"Đi bên ngoài nhìn một chút đi, xem xem trong giấc mộng của ngươi có những thứ gì." Nữ Mộng Sư lau sạch sẽ đôi chân ngọc, lại không mang giày, cứ chân trần như vậy đi lại trên mặt đất.
Thời điểm Chúc Minh Lãng vừa dâng lên một tia nghi ngờ trong lòng, thì nữ Mộng Sư này dường như đã biết hắn có suy nghĩ gì, tiếp tục mở miệng nói: "Mộng cảnh phía dưới đất là không nhuốm bụi trần."
Chúc Minh Lãng nhẹ nhàng gật đầu, rồi cùng vị nữ Mộng Sư này đi ra khỏi căn phòng.
Thời điểm theo đường tắt đi tới rừng trúc, nguyên bản vốn chỉ là một rừng trúc nhỏ chẳng biết tại sao nhìn qua lại cực kỳ thâm thúy, thật giống như căn bản không có điểm cuối cùng.
Mà ở vị trí rậm rạp nhất trong rừng trúc, có một cây đèn mông lung, dưới đèn có một vị nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại, tay đang cầm bút đặt xuống như đang miêu tả lại thứ gì đó, chỉ lộ ra một bên mặt vô cùng mông lung, lại lộ rõ khuynh quốc khuynh thành.
Trong lòng Chúc Minh Lãng hoảng hốt!
Sai lầm, sai lầm...
"Xem ra trong lòng ngươi đã có vị giai nhân không thể lay động, lại còn thường xuyên gặp nhau ở trong rừng trúc." Nữ Mộng Sư nở nụ cười, tựa như không cẩn thận biết được bí mật sâu nhất trong nội tâm Chúc Minh Lãng, có chút đắc ý. "Không bằng ngươi đi qua cùng nàng làm chút chuyện gì đó, ta có thể ở bên ngoài chờ, dù sao đây cũng là mộng cảnh, nếu ngươi đi qua nàng sẽ không tiêu tán giống như sương mù."
"Khụ khụ, chúng ta xử lý chính sự trước đã, dù sao ngươi thu phí cao như vậy, nếu không thể giải quyết hết sự si mê của Diêm Vương Long đối với ta, khả năng ta sẽ không có cách nào trở về." Chúc Minh Lãng nói.
Tốt a, Chúc Minh Lãng thừa nhận mình có một chút động tâm như vậy.
Lần sau có thể cân nhắc làm một chút hạng mục chuyên môn về phương diện này... Aizz, Chúc Minh Lãng a Chúc Minh Lãng, vì sao ngươi bây giờ càng ngày càng trở nên sa đọa như vậy, trong hiện thực cố gắng mà đi tranh thủ, không tốt sao, sao có thể có loại suy nghĩ đầu cơ trục lợi này!
Tranh thủ thời gian tìm tới Bán Dạ Mộng Yêu, sau đó giải trừ giám thị của Diêm Vương Long đối với mình!
...
Đến bên ngoài, chợt nhìn thấy toà Tước Lang Thần Thành này cũng không có địa phương nào cổ quái, nhưng nếu như đi kiểm tra tỉ mỉ, sẽ phát hiện cuối ngã tư đường là một mảnh rừng rậm, đỉnh lầu các luôn luôn có một người đứng đấy đón gió suy tư, người qua lại xung quanh đều giống như máy móc lặp lại làm một chuyện nào đó...
Thân ở trong mộng sẽ không cảm thấy những thứ này có gì không ổn, nhưng sau khi được đề tỉnh, thì tất cả mọi thứ nhìn qua đều có chút hoang đường.
Chẳng có mục đích đi tới phía trước, đột nhiên phía sau có thần quang lấp lánh sáng chói đến cực điểm, quang mang giống như thủy triều ấm áp nhu hòa bao phủ, lồng ngực có thể cảm nhận được sự chân thực đậm đặc của nó, cũng có thể cảm nhận được phần ôn nhu mờ mịt kia.
Chúc Minh Lãng xoay người sang chỗ khác, thấy được một tòa lại một tòa thánh lâu to lớn không thể tưởng tượng nổi chồng lên nhau, mà chỗ cao nhất trên Quan Tinh đài, có một người khoác trên mình bộ áo bào lông thú ánh vàng rực rỡ lộng lẫy như nhung, hắn đang an tường ngồi ở trên cao, mang theo vẻ mặt cao thâm khó lường đang liếc nhìn người cả thế gian.
"Ô... Đây sẽ không phải là Tước Lang Thần đi, bức tường ban ngày mà ta đi qua không ngờ lại là tượng của hắn." Chúc Minh Lãng lúng túng gãi đầu một cái.
"Chỉ mong Bán Dạ Mộng Yêu không biến thành bộ dáng của hắn, nếu không làm sao ngươi có thể chiến thắng được Tước Lang Thần?" Nữ Mộng Sư nâng trán nói.
Vị Mộng Sư này phát hiện hôm nay có rất nhiều chuyện chấn động lòng người, não động mở ra, dạng mộng cảnh này kỳ thật cùng bước vào trong Địa Ngục Vô Gian không hề khác gì nhau, có trời mới biết sẽ có đồ vật kỳ lạ cổ quái nào mà khó có thể lý giải được sẽ xuất hiện trong giấc mộng của hắn.
Mà mộng cảnh này lại không phải một hoàn cảnh khép kín.
Nó sẽ theo trình độ nằm mơ của người đang say ngủ mà khuếch trương vô hạn, cũng có thể giống như một bức họa, mới đầu chỉ là hình dáng, chậm rãi sẽ trở nên tinh tế tỉ mỉ.
Một khi rất nhiều chuyện trở nên quá chân thực, như vậy con người ta rất có thể sẽ mê thất ở trong giấc mộng, không phân rõ chân thực cùng mộng cảnh.
Ngọ Dạ Mộng Yêu nhất định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp ngụy trang cho mình, kéo dài thời gian, để bù đắp toàn bộ chi tiết trong mộng cảnh của Chúc Minh Lãng, đồng thời để mộng cảnh khuếch trương ngày càng lớn, nhờ phương pháp này nó liền có thể thu hoạch được càng nhiều tin tức liên quan tới Chúc Minh Lãng, thậm chí từ đó nhìn trộm được ký ức của Chúc Minh Lãng.
Nhận tiền tài của người, trừ tai hoạ cho người, nữ Mộng Sư vẫn rất tận tâm tẫn trách đi giải quyết vấn đề.
"Phía trước có một hố thiên thạch lớn, tạo thành bồn địa kinh khủng, trước kia ngươi từng tới loại địa phương này sao, hay là giả cảnh do ngươi chắp vá lung tung ra." Nữ Mộng Sư nói.
Đường đi bên này, phồn hoa như gấm, nhưng đến một nửa vị trí đường đi còn lại đột nhiên lại biến thành một cảnh tượng khác, là một vùng đất cháy đen hủy diệt.
Chúc Minh Lãng từ từ quan sát kỹ một phen, phát hiện bên cạnh đường đi còn có một con sông đầy thuyền hoa, nơi đó có vô số nam nam nữ nữ mặc y phục sắc thái tiên diễm đang ngao du.
Là nhánh sông ven đường phố Tổ Long thành bang, mà cảnh tượng hiện ra lại là ngày hoa đăng tiết đó, mà dọc theo cảnh tượng này đi tới đúng là khu vực bồn địa hố thiên thạch!
Thiên Hỏa thiên thạch mà bản thân mình đập rơi lúc trước trở thành hình ảnh Tổ Long thành bang cùng với Thánh Khuyết đại lục chỉ còn hài cốt kết hợp lại cùng nhau... Thế là tạo thành một ký ức xen lẫn hình tượng kinh người như vậy!
Không hổ là mộng cảnh, kỳ quái như thế, không hổ là mình mà, trong đầu toàn suy nghĩ lộn xộn lung tung!
"Ngươi phải lưu ý hơn, Ngọ Dạ Mộng Yêu cũng có khả năng giấu ở trên một vật nào đó ở sâu thẳm trong trí nhớ của ngươi, nếu như đây là cảnh tượng cùng sự kiện mà ngươi đã từng thấy qua, cẩn thận nhớ lại, nhìn xem có sự tình nào nghiêm trọng không phù hợp với ký ức của ngươi hay không." Nữ Mộng Sư thay đổi sự ngả ngớn vũ mị trước đó khi còn ở trong rừng trúc, mà lúc này trở nên chuyên nghiệp, nghiêm túc hơn.
Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, hắn quan sát đám người đang đi xem hoa đăng kia.
Trong mộng cảnh đám người không khác gì máy móc tái diễn liên tục, hiện lên trên mặt bọn họ chỉ là tràn đầy hạnh phúc và vui sướng đối với hoa đăng, đối với hố to lớn cùng vùng đất khô cằn do Thiên Hỏa mang tới làm như không thấy, càng sẽ không để ý đến bồn địa hố thiên thạch kia.
"Tiểu ca ca, ngươi đang viết cái gì vậy?" Lúc này, một thiếu nữ thơm ngào ngạt chạy tới, rõ ràng vẫn là dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp, nhưng không biết vì sao miệng giống như được bôi chất độc vậy, thuần một màu xanh biếc.
Phương Niệm Niệm? ? ?
Lúc ấy mình quả thật cùng Phương Niệm Niệm mua một chiếc hoa đăng, sau đó cùng nhau viết xuống mong ước trong lòng.
"Vô địch thiên hạ." Chúc Minh Lãng khẽ cười nói với Phương Niệm Niệm miệng môi đều là màu xanh.
"Hừ, thô tục như vậy!" Nói xong, Phương Niệm Niệm liền xoay người rời đi.
Phương Niệm Niệm tan biến vào bên trong đám người ngay lập tức, Chúc Minh Lãng làm cách nào cũng không tìm thấy nàng.
"Như thế nào, nàng có vấn đề sao?" Nữ Mộng Sư đứng ở bên cạnh, nhưng Phương Niệm Niệm dường như không nhìn thấy nữ Mộng Sư này.
"Cũng không có vấn đề."
"Nhưng màu môi của nàng có chút cổ quái, đầu lưỡi giống như cũng là màu xanh độc." Nữ Mộng Sư nói.
"Phải, đó chính là vấn đề khiến ta phán đoán nàng không có manh mối quan trọng." Chúc Minh Lãng tự tin nói.
Chúc Minh Lãng không đi về phía bồn địa thiên thạch, hắn tin tưởng khi mình bước vào trong đó, Diêm Vương Long lập tức sẽ xuất hiện, dù sao nó vốn cắm nỗi sợ hãi vào trong người mình, nếu như mộng cảnh là dựa vào hiện thực mà tạo ra, vậy khả năng Diêm Vương Long ở nơi đó ôm cây đợi thỏ là rất lớn.
"Vài ngày trước ngươi nhất định thường xuyên nhìn thấy một thứ, có khả năng lớn thứ này là Ngộ Dạ Mộng Yêu." Nữ Mộng Sư nhắc nhở Chúc Minh Lãng.