Muốn mở ra linh ước mới cũng cần một chút thiên địa tinh hoa hi hữu, ở một nơi như Tổ Long thành bang, bất kỳ bảo vật nào có thể hỗ trợ gia tăng linh ước đều sẽ bị đấu giá điên cuồng. . .
Hiện tại Bạch Khởi đã thức tỉnh Thương Long Huyền Thuật, cũng không cần sầu muộn chuyện mua sắm long châu đắt đỏ.
Từ chỗ mẫu Long của Thanh Trác còn đạt được một khoản phí phụng dưỡng cực lớn, một mặt có thể cân nhắc tăng nhanh tốc độ phát triển của Bạch Khởi, để nó mau chóng đến thành niên kỳ, một mặt khác có thể mau chóng đem Tiểu Thanh Trác nuôi lớn.
Ngay cả Ngô lão tiên sinh cũng cảm thấy Tiểu Thanh Trác có điểm bất phàm, thực lực khẳng định rất đáng mong chờ.
Nếu trong thời gian ngắn có thể lại có thêm một con rồng, hắn có thể chủ động tìm tới La Hiếu, đem cái khối u ác tính này xử lý trước!
Giết Kha Bắc, làm trọng thương Đoàn Lam, mối thù lúc trước Chúc Minh Lãng cũng không dễ quên như vậy.
Đường trở về viện xá là một mảnh rừng trúc xanh tươi bốn mùa, trúc trong rừng cao lớn mà tinh tế, thân ảnh thon thả trong đêm lạnh thê lương khẽ đung đưa, thỉnh thoảng phát ra thanh âm dập dờn rất nhỏ do lá cây cọ xát tạo thành, người nghe thấy cũng cảm nhận được sự thoải mái dễ chịu.
Thanh âm của rừng trúc, có khả năng giúp tâm thần người ta thư giãn, Chúc Minh Lãng cũng thích ở trong rừng trúc.
Trong rừng trúc có một lầu các độc lập, từ lầu các có thể nhìn thấy hết cả khu rừng trúc, từ chỗ Chúc Minh Lãng nhìn sang dễ dàng thấy được ánh sáng ấm áp trải lên bục ngắm cảnh trên gác.
Dưới ánh đèn có một nữ tử mảnh mai, trên tay cầm cây bút, đang vẽ tranh một cách cực kỳ duyên dáng.
Rừng trúc, ánh đèn, mỹ nhân, làm cho đêm đông thê lương lập tức trở nên sáng tỏ ấm áp, dường như lập tức tăng thêm sắc thái khó mà nói rõ.
Chúc Minh Lãng đứng trên đường nhỏ trong rừng trúc, ánh mắt xuyên qua khóm trúc, lẳng lặng nhìn một hồi.
"Nửa đêm vẽ tranh?"
Trong lòng nhấc lên chút hoang mang nho nhỏ, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, người ta hẳn đang cố gắng chăm chỉ luyện tập, cũng không phải là muốn miêu tả một mảnh rừng trúc tối như mực này.
Chúc Minh Lãng không có ý định quấy rầy nhã hứng của nữ tử, tiếp tục đi về phía trước.
Thật sự là người này hắn coi như có chút quen biết, buổi chiều nàng vừa cùng hắn diễn một hồi kịch vừa gặp đã yêu, lưỡng tình tương duyệt.
Trước đó đã nghe nói, Nam Linh Sa là một họa sư của Thuần Long học viện, lúc này thấy nàng vẽ tranh ở đây, Chúc Minh Lãng cũng không thấy chuyện này có gì kỳ quái, chỉ mong không phải nàng đang vẽ tế tự đồ án quỷ dị nào đó, sau đó đem tên mình viết lên nguyền rủa thì tốt.
Làm bộ không nhìn thấy, vội vàng đi đường khác, Chúc Minh Lãng giống như một vị thư sinh đi đường nửa đêm, chợt thấy ven đường có bóng hình xinh đẹp, nghĩ thế gian nơi nào có nhiều cuộc gặp gỡ đào hoa như vậy, hơn phân nửa không phải chuyện gì tốt, liền giả mù bỏ qua.
Nhưng Nam Linh Sa đã nhìn thấy Chúc Minh Lãng, tựa hồ nàng đã hoàn thành bức tranh, buông xuống bút vẽ trong tay, từ xa xa nhìn bóng lưng Chúc Minh Lãng, con ngươi thanh tịnh mỹ lệ, lại không có một chút gợn sóng, làm người thấy không rõ suy nghĩ trong nội tâm của nàng.
Ngay lúc Chúc Minh Lãng sắp đi xa, đột nhiên có một sinh vật màu xanh, chỉ lớn bằng con chó con từ chỗ Chúc Minh Lãng chạy ra, nó xuyên qua rừng trúc, linh hoạt nhảy đến bình đài chỗ Nam Linh Sa đứng.
Đôi đồng tử màu xanh dựng thẳng thận trọng đánh giá vị mỹ nhân trước án này một hồi, xác định đối phương không biểu hiện ra địch ý, con rồng nhỏ màu xanh nghiêng người dán vào bức tranh chưa khô mực, dùng mũi hít hít ngửi mùi của cái mực vẽ màu lam kia.
Mực có màu lam hiển nhiên cũng không phải là mực chân chính, mà là một loại nước chế thành từ loại gỗ đặc biệt nào đó, tản ra hương khí đặc biệt không nói, màu sắc cũng vô cùng đặc biệt.
Khay mực được xếp ngay ngắn thành một hàng, có hơn chục loại mực, màu sắc khác nhau, nhưng duy chỉ có mực nước màu xanh lam làm tiểu gia hỏa này yêu thích nhất, nó lại ngẩng đầu một lần nữa, xác định vị đại tỷ tỷ nhân loại, dịu dàng, thanh tao, lịch sự này sẽ không công kích mình, đầu tiểu long mới yên tâm mở miệng ra liếm liếm, chậm chạp uống cái mực vẽ màu lam dùng để vẽ tranh này.
"Đăng, đăng, đăng, đăng. . ."
Tiếng bước chân truyền đến từ chỗ bậc thang, Chúc Minh Lãng đuổi lên trên, nhìn thấy Tiểu Thanh Trác đang uống mực nước người ta dùng để vẽ tranh, mặt lập tức biến đen.
Bạch Khởi uống mật hoa.
Hắc Nha thích ăn thịt.
Tên nhóc nhà ngươi hết đồ ăn hay sao mà lại cắm đầu vào nốc mực vẽ tranh thế kia! !
Đây không phải là đang làm khó Mục Long sư sao! !
"Thật có lỗi, thật có lỗi." Chúc Minh Lãng lúng túng đi lên phía trước, ôm lấy tiểu tử nghịch ngợm này.
"Đây là do Nam Mộc chiết xuất thành nước, để cho nó uống đi." Nam Linh Sa thản nhiên nói.
"Nam Mộc Thủy?" Chúc Minh Lãng hơi kinh ngạc, tiến lên ngửi ngửi, thật đúng là có một mùi thơm của gỗ, nhưng cùng mỹ vị ăn cho sướng miệng còn có chênh lệch rất lớn.
"Con rồng này của ngươi từ đâu mà có được?" Nam Linh Sa hỏi.
"Trong rừng, tại phiến sâm lâm phía bắc, vùng rừng rậm cổ tùng có một tòa long nhai, cô nương nhận ra con rồng này sao, vừa vặn ta có chút chuyện băn khoăn với cách để nuôi dưỡng và con đường phát triển của nó, bên trong thư tịch cũng không có ghi chép huyết thống và chủng tộc của nó." Chúc Minh Lãng cũng mở miệng hỏi thăm.
Nếu Nam Linh Sa là đại tiểu thư Nam thị, vậy hẳn nàng cũng không xa lạ gì với rồng.
Tiểu Thanh Trác không phải Lục Lâm Chi Long cũng không phải Sâm La Cự Long, nhưng rõ ràng là nó thuộc về giống loài này, Chúc Minh Lãng có hỏi Ngô lão tiên sinh, nhưng Ngô lão tiên sinh cũng chỉ bảo hắn đi hỏi thăm người của Nam thị.
Chúc Minh Lãng hỏi Nam Diệp, Nam Diệp cái gì cũng không hiểu, không ngờ vừa vặn lại gặp Nam Linh Sa, cho dù không biết có phải là trùng hợp hay không, cũng nên nhờ nàng giúp mình giải thích nghi hoặc một chút.
. . .
Ps: Nửa đêm ở giữa rừng vẽ tranh, anh em nói xem có phải cô em vợ đang cố ve vãn anh rể không :v … Nói chứ tỷ muội giống hệt nhau, quá cám dỗ, hắc hắc!!!