của đám người này liền trở nên thân thiện, trông bọn họ không khác gì với mấy người đến đây xem náo nhiệt, hồn nhiên quên đi chuyện trước đây không lâu bọn họ đã vô cùng hăng hái khi viết tên lên thư khiêu chiến!
. . .
Xem như là đại thắng trở về, Chúc Minh Lãng nhìn những ánh mắt khâm phục của mấy người đồng học ở xung quanh dành cho mình, hắn biết từ nay về sau, hắn không thể tiếp tục sống trong cuộc sống nhàn hạ được rồi.
Đây có lẽ chính là sự thăng trầm của vận mệnh!
Nhưng vẫn rất kích thích.
Nam nhân chân chính, phải nên như thế này, lúc không như ý thì vững vàng như lão cẩu, lúc nổi lên thì kiêu ngạo như rồng.
Ta vẫn là ta, nhân sinh vẫn tràn ngập muôn màu muôn vẻ!
"Khụ khụ, các vị đồng học, chúng ta tạm biệt ở chỗ này đi, ta có một số chuyện nhỏ cần phải xử lý, cảm tạ các học tỷ và các đồng học đã ủng hộ Chúc Minh Lãng, ta nhất định sẽ cố gắng gấp bội, cố gắng ra sức để được nhiều người công nhận ta, bên cạnh đó cũng xin nhờ mọi người giúp ta xóa bỏ tin đồn, đừng tiếp tục bôi nhọ thanh danh của Vân Tư nhà ta nữa, đa tạ, đa tạ mọi người." Chúc Minh Lãng chắp tay thi lễ với các vị đồng học, bày ra vẻ khiêm tốn và ôn hòa mà mình nên có.
Rốt cuộc lời đồn đó đã lan ra từ nơi nào, chuyện này chỉ cần dành chút thời gian đi thăm dò là rõ, nhưng hắn dùng cách này để ngăn lại những lời đồn bất lợi đối với mình và Lê Vân Tư, bên cạnh đó cũng để hai người có thể dễ dàng đặt chân ở Tổ Long thành này.
"Yên tâm, yên tâm đi, có lẽ chúng ta không thể kiểm soát được tình hình ở Tổ Long thành, nhưng trong học viện nếu còn lưu truyền những cuốn sách và dã thư về ngươi và Nữ Võ Thần, chúng ta nhất định sẽ ra sức đánh đập những kẻ bịa đặt này." Vị sư tỷ thanh tú lên tiếng nói.
"Đa tạ. . . Oh, cuốn sách gì thế?" Chúc Minh Lãng định thi lễ cảm ơn, khi nghe thấy vậy hắn không khỏi nhướng mày lên, trên mặt đầy vẻ hoang mang. (Dg: sách người lớn, bản ăn mày và mỹ nữ trong lao ngục đây mà, hắc hắc)
Vị sư tỷ thanh tú kia lập tức đỏ mặt, nhìn trái nhìn phải rồi mới nói qua loa với hắn.
Cũng may Chúc Minh Lãng cũng không phải là dạng người truy cứu đến cùng, vấn đề này cứ nhẹ nhàng đi qua như vậy.
Chủ yếu là vì Chúc Minh Lãng là người có nội tâm khá thuần khiết không tì vết, hắn cũng không hiểu lắm về từ lóng mà sư tỷ vừa mới nói có ý gì.
Mọi người đều tản đi, nhưng chẳng bao lâu trận đấu long này nhất định sẽ lan truyền khắp trong và ngoài học viện, chuyện này sẽ khiến Chúc Minh Lãng vốn đang đứng trên đầu sóng ngọn gió sẽ trở thành tiêu điểm ở trong mắt của các học viên khác.
Dù sao hắn mới chỉ là một học viên Mục Long Sư, nhưng người có được Thương Long cấp Long Tướng là rất ít, huống chi mấy ngày gần đây cái tên Chúc Minh Lãng này đang gây sóng gió ở Tổ Long thành vì những tin đồn đột nhiên xuất hiện kia.
Chúc Minh Lãng cố ý chờ các học viên rời đi hết, trông hắn như đang trở về học viện, nhưng thật ra hắn đang âm thầm đi theo một người đã bị mình làm trọng thương đến linh hồn.
Cũng chính là chủ nhân của Chúc Long.
Chúc Minh Lãng vốn không nhận ra người này, cũng chưa từng gặp hắn, Chúc Minh Lãng muốn làm rõ vì sao hắn ta lại có sát ý mạnh mẽ như thế.
Tên công tử khôi ngô trắng trẻo Doãn Diệu Tổ và Trần Lỗi Lạc kia, hai tên này kêu gào lớn tiếng nhất, nhưng mục tiêu của bọn họ chủ yếu là muốn đuổi mình ra khỏi Tổ Long thành, người thật sự muốn mình chết, chính là tên này.
Đi theo một đường, Chúc Minh Lãng ấn náu rất giỏi và cũng có chút thành tụ nho nhỏ về kỹ thuật này, trước kia hắn đã luyện ra được khi bị những người đe dọa bám đuôi, dù sao lúc đó người ghen tỵ với mình cũng không phải là số ít.
Chúc Minh Lãng phát hiện sau khi người này được đưa nơi dưỡng thương, hắn cũng không nghỉ ngơi ở đó lâu, không kịp chờ đợi đã kéo cơ thể nặng nề của mình rời khỏi học viện.
Chúc Minh Lãng cố ý hỏi thăm qua, người này tên là Lôi Phi Minh, là một gã Mục Long Sư khá khiêm tốn, cũng không có bối cảnh thâm hậu gì, đồng thời hắn ta thường xuyên đi lịch luyện ở bên ngoài, thời gian ở trong học viện cũng không nhiều.
Người này có chỗ ở trong thành bang, thật trùng hợp hắn ta lại ở trong tường bang, Chúc Minh Lãng đi đến nhà của người này, phát hiện người này ở đây một mình, cỏ dại mọc đầy trong viện, gần như chưa từng dọn dẹp qua.
Theo dõi ở bên ngoài suốt cả đêm, Chúc Minh Lãng phát hiện hắn ta không tiếp xúc với bất kỳ người nào cả.
Không kìm nén được sự hoang mang trong lòng, Chúc Minh Lãng quyết định lẻn vào nhà của hắn.
Lôi Phi Minh đã ngủ say, linh hồn của hắn bị thương, thân thể cực kỳ suy yếu, nếu không có long sủng khác, cả đời này của hắn rất khó có thể trở thành Mục Long Sư lần nữa.
Đi dạo một vòng ở trong nhà hắn, cuối cùng Chúc Minh Lãng từ bỏ đi điều tra người này.
Thật ra, người này cũng có khả năng là tay sai của La Hiếu, La Hiếu không thể tới gần học viện Thuần Long và Tổ Long thành, thế là để người này lẩn trốn ở gần mình, chờ cơ hội ra tay với mình.
Vốn cho rằng mình có thể bắt được La Hiếu đang ấn náu ở trong nhà hắn, nhưng đáng tiếc hắn ta không có bất kỳ liên quan gì đến La Hiếu cả.
Ngược lại ở trong phòng của hắn, mang đến cho Chúc Minh Lãng sự chấn động không nhỏ.
Bên trong treo đầy bức tranh của một người, có tranh vẽ bằng mực đen, cũng có tranh vẽ bằng mực màu, những bức tranh này giống y như đúc với mỗi một pho tượng đứng sừng sững ở chín thành trì.