Thứ thường xuyên nhìn thấy nhất chính là con mắt của Diêm Vương Long.
Nhưng thứ kia hẳn là do sợ hãi nguyền rủa của Diêm Vương Long đưa đến.
"Ngọ Dạ Mộng Yêu sẽ ngụy trang thành người thân cận bên cạnh long sủng của ta sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Sẽ không, đồ vật quá thân cận ngươi, ngươi lập tức có thể phân biệt ra mánh khóe tồn tại của nó, Ngọ Dạ Mộng Yêu cao minh sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, bọn chúng sẽ chọn người bên cạnh ngươi thường có thể gặp, nhưng cũng không để ý đến quá nhiều." Nữ Mộng Sư nói.
Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, có một cái phạm vi, muốn tìm Ngọ Dạ Mộng Yêu sẽ không đến mức phí sức như vậy.
Tiếp tục đi lại bên trong Tước Lang Thần Thành này, Chúc Minh Lãng phát hiện toà thượng thành này chỉ có địa phương ban ngày mình đi đường tắt qua là mang bộ dáng của Tước Lang Thần Thành, những nơi khác trong cả tòa Thần Thành đều là dựa theo hình tượng trong trí nhớ của mình mà chắp vá tạo ra.
Cũng tỷ như nói đi qua một cây cầu dài, bờ bên kia cầu là một biển san hô, trên biển có một tòa kiến trúc vô cùng hoa lệ, chính là Thuần Long học viện tối cao ở Mạn thành Nghê Hải!
Cân nhắc đến những điều này, Chúc Minh Lãng cũng không thấy Thuần Long học viện xuất hiện nhiều lần ở bên trong giấc mộng của mình, cho nên Chúc Minh Lãng cũng không bước vào, Ngọ Dạ Mộng Yêu hẳn là không ẩn giấu ở đó.
Lại đi vào sâu bên trong, Chúc Minh Lãng thấy được một dãy thành khu màu đồng do gạch đất xếp thành, kia tựa hồ là trung ương hoàng thành bên trong Hoàng đô, quả nhiên thời điểm đi đến nơi tận cùng, hắn thấy được bên cạnh đấu trường ven thành sông, tiếng người huyên náo, quần long chém giết.
"Giấc mộng nhìn thấy nhiều nhất những ngày này hẳn là ở Tổ Long Thành, phải đi nhiều một vòng bên trong khu vực mộng cảnh Tổ Long thành bang." Chúc Minh Lãng lầm bầm một mình.
Thiên Xu Thần Cương rất rộng lớn, cũng có rất nhiều vùng cương vực nữ Mộng Sư chưa từng thấy qua, những hình tượng linh linh này ngược lại cũng không để nữ Mộng Sư sinh ra hoài nghi đối với lai lịch của Chúc Minh Lãng, dù sao hết thảy mọi thứ nàng chứng kiến cũng là theo chân Chúc Minh Lãng.
Trong mộng cảnh, bên trong tòa thần thành khảm thêm một tòa Tổ Long thành bang, Chúc Minh Lãng thậm chí có thể nhìn thấy bức tường thành bang màu trắng, to lớn uy nghi, cổ xưa mà trang nghiêm.
Tường thành bang màu xám trắng đang thong thả ngọ nguậy, giống như một sinh vật còn sống, điều này khiến nữ Mộng Sư phải mang dáng vẻ kinh ngạc không thôi, cũng không biết bức tường thành hoạt động này là từ ký ức Chúc Minh Lãng nghĩ ra được, hay là xác thực có từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự.
"Tiểu ca ca, bên trong hoa đăng ngươi viết cái gì?" Lúc này, Phương Niệm Niệm lại không biết từ chỗ nào chui ra, sau đó lại gần hỏi, miệng nhỏ của nàng màu xanh biếc, con mắt cười thành vầng trăng nhỏ.
"Tục vãi!" Phương Niệm Niệm xoay người rời đi, lại một lần biến mất ở bên trong đám người.
Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái, không rõ vì cái gì nha đầu này luôn chạy tới thêm chuyện cười.
"Ngươi là ở bên trong bồn địa hố thiên thạch kia gặp phải Diêm Vương Long sao?" Nữ Mộng Sư hỏi.
"Đúng thế." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
"Vậy ta cảm thấy khả năng Ngọ Dạ Mộng Yêu trốn ở trong một ngọn đèn trên sông này rất lớn." Nữ Mộng Sư nói.
"Vì sao?" Chúc Minh Lãng cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như mình cũng không thường xuyên mơ tới hoa đăng tiết này.
"Diêm Vương Long tạo ra sợ hãi cho ngươi, ý đồ khiến ngươi không ngừng mộng thấy hoàn cảnh lúc tiếp xúc với nó, nhưng tiềm thức ngươi tự tránh đi, không để trong giấc mộng của mình xuất hiện hố thiên thạch bồn địa kia, thế là dưới loại tình huống này ở trong mộng cảnh của ngươi ra đời một hình tượng tương tự, cũng tỷ như nói đám hoa đăng thả trên sông này bị Thiên Hỏa thạch đập trúng." Nữ Mộng Sư nghiêm túc phân tích.
Chúc Minh Lãng cẩn thận suy nghĩ một chút về chi tiết vài ngày trước trong mộng cảnh.
Tựa hồ xác thực có một vùng đất hoang vu, một mảnh gạch ngói vụn.
Đồng thời bên người còn có người xa lạ không ngừng lui tới.
Mộng cảnh trước đó sẽ mơ hồ bị lãng quên mất, chỉ có người tận lực đi suy nghĩ, đồng thời tìm hình tượng tương tự đi truy tìm ký ức tận sâu thẳm mới có thể bỗng nhiên tỉnh ngộ, tự mình thường xuyên mơ tới tình cảnh này!
"Mỗi một giấc mộng mặc dù đều là độc lập, nhưng rất nhiều mộng cảnh thật đều tồn tại vết tích ghép lại, nơi có thể ghép giấc mộng lại xưng là mộng đoàn, mộng đoàn này tựa như là một cây cầu dây phức tạp, tình cảnh bên trong, sự kiện xen kẽ quấn giao, giao thoa, xoắn xuýt cùng một chỗ. Mà khi ngươi tìm được đầu sợi dây, thuận thế đuổi theo ngược dòng, lập tức sẽ giải khai tất cả mộng tuyến bên trong mộng đoàn, cảnh tượng đã từng mơ tới vào ban ngày làm thế nào cũng không nhớ nổi sẽ lần lượt hiện ra ở bên trong não hải của ngươi." Nữ Mộng Sư giải thích rất tường tận về vấn đề cấu thành mộng cảnh của một người cho Chúc Minh Lãng.
Nói cách khác, những ngọn hoa đăng trên đường phố này đều là những đầu sợi dây, từ một đầu hoa đăng triển khai ra rất nhiều mộng cảnh cổ quái kỳ lạ.
Vì thế Chúc Minh Lãng mới cố ý đến đường phố hoa đăng nhìn quanh bốn phía một lần, phát hiện một đầu khác trên con đường hoa đăng lại là sương mù hư vô.
Phía dưới đường phố hoa đăng, lại là địa mạch mê cung.
Càng khoa trương hơn là một bên cầu khác của phố hoa đăng lại là đại viện Lê gia, loại biệt viện nhỏ kia lấy cây thu nam làm chủ nằm ở chỗ dễ thấy nhất, chỗ này cũng không có nhiều bức tường cùng lầu các khác.
Sương mù hư vô, bồn địa thiên thạch, biện viện Lê gia, địa mạch mê cung. . .
Đây đều là những cảnh mà mấy ngày nay Chúc Minh Lãng có từng mơ tới, mà bọn chúng đều có liên kết với hoa đăng trên con phố này!
Thật đúng là mộng tuyến rối não, sau khi xác định đúng là nơi này, rất nhiều giấc mộng đã bị mình quên lãng liền hiện ra. . .
Đột nhiên, Chúc Minh Lãng cảm giác được trên đỉnh đầu có đồ vật gì đó, Chúc Minh Lãng lập tức ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện trên bầu trời xuất hiện một đôi mắt rất to, mắt đầy u minh hỏa, quả nhiên là Diêm Vương Long!
Hai mắt của Diêm Vương Long chiếm cứ bầu trời tòa thần thành này, cứ băng lãnh mà phẫn nộ như thế nhìn chăm chú vào mình, mà lần này rõ ràng lại cách mình ngày càng gần!
Âm hồn bất tán!
Một ngày nào đó phải thuần phục được ngươi, phải bắt ngươi trông nhà cho bản công tử! !
"Theo như lời ngươi nói, con phố hoa đăng này đúng là đầu nguồn mộng cảnh gần nhất của ta." Chúc Minh Lãng nói.
"Vậy chuyện đã dễ dàng hơn rất nhiều, chúng ta chỉ cần ở trong đường phố hoa đăng này tìm được thứ mà Ngọ Dạ Mộng Yêu ngụy trang thành." Nữ Mộng Sư nhẹ gật đầu.
Đang lúc nói chuyện, một thiếu nữ có miệng nhỏ màu trà xanh nhảy cẫng chạy tới, nàng mặc bộ đồ mới xinh đẹp, trên mặt tràn đầy vui sướng, nàng đi đến trước mặt Chúc Minh Lãng.
Lúc thiếu nữ đang muốn ngẩng đầu lên đặt câu hỏi, Chúc Minh Lãng lại đoạt trước đáp:
"Hòa bình thế giới."
Thiếu nữ đứng lay lắt trong gió, mặt đỏ lên, trừng mắt hỏi. "Làm sao ngươi biết ta muốn hỏi ngươi bên trong đèn cầu nguyện ngươi viết cái gì?"
"Cẩm Lý tiên sinh phụ thể trên người ngươi." Chúc Minh Lãng nói.
"Hừ, ngươi không có thành thật trả lời ta, ta mới không tin ngươi viết những thứ này!" Phương Niệm Niệm thở phì phò nói.
"Nguyện mỗi một người sinh hoạt trên thế gian này cuối cùng đều có thể được người nào đó dịu dàng đối đãi." Chúc Minh Lãng nói lên những mong ước tốt đẹp nhất.
"Đồ lừa gạt, đến cùng ngươi viết cái gì, ta muốn biết!" Phương Niệm Niệm quả nhiên là một nha đầu ra bài khác hẳn lẽ thường.
"Vậy ngươi nói cho ta biết trước ngươi viết cái gì đi." Chúc Minh Lãng cười cười.
Phương Niệm Niệm ấp úng, qua hồi lâu mới nói: "Ta viết là, chúc nguyện vọng của ngươi có thể thành sự thật, dù sao lần đầu tiên có người mua cho ta y phục đẹp mắt như vậy, trước kia... Trước kia người trong nhà không coi ta là một cô gái nhỏ, luôn luôn để cho ta mặc y phục cũ của các ca ca."
Chúc Minh Lãng nghe được câu này không khỏi ngẩn người.
Trên thực tế Chúc Minh Lãng cũng không viết cái gì mà quốc thái dân an.
Đối với những nguyện vọng không thiết thực, Chúc Minh Lãng chưa từng có hi vọng xa vời gì, nếu đèn cầu nguyện này thật sự có một chút tác dụng như vậy, Chúc Minh Lãng cũng không ngại tặng cho tiểu nha đầu cần cù chăm chỉ giúp mình tìm long lương khắp nơi này.
Cho nên, lúc trước điều viết Chúc Minh Lãng chính là "Chúc nguyện vọng của Phương Niệm Niệm có thể thực hiện được" .
Để Chúc Minh Lãng không nghĩ tới là, thứ Phương Niệm Niệm viết lại là nguyện nguyện vọng của mình có thể thực hiện được.
Cái này không phải là đang làm khó người nhận lễ tạ thần - Hoa Thần sao!
Chúc Minh Lãng nhìn nha đầu này, rõ ràng là cái miệng nhỏ xanh biếc như vậy, sao bây giờ nhìn đi nhìn lại cũng thấy hết sức đáng yêu.
Điều kiện tiên quyết để đạt được ôn nhu đối đãi là lấy phương thức giống nhau để đối đãi với người khác.
"Mau nói cho ta biết, mau nói cho ta biết, ta thế nhưng một hơi mua liền sáu cái, chỉ vì mong có thể linh nghiệm." Phương Niệm Niệm lo lắng nói.
Thời điểm Chúc Minh Lãng nói chuyện với Phương Niệm Niệm, cặp mắt kia của Diêm Vương Long trở nên càng khủng bố hơn, mà tựa hồ nó lại há miệng ra, hướng về phía Tổ Long thành bang phun ra một đoàn Thiên Hỏa, Thiên Hỏa này đánh xuống con phố hoa đăng, hoàn toàn phá hủy một vùng này.
Người trên đường phố đối với chuyện này vẫn làm như không thấy như cũ, Phương Niệm Niệm cũng không biết gì, nàng chỉ quan tâm Chúc Minh Lãng viết cái gì.
"Chờ một chút, tại sao ngươi lại mua một hơi sáu cái?" Chúc Minh Lãng đột nhiên chất vấn.
"Không phải mua nhiều thêm mấy cái, nguyện vọng sẽ linh nghiệm sao?" Phương Niệm Niệm nghi ngờ nói.
Chúc Minh Lãng nhíu mày, bắt đầu hoài nghi Phương Niệm Niệm này là Ngọ Dạ Mộng Yêu biến thành.
Nhưng tính tình của Phương Niệm Niệm mình rất quen thuộc, khả năng Ngọ Dạ Mộng Yêu biến thành bộ dáng của nàng rất nhỏ, huống chi nếu thật sự là nàng, làm sao nàng lại không ngừng tìm đường chết chạy tới nói chuyện với mình, này khác nào để cho mình nhìn thấu nó.
Nhưng là, đèn cầu nguyện chỉ có thể mua một cái.
Mỗi người ngày hôm đó cũng chỉ có thể xin một nguyện vọng, để vào bên trong hoa đăng, đây coi như là một điều ai cũng biết, Phương Niệm Niệm lần đầu tiên đi chơi hoa đăng tiết, không biết cái này ngược lại là hợp tình lý, vậy còn người bán hoa đăng thì sao?
"Ai nói cho ngươi mua nhiều thêm mấy đóa hoa đăng thì sẽ linh nghiệm?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Ta hỏi lão bá bán hoa đăng, lão bá liền gật đầu nha." Phương Niệm Niệm hồi đáp.
Lão bá bán hoa đăng!
Nói đến lão bá bán hoa đăng không chỉ có một người Phương Niệm Niệm mua, nếu như Phương Niệm Niệm hỏi vấn đề này, lão bá kia gật đầu, những người xung quanh khẳng định sẽ cảm thấy lão đầu không thành kính, cũng sẽ không mua hoa đăng ở nơi này nữa.
Cho nên lão bá bán hoa đăng càng không thể nào ham bán nhiều thêm mấy cái mà nói dối, người bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm đấy.
Cứ như vậy lừa gạt Phương Niệm Niệm mua thêm mấy cái hoa đăng chính là do vị lão bá bán hoa đăng này căn bản không có thường thức về phương diện này.
Hắn nghĩ rằng, chỉ cần bán nhiều hoa đăng là được rồi.
Hắn theo bản năng cũng cho rằng hoa đăng mua càng nhiều, nguyện vọng sẽ càng linh nghiệm!
"Đi, đi tìm lão bá kia." Chúc Minh Lãng lập tức có suy nghĩ, quả quyết nói với nữ Mộng Sư.
Lão bá bán hoa đăng.
Hoàn mỹ phù hợp với điều mà mình sẽ không chú ý đến, đồng thời lại là người nhất định sẽ xuất hiện ở bên trong ánh mắt của mình, dù sao những ngày này mình đều mơ tới phố hoa đăng.
"Đi làm gì nha?" Vẻ mặt Phương Niệm Niệm vô cùng nghi hoặc, không rõ Chúc Minh Lãng có khí thế hung hăng như vậy là muốn làm gì.
"Đánh kẻ giả dối!"
Chúc Minh Lãng, nữ Mộng Sư, Phương Niệm Niệm xuyên qua biển người, tìm được vị lão bá bán hoa đăng kia.
Ánh mắt lão bá cũng không tiếp xúc với Chúc Minh Lãng, chỉ máy móc tái diễn hành động bán hoa đăng.
"Đừng ngụy trang, ta biết ngươi chính là Ngọ Dạ Mộng Yêu, ở chỗ này giám thị ta nhiều ngày như vậy, thật sự cho rằng ta không bắt được ngươi sao!" Chúc Minh Lãng cười lạnh nhìn vị lão bá bán hoa đăng này.