Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 68: Giữa đêm gặp tại rừng trúc (1)

Chương 68: Giữa đêm gặp tại rừng trúc (1)




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Bức chân dung vẽ Lê Vân Tư này cũng không biết là xuất từ tay vị đại sư nào, làm vô số người trong Tổ Long thành bang cũng phải sợ hãi thán phục, càng làm cho rất nhiều thanh niên nam tử xuân tâm manh động, thậm chí xuất hiện không ít người si mê đến mức tâm lý trở nên vặn vẹo như La Hiếu.

Lôi Phi Minh này, cũng chỉ là một người trong đó mà thôi.

Không giống như những kẻ trong đầu luôn chỉ ảo tưởng đến những cảnh 18+ kia, mỗi một bức vẽ hắn dán lên tường đều đoan trang thánh khiết, tựa như Thiên Nữ băng thanh ngọc khiết, hoàn toàn khắc xa những phiên bản khó coi lưu truyền trong phố xá.

Có thể thấy được ở trong lòng hắn, người con gái nào đó đã gần như là thần linh, là biểu tượng của tín ngưỡng rồi.

Sát niệm của Chúc Minh Lãng cũng vì vậy mà nguôi ngoai dần đi.

Lưu lại người này một mạng, dù sao cũng chỉ là một tên phế nhân, Chúc Minh Lãng đi ra khỏi phòng, không khỏi thở dài một hơi.

Trong Thành bang này rốt cuộc có bao nhiêu kẻ giống tên này a?

Chuyện này khiến Chúc Minh Lãng nhớ tới một câu trong Kiêm Gia: Sở vị y nhân, Tại thủy nhất phương, Tố hồi tùng chi, Đạo trở thả trường.

(1) Bài thơ Kiêm Gia 1 của Lý Bạch

Kiêm gia thương thương,

Bạch lộ vi sương.

Sở vị y nhân,

Tại thuỷ nhất phương.

Tố hồi tùng chi,

Đạo trở thả trường,

Tố du tùng chi,

Uyển tại thuỷ trung ương.

(2) Dịch nghĩa

Lau lách rườm rà xanh tốt,

Móc trắng làm sương,

Người mà mình nói đến

Thì ở về một phương nào của vùng nước mênh mông.

Đi ngược dòng mà theo cùng,

Đường đi hiểm trở, lại xa dài.

Đi xuôi dòng mà theo cùng.

Thì thấy nghiễm nhiên ở giữa vùng nước mênh mông ấy (mà không thể đến gần được).

(3) Dịch thơ (bản dịch của Trần Vũ Thảo Linh)

Lau lách bạc phơ,

Chơ vơ sương móc.

Y nhân dáng ngọc,

Lênh đênh bể nào.

Ngược dòng xoáy nước,

Léo lắt đường dài.

Xuôi dòng hầu gặp,

Giữa lòng xa xôi.

Chính mắt thấy Lê Vân Tư đã bình định Vu Thổ bạo loạn, Chúc Minh Lãng hiểu rất rõ Lê Vân Tư so với hiểu biết của mình càng thêm trác tuyệt, mà nàng dùng cách nhẫn nhục, tự đáy vực vươn lên một lần nữa, càng làm cho địa vị của nàng ở Tổ Long thành bang càng được tôn thờ lên tầm cao mới.

Mặc kệ là địch nhân chân chính của Lê Vân Tư, hay là những kẻ ái mộ vì yêu mà sinh hận, sợ là đều sẽ tìm tới mình để kiếm chuyện.

Trong 2 nhóm người này, khẳng định đều có cường giả tồn tại, tuyệt không phải loại người đơn giản như Lôi Phi Minh này, chỉ có được một con đỉnh vị Chúc Long.

"Trước khi Tiểu Bạch Khởi đến thành niên kỳ, nhất định phải cẩn thận với những kẻ này mới được."

Cuồng thì cuồng, nhưng tâm đề phòng tuyệt đối không thể thiếu, huống chi qua hôm nay nhất định sẽ có nhiều người nhìn mình chằm chằm.

. . .

Trong màn đêm u tịch, sương muối bắt đầu ngưng tụ trong sân cỏ, trên cái ao nhỏ phủ đầy dương xỉ cũng từ từ ngưng tụ lên một tầng băng.

Đột nhiên, một luồng gió không tầm thường thổi qua, mặt băng trên ao đột nhiên vỡ ra, nổi lên rất nhiều đường văn nối tiếp nhau.

Trong căn phòng mờ ảo, cây đèn gắn trên tường cách đó không xa chiếu sáng làm lộ ra hình dáng bàn ghế, bình phong, giường ngủ bên trong...

Cửa căn phòng được đóng chặt, trên tường có treo một bức tranh không có gió tự tung bay, phát ra tiếng lật trang đáng sợ.

Lôi Phi Minh nửa mơ nửa tỉnh, trong căn phòng mờ tối thấy được tấm bích hoạ to lớn trên tường, mỹ nhân bên trong bích hoạ đứng ngạo nghễ, dáng người cho dù chìm trong bóng tối cũng như bừng sáng dưới ánh trăng.

Lôi Phi Minh dụi dụi con mắt, hắn cho là mình sinh ra ảo giác, bởi vì dường như hắn nhìn thấy người trong tranh đang bước xuống từ cuộn tranh và đi từng bước về phía mình.

“Keng!"

Người đẹp trong tranh cầm một thanh kiếm trong tay, thanh kiếm như bóng đen xuyên qua mà không hề báo trước, trong nháy mắt ánh kiếm màu đen kia đã đâm thấu yết hầu Lôi Phi Minh!

Lôi Phi Minh khó có thể tin nhìn vị mỹ nhân được vẽ bằng mực nước kia đã sống lại từ bên trong bức họa, càng không thể tin được nữ tử mình cung phụng như tín ngưỡng lại dùng kiếm đâm về phía mình.

Cổ họng của hắn bắt đầu tràn ra máu tươi, ánh mắt của hắn tràn đầy chấn kinh, cho dù đến một khắc cuối cùng trước khi chết hắn cũng không hiểu, vì sao hắn lại chết trên tay của vị mỹ nhân thánh khiết ở trong tranh kia.

Cái bóng chui ra từ bức tranh rút mặc kiếm ra, dáng người thướt tha từng chút từng chút lùi về phía sau, nhưng khi một lần nữa trở lại bên trong bức họa cực lớn kia thì lập tức hòa tan, biến thành một bãi mực nước nhòe ra khắp mặt giấy, dọc theo vải vẽ màu trắng chậm rãi chảy xuống. . .

Màn đêm im lặng, tiểu viện hoang vu, tất cả chân dung trong phòng không còn lật qua lật lại, trở lại yên tĩnh như ban đầu.

Lôi Phi Minh ngã trong vũng máu, màu đỏ tươi của máu hòa cùng với mực nước trên sàn.

. . .

Chúc Minh Lãng về tới Thuần Long học viện, hắn vội đi đến Trữ Long Điện, phát hiện Tiểu Long đã khôi phục được rất tốt, nó ở ngay bên trong Trữ Long Điện truy đuổi đùa giỡn với mấy đầu tiểu ấu linh. . .

Nhìn thấy Chúc Minh Lãng, Tiểu Long mở ra đôi cánh còn chưa mọc lông vũ chạy tới, dáng vẻ vô cùng ỷ lại.

"Cũng phải đặt cho ngươi một cái tên mới được." Chúc Minh Lãng nói.

"Ô ô ~ ~ ~" Tiểu Long tựa hồ nghe hiểu lời Chúc Minh Lãng nói, biểu hiện ra bộ dáng cực kỳ mong đợi.

"Thanh Bì (Rau má)?"

"Ô ô!"

"Lục Đậu (Đậu xanh)? ?"

"Ô ô ô! !" Tiểu Long cảm giác muốn khóc, cứ coi như nó không hiểu ngôn ngữ của nhân loại, cũng cảm thấy những cái tên này phát âm cực kỳ khó nghe!

"Thanh Trác? Ôi! Đặt tên sao mà vất vả quá, mà tên cũng chỉ là cái danh hiệu, ba cái tên này ngươi chọn một cái đi, Thanh Bì, Lục Đậu, Thanh Trác." Chúc Minh Lãng nói với tiểu gia hỏa này.

Tiểu Long trừng lớn một đôi đồng tử dựng thẳng đứng giống hệt mẹ nó, bên trong đôi mắt màu xanh lục của nó hiện lên sự mê mang.

Không chơi đểu như vậy chứ, ăn hiếp trẻ con, lại còn có cái kiểu bắt ép phải chọn mấy cái tên củ chuối này sao?

"Tốt, vậy gọi là Thanh Trác đi, nếu về sau ngươi mà tiến hóa thay da đổi máu, biến thành màu lam, màu tím, thì lại cải danh gọi Lam Trác, Tử Trác là được. . ." Chúc Minh Lãng thấy Tiểu Long rất hài lòng về cái tên mình đặt cho nó, không khỏi lộ ra nụ cười.

"Trước hết đi vào bên trong Linh Vực đi, Nam Mộc Thủy không dễ tìm cho lắm, ngươi tạm thời uống chút nước trái cây, mau chóng lớn lên, thân thể cũng sẽ khỏe mạnh." Chúc Minh Lãng nói tiếp.

Tiểu Long vào trong Linh Vực nhìn thấy được Đại Hắc Nha và Tiểu Bạch Khởi.

Sau khi rồng nhỏ Thanh Trác giới thiệu xong, rất nhanh bên trong Linh Vực của Chúc Minh Lãng liền cùng thời vang lên tiếng kháng nghị bất mãn của ba con long sủng.

Có chủ nhân qua loa như thế sao, lúc đặt tên cho chúng nó, có thể để tâm thêm một chút không, có phải tên chủ nhân củ chuối này định sau này thu thêm những Long sủng khác, thì sẽ đặt tên cho đủ bộ màu sắc hay không?

Không nói thì thôi, Chúc Minh Lãng đúng là có dự định như vậy.

Sau này nếu có long sủng màu đỏ, màu lam, màu vàng, ưu tiên chọn một hệ thống tên đủ mọi loại màu sắc cho đơn giản, dễ gọi, dễ nhớ! (Dg: Tạm thời có Bạch Khởi, Hắc Nha, Thanh Trác… Chúc ca đang cố sưu tập đủ bảy sắc cầu vồng =)))zzzz )

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch