Nếu như đối phương khôi phục lại thần cách, Lê Tinh Họa căn bản sẽ không thể nhìn thấy một màn này, thần minh có thể che giấu đi thiên cơ, khiến cho Dự Ngôn Sư còn chưa đạt tới cảnh giới thần minh thì không thể nhìn thấy bất luận sự tình gì có liên quan đến bọn hắn.
"Vậy thì nhất định còn có cơ hội xoay chuyển." Hai mắt Chúc Minh Lãng sáng rực lên.
"Ừm, những ngày này ta sẽ khóa chặt mệnh ngân của hắn lại, tận hết khả năng khiến hắn gặp phải một chút vận rủi..." Lê Tinh Họa nhẹ gật đầu.
"Khóa mệnh ngân?"
"Chỉ cần hắn còn chưa có khôi phục lại thần cách, thì vẫn còn có cơ hội giết chết hắn. Công tử, ta đã xem qua mệnh của người này, vô luận làm cách nào cũng phải trừ khử hắn. Nếu không sẽ không chỉ tạo thành rắc rối cực lớn đối với chúng ta, càng sẽ mang đến tai nạn khó mà dự đoán được đối với Ly Xuyên cùng Cực Đình." Lê Tinh Họa nghiêm túc nói.
Dự Ngôn Sư lần này tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn.
"Lúc ấy ta vận dụng tất cả lực lượng, thực lực hẳn là cũng miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Vương cấp, nhìn thấy hắn khi đó cưỡng ép bước xuống lãnh thổ của chúng ta, xác thực cũng bị trọng thương, còn bị một kiếm của ta chém đứt cánh tay, yếu ớt tới cực điểm." Chúc Minh Lãng cũng chầm chậm bình tĩnh lại nói.
Nếu nam tử họ Bách kia đã có được lực lượng của thần minh, vậy mình căn bản là không sống nổi tới hiện tại.
Mà tính đi tính lại, một kiếm của mình lúc trước, cũng tạo thành tổn thương khó mà khép lại cho hắn, khiến cho hắn đến bây giờ còn chưa thể khôi phục lại thần cách.
"Công tử, huynh nói huynh ở Tuyết Phong Thành đã gặp được hắn, mà lại còn là trên tòa phủ đệ của An vương?" Lê Tinh Họa hỏi.
Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, nhớ lại những gì mình đã trải qua lúc trước, sau đó nói với Lê Tinh Họa: "Ta rất hiếu kì, làm một vị thần minh, tại sao hắn lại phải chấp nhận nguy hiểm lớn như thế để đi đến Cực Đình."
Lê Tinh Họa nghe được câu nói này, bên trong đôi mắt lập tức hiện lên ánh sáng, trên mặt nàng hiện lên vẻ tươi cười nói: "Đồ vật mà ngay cả thần minh đều thèm nhỏ dãi, mà lại nhất định phải nắm lấy trong tay trước khi Cực Đình chúng ta tiếp giáp với ngoại cương, nếu không có thể nó sẽ rơi xuống trên tay của những thần minh khác? ?"
"Lúc ấy ở trên Tuyết Phong Thành hắn tựa hồ đang mượn nhờ lực lượng của An vương tìm kiếm thứ gì đó." Chúc Minh Lãng nói.
"Công tử, trời đã sáng, huynh xử lý chuyện trước mắt trước đi, căn cứ theo ta thôi diễn, manh mối mệnh ngân của hắn có thể tìm ra từ bên trong những tổ chức hạ thần đang rất muốn tiến vào Cực Đình này... Đúng rồi, công tử có từng gặp được một người, hắn cùng huynh có tồn tại một chút khúc mắc nhỏ, hắn hẳn là con dân của Tước Lang Thần Thành." Lê Tinh Họa nói.
Chúc Minh Lãng cẩn thận suy nghĩ, người phù hợp với những gì Lê Tinh Họa miêu tả, tựa hồ cũng chỉ có thần dân Thượng Trang ở trong cốt miếu đã ném hắn ra bên ngoài để tế hiến cho hắc ám.
Tên Thượng Trang này đúng là con dân của Tước Lang Thần.
"Muội nói hẳn là Thượng Trang đi. Lại nói, người Tước Lang Thần tựa hồ cũng lựa chọn một lối vào cực kỳ gần với Ly Xuyên, không có gì bất ngờ xảy ra bọn hắn cũng dự định xâm chiếm Tổ Long thành bang." Chúc Minh Lãng nói.
"Công tử nhất định phải tra khảo người kia thật kỹ, hẳn là sẽ có manh mối có lợi đối với chúng ta." Lê Tinh Họa nói.
"Được." Chúc Minh Lãng nhìn trời một chút, xác thực đã sáng rồi.
Làm Dự Ngôn Sư, cũng không phải là mọi chuyện đều có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
Dự Ngôn Sư nhìn mệnh quỹ của một con người, tựa như là đứng ở trên chỗ cao ngắm nhìn hướng đi của vô vàn dòng sông to to nhỏ nhỏ.
Dòng sông sẽ chia nhánh, điều này có nghĩa là vận mệnh con người sẽ có bao nhiêu loại biến hóa.
Dòng sông sẽ có giao hội, điều này có nghĩa là vận mệnh con người hoặc là bị người khác đồng hóa thôn phệ, hoặc là bởi vì trợ giúp hoặc là cạnh tranh với người khác mà lớn mạnh.
Dòng sông sẽ chảy vào hồ, cùng rất nhiều những dòng sông khác cùng nhau tụ hợp vào hồ này, chúng sinh cũng giống như vậy, vận mệnh cứ bình tĩnh lại như vậy ở bên trong hồ nước, cả đời cũng sẽ không có gợn sóng quá lớn.
Dòng sông sẽ chạy chảy vào biển, mà biển cả vốn âm tình bất định, quỷ quyệt biến ảo, mấy năm trước còn có thể gió êm sóng lặng, qua mấy năm liền mưa to gió lớn, sóng cả mãnh liệt, vận mệnh nhiều thăng trầm, nhân sinh từ đây trở nên bưu hãn mà kích thích.
Có những con suối lớn lộ thiên, ngươi chỉ cần nhìn xem đầu nguồn của nó là đã biết cuối cùng nó sẽ chảy đến địa phương nào.
Mà có một vài con sông lớn, bọn chúng qua đường núi mười tám ngã rẽ, uốn lượn khúc chiết, hoặc là ở nơi nào đó bị ngọn núi lớn che khuất, hoặc là bị mây mù bao phủ.
Dự Ngôn Sư ở trên cao muốn nhìn rõ hướng đi cuối cùng của bọn hắn thì nhất định phải thông qua những dòng sông khác tới giao hội tiến hành thôi diễn, hoặc là đứng ở trên địa phương khác cao hơn, đổi sang nhiều góc độ xem xét mới có thể nhìn thấy rõ hoàn toàn.
Đương nhiên, hướng đi của dòng sông cũng không phải đã hình thành rồi thì không thể thay đổi, theo năm tháng trôi qua, một vài dòng sông đã bị những cơn lũ ống xông phá mà đổi đường.
Một vài dòng suối nhỏ bởi vì một trận mưa to mà biến thành sông lớn.
Một vài dòng sông nhỏ trong vắt chảy mãi chảy mãi qua nhiều vùng đất liền biến rãnh nước bẩn, đều là hiện tượng rất bình thường.
Cho nên một Dự Ngôn Sư cường đại cần phải tính toán rất nhiều nhân tố với nhau, mới có thể cho ra được đáp án chính xác.
Một vị thần minh, bởi vì thứ gì đó mà cưỡng ép giáng lâm xuống Cực Đình đại lục, điều này khiến cho vận mệnh của hắn cũng đan xen với chúng sinh xuyên mạch nơi này.
Mặc dù muốn thôi diễn vận mệnh một người đến hoàn hoàn chỉnh chỉnh cũng có độ khó nhất định, nhưng Lê Tinh Họa vẫn rất có lòng tin định ra một kế hoạch giết thần!
Chỉ cần manh mối mệnh cách đủ nhiều thì nhất định có biện pháp cắt đứt mệnh mạch của hắn!
Thần cũng chạy không thoát khỏi sự quản lý mệnh cách của Dự Ngôn Sư!
...
Nắng sớm chiếu xuống Ly Xuyên đại địa, vết tích hắc ám đêm qua đã bị những ánh sáng này xóa đi.
Một đêm này, không phải tất cả thành trì, thành bang trên Ly Xuyên đều bình an vô sự, cuối cùng cũng có người trong bóng đêm xâm nhập, mang đi rất nhiều tính mạng con người hoàn toàn không biết gì về hắc ám, mà một chút ác chú, hắc mộng, quỷ pháp cũng quấn quanh ở trên người của rất nhiều người, tựa như bị tiểu quỷ âm phủ theo dõi, hàng đêm đều sẽ đến thăm.
Tổ Long thành bang cũng coi như yên tĩnh, nhất là sau khi trời đã sáng, Tổ Long thành bang nguyên bản tồn tại sóng ngầm mãnh liệt không ngờ lại không nhấc lên một điểm gợn sóng nào, rất nhiều thế lực trú đóng quân ở trong đó thậm chí đều ngửi được một trận khí tức tinh phong huyết vũ, kết quả cái gì cũng không phát sinh.
Chúc Minh Lãng suất lĩnh những cao thủ Thánh Khuyết đại lục lao tới Kỳ Hạp.
Minh Thần tộc vốn đã sớm có ý đồ đối với Ly Xuyên, chỉ là Chúc Minh Lãng có chút hiếu kỳ, Minh Thần tộc lao sư động chúng như vậy, thật sự chỉ là vì chiếm lĩnh một mảnh thổ địa này thôi sao, hay là bọn hắn ở Ly Xuyên tìm đồ vật gì đó đối với bọn hắn mà nói vô cùng trọng yếu?
Đám người mà Chúc Minh Lãng dẫn theo đều là cường giả, chỉ riêng số lượng Long Vương có thể gọi ra đã có trên trăm con, tốc độ tiến lên của bọn hắn đã vượt xa tất cả mọi tổ chức hạ thần.
...
Đến Kỳ Hạp, nơi đó có một tòa cứ điểm vừa xây dựng năm ngoái, là từ mười thị trấn liên tiếp do các tiểu quân đội bố trí tạo thành, những sơn lũy thị trấn đứng sừng sững ở trên đỉnh núi này là nơi lúc trước dùng để chống đỡ đại quân Duệ quốc.
Hiện tại, những sơn lũy thị trấn này càng ngày càng hoàn thiện, liền cùng một chỗ trở thành cứ điểm Trường Xà Thành, có trọng binh trấn giữ, tất cả những người qua Tây Nhai, muốn đi vào bình nguyên Ly Xuyên trên cơ bản phải đi qua nơi này, nếu không phải cùng làm bạn với số lượng yêu thú rất lớn.
Khi Chúc Minh Lãng đến nơi này, Trịnh Du đã ở đó.
Khi hắn biết đại quân Minh Thần tộc sẽ từ nơi này cưỡng ép tiến vào Ly Xuyên, lập tức đã bố trí phòng tuyến ở bên trong cứ điểm Trường Xà Thành, chỉ tiếc những người ở đây có chừng một nửa là binh lính bình thường, dù cho số lượng đạt tới mười mấy hai mươi vạn, thì muốn cùng chống cự, chiến đấu với những quân binh võ giả Minh Thần tộc kia khá là khó khăn.
Phải biết, một cường giả Vương cấp cảnh đã có thể chống lại dân quân của cả một đại quốc, cho dù Tuế Nguyệt sóng giúp nâng cao tu vi cho tất cả mọi người trên Ly Xuyên, nhưng nếu muốn so cấp bậc với đại quân Minh Thần tộc thì còn kém rất nhiều.
Cho nên lần phục kích tổ chức hạ thần này, chủ yếu vẫn phải dựa vào những mãnh sĩ Thánh Khuyết đại lục này.
"Không chỉ có mình tổ chức hạ thần, còn có rất nhiều thế lực nhàn tản trên Thiên Xu, Trịnh Du ngươi cứ nhìn chằm chằm vào những người này là được, tuyệt đối đừng để cho bọn hắn đục nước béo cò, dù sao trong những tổ chức nhàn tản kia cũng có rất nhiều cường giả có tu vi cực cao, công pháp, thực lực cùng Long Thú của bọn hắn đều mạnh hơn so với người chúng ta nơi này." Chúc Minh Lãng nói với Trịnh Du.
"Được, ta sẽ nhìn chòng chọc vào bọn hắn!" Trịnh Du cũng biết, người Thiên Xu Thần Cương đến đây đa số không khác gì cường đạo, nếu không thể chấn nhiếp bọn hắn, ngược lại sẽ mang đến hủy diệt cho toàn bộ Ly Xuyên!
...
Tiếp tục đi theo phương hướng tây bắc, Chúc Minh Lãng dẫn theo cao thủ Thánh Khuyết cùng Huyền Qua Thần dân tới vùng quê phía dưới Kỳ Hạp.
Đã là mùa đông, vùng quê khô cạn, chỉ có một ít cây tùng già nua đứng vững vàng, lá rụng trải khắp đại địa, mà đại địa lại kéo dài liên miên nhấp nhô không dứt.
Nếu đến để phục kích, tự nhiên không thể thể hiện rõ ràng ở trên cứ điểm Trường Xà Thành.
Núp một hồi, mãi cho đến lúc giữa trưa, vùng quê cuối cùng mới nhìn thấy một nhánh đại quân trang bị tinh lương, tuyệt đại đa số nam tính bọn hắn đều chỉ mặc váy quấn lấy nửa người, lồng ngực bên phải cứ như vậy lộ trần trong gió lạnh lạnh thấu xương, hiển lộ rõ ràng bản thân không hề sợ hãi trời đông giá rét.
Trong đội ngũ cũng có nữ tử, các nàng chỉ khoác một bộ áo bào đỏ, khóe mắt có vẽ trang điểm, giống như là một loại tiêu chí thể hiện thân phận.
Nhân số bọn hắn có lẽ chỉ khoảng bảy, tám ngàn, lại không cần cưỡi bất kỳ mã thú long yêu nào, nhưng tốc độ lại không hề kém cỏi hơn những đại quân kỵ thú kia, chỉ là khi nhìn thấy bọn hắn lấy loại khí tức hùng tráng dương cương này hướng về một điểm, liền cho người ta một loại cảm thụ khí phách trăm vạn hùng sư đạp phá núi sông!
"Bọn hắn thật đúng là không để Ly Xuyên vào mắ, lại dám gióng trống khua chiêng như vậy tới đây, cũng không cần tốn công phu tìm kiếm." Tề Hôn mở miệng nói.
"Lúc tỷ đấu còn không phải bị Chúc đại ca của chúng ta giáo dục một hồi, biết rõ chúng ta đã đến sớm hơn so với bọn hắn, bọn hắn còn dám kiêu ngạo như vậy, sợ là cũng không để Huyền Qua Thần Quốc chúng ta vào trong mắt." Một nữ thần dân bên trong Huyền Qua Thần Quốc nói.
Thời điểm còn ở Tước Lang Thần Thành, những thần dân tuổi trẻ của Huyền Qua Thần Quốc này lúc rèn luyện đã thay đổi cách nhìn đối với Chúc Minh Lãng, bây giờ đến Cực Đình đại lục, thủ đoạn chinh phạt lôi đình của Chúc Minh Lãng càng tăng thêm cảm giác khâm phục của bọn hắn.
Mật Trọng Quân là một bao cỏ, đây là chuyện mà mọi Huyền Qua Thần dân trở về từ cõi chết từ dưới vuốt Diêm Vương Long rõ như ban ngày, cho nên nếu có một người càng đáng tin cậy hơn lãnh đạo bọn hắn, bọn hắn khẳng định càng có khuynh hướng đi theo Chúc Minh Lãng.
"Tước Lang Thần không tiếc trả giá nguy hiểm tước bỏ thần cách để bước vào lục địa này trước..."
"Minh Thần tộc lại đã sớm điều động Minh Quý đến bên trong Cực Đình..."
"Có lẽ nào người Tước Lang Thần cùng Minh Thần tộc đều đang tìm một đồ vật giống nhau hay không?"
Trong lòng Chúc Minh Lãng không khỏi suy tư tới vấn đề này.
Có lẽ phía bên Minh Thần tộc này, cũng có thể tìm được một chút manh mối liên quan tới tên nam nhân họ Bách bị cụt một tay kia.
Ở trong mơ, chính hắn đã mạnh mẽ chém Tước Lang Thần đến hình thần câu diệt.
Mà sau khi xác định tên nam nhân họ Bách kia chính là Tước Lang Thần, Chúc Minh Lãng càng thêm kiên định ý định giết thần!
Người này, quyết không thể để hắn khôi phục lại thần cách.
Hắn hiện tại còn đang bồi hồi tại nơi nào đó trên Cực Đình, vậy chắc chắn hắn còn chưa đạt được đồ vật hắn muốn.
Cho nên nhất định phải diệt trừ hắn ở bên trong Cực Đình, quyết không thể thả hổ về rừng! !