"Không phải là do ta lo lắng cho sự an toàn của muội phu sao." Mật Trọng Quân vội vàng giải thích.
Những người trong Huyền Qua thần quốc làm sao có thể phân biệt được các thế lực trong Cực Đình đại lục chứ, từ góc nhìn của thần dân Tề Hôn mà xét thì Chúc Minh Lãng đã giam cầm hầu hết các thế lực của Tổ Long thành bang rồi!
Hơn nữa, vì tránh để các cao thủ bên người Chúc Minh Lãng phát hiện ra hắn nên hắn chỉ có thể đứng đằng xa quan sát, hắn chỉ biết Chúc Minh Lãng đến dự một buổi dạ tiệc rồi lật đổ được rất nhiều người, còn sự việc cụ thể thế nào, Chúc Minh Lãng đã nói những gì với bọn họ thì hắn không biết rõ.
"Ta đã khống chế được người nữ quân nắm giữ quân quyền rồi, bây giờ nàng ta nguyện ý nghe theo lệnh của chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ liên thủ với quân đội của nàng để đối phó với đại quân Minh Thần tộc." Chúc Minh Lãng nói với Mật Trọng Quân.
Mật Trọng Quân nhìn thoáng qua Tề Hôn, trong nội dung những gì mà Tề Hôn vừa mới báo cáo với hắn thì quả thật Chúc Minh Lãng đã giam cầm hai vị nữ tử, trong đó có một vị quốc sắc thiên hương, có đến mấy phần giống với pho tượng nữ quân kia.
"Tốt, Minh Thần tộc là kình địch lớn nhất của chúng ta, nếu đánh bại được bọn chúng thì Ly Xuyên này sẽ thành thiên hạ của chúng ta!" Mật Trọng Quân nói.
"Ly Xuyên là thiên hạ của chúng ta, nhưng phải làm thế nào để bảo vệ nó đây." Chúc Minh Lãng nói.
Mật Trọng Quân a Mật Trọng Quân, nếu như cái bệnh đa nghi này của ngươi mà còn tái phạm nữa thì ta không thể làm gì khác hơn là nhốt ngươi vào ngục luôn, còn về người đại diện cho Huyền Qua thần quốc thì cứ giao cho Mật Dung đảm nhiệm vậy!
Chúc Minh Lãng căn bản không hề để tâm đến lời nói dối có đến cả trăm kẽ hở của mình, hắn dụ bọn họ đến xem màn biểu diễn của mình sau đó dùng tiết tấu thật nhanh kết thúc vở diễn, cho dù trong lòng bọn họ có nảy sinh nghi ngờ, thế nhưng cũng chẳng có thời gian để chứng thực mọi chuyện.
Hơn nữa còn có tiểu áo bông Mật Dung làm nội ứng cho mình thế nên đám người Huyền Qua thần quốc này cũng chẳng xảy ra động tĩnh gì.
Phía đông một mảng màu tím, ánh nắng của Thiên Xu Thần Cương hiện ra màu tím, bao gồm cả ánh sáng mặt trời mới mọc vốn sẽ có màu đỏ thẫm.
Đáng lẽ đợt Tuế Nguyệt sóng xuất hiện vào nửa đêm sẽ cuốn qua toàn bộ Cực Đình.
Thế nhưng lần này người của Thiên Xu Thần Cương đã tính sai rồi.
"Có lẽ sẽ phải ở lại đây mấy ngày." Dự đoán của Lê Tinh Họa chuẩn xác hơn đôi chút, nàng cho rằng nó sẽ xuất hiện vào đêm hai ngày sau.
Đây là khoảng thời gian vô cùng mẫn cảm, như vậy có nghĩa là tổ chức hạ thần sẽ có thêm hai ngày để chiếm giữ những nơi mà bọn họ nhìn trúng, sau đó cứ chờ ở đó đến khi Tuế Nguyệt sóng đến thì có thể lấy được rất nhiều linh tư rồi.
"Tinh Họa, muội giúp ta bói một quẻ xem tốt xấu thế nào đi." Chúc Minh Lãng nói.
Vẻ mặt Lê Tinh Họa tràn đầy sự nghi hoặc khó hiểu.
Gần đây công tử gặp phải chuyện gì rồi sao, sao bây giờ lại chủ động muốn "đoán mệnh" chứ, không phải công tử vẫn luôn bảo là "không biết trước những việc trong tương lai mới là thú vui của cuộc sống" à.
"Chuyện này có liên quan đến việc hồi còn niên thiếu ta có chém bị thương một người, vừa hay ta lại gặp phải một chuyện khá ly kỳ, ta biết một đại nhân vật có vài điểm tương đồng với người bị ta chém trước kia. Có thể là do ta suy nghĩ quá nhiều, hẳn là không có chuyện trùng hợp đến thế đâu, nhưng ta vẫn hy vọng muội có thể gỡ mối nghi ngờ trong lòng ta." Chúc Minh Lãng nói với Lê Tinh Họa.
"Ta vẫn luôn lưu ý đến mệnh số của công tử, tạm thời không có trở ngại gì cả, chỉ cần công tử không chống đối thần minh thì..." Đôi mắt trong sáng của Lê Tinh Họa nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng.
"Ha ha, nhưng tên mà ta chém có khả năng là một vị thần minh, ta đã chém đứt tay của hắn." Chúc Minh Lãng nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Tinh Họa trợn tròn.
"Công tử có thể kể chi tiết sự việc cho Tinh Họa được không, ta cần thêm nhiều manh mối nữa." Lê Tinh Họa nói.
Chúc Minh Lãng thoáng nhìn qua sắc trời, còn một lúc nữa trời mới sáng hẳn vừa hay đủ thời gian để nói hết những khúc mắc trong lòng mình với cô em vợ Dự ngôn sư này.
Nghe xong lời kể của Chúc Minh Lãng, Lê Tinh Họa rơi vào trầm tư.
Nàng nhìn thoáng qua ánh bình minh mông lung mềm mại, một số vì sao không rõ tên vẫn đang treo lơ lửng trên cao, cho dù ánh mặt trời đang từ từ xé toạc tầng sương mù còn sót lại của màn đêm thì những vì sao này vẫn cứ tỏa ra tia sáng nhàn nhạt màu tím hồng.
"Mệnh cách của thần minh rất khó đoán trước, nhưng nếu ta bổ sung thêm nhân tố can thiệp của thần minh vào trong mệnh cách gần đây nhất của công tử thì..." Lúc Lê Tinh Họa nói những lời này thì trong mắt nàng tựa như chứa cả dải ngân hà trong đó, chúng nó đang từ từ thay đổi theo thời gian!
Phía chân trời, ánh mặt trời như màu máu nhuộm đỏ người Chúc Minh Lãng.
Cặp mắt của Lê Tinh Họa đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có của nó, vẻ mặt nàng có chút thay đổi.
"Sao rồi, là do ta quá lo lắng rồi sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.
Lê Tinh Họa không nói gì, trong đôi mắt ánh lên một tầng hơi nước mỏng.
Hơi nước đó dần dần ngưng tụ thành những giọt nước mắt thấm ướt hàng mi dài của Lê Tinh Họa.
"Sao vậy... Sao lại khóc?" Chúc Minh Lãng lập tức cảm thấy luống cuống, đang yên đang lành sao nàng lại khóc.
"Là một Dự ngôn sư cho dù không thể nhìn thấu tất cả, toàn trí toàn năng nhưng ít ra cũng phải nhìn được mệnh cách của người bên cạnh mình, bất kể là thiên tai nhân họa hay là biến cố bất ngờ đều phải nắm rõ trong lòng bàn tay, giúp mọi người tránh khỏi hiểm nguy. Nhưng lúc nào ta cũng đoán sai." Lê Tinh Họa cảm thấy vô cùng khổ sở, nàng có cảm giác nàng là người vô dụng nhất trong số các tỷ muội của mình.
"Phạm sai lầm là điều rất bình thường mà, muội nghĩ mà xem, trên thế giới này có nhiều người như vậy, không phải hành vi của tất cả mọi người đều có thể dùng lẽ thường để phán đoán, nói rõ ra là, những tên mà suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện hại người ấy, những việc mà bọn họ làm đừng nói là Dự ngôn sư đoán không chuẩn mà ngay cả chính bọn họ cũng không biết vì sao lại làm thế mà... Đúng rồi, lần này muội tính sai gì thế?" Chúc Minh Lãng không nhẫn tâm thấy Lê Tinh Họa khóc nức nở thế này nên nhanh chóng lên tiếng an ủi.
"Đối với công tử."
"Chà, muội thường xuyên coi nhầm không?" Chúc Minh Lãng hỏi.
Lê Tinh Họa lắc đầu.
"Thường đoán sai mệnh cách của ta không?" Chúc Minh Lãng hỏi.
Lê Tinh Họa gật đầu.
"..." Chúc Minh Lãng bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Không phải chứ, chẳng lẽ bản thân mới là mấy kẻ chuyên có ý nghĩ hãm hại người khác sao.
Chờ một chút!!
Lê Tinh Họa vừa mới nói là mệnh cách của mình rất tốt mà sao bây giờ lại bảo là coi nhầm rồi!
Không thể nào!!!
Không được!!!
"Hắn... hắn ta thực sự là Tước Lang thần??" Giọng nói của Chúc Minh Lãng trở nên vô cùng nhỏ.
"Chính là hắn." Lê Tinh Họa tự trách bản thân vì đã bỏ qua nhân tố có sự can thiệp của thần minh.
Nếu không phải nhờ Chúc Minh Lãng phát hiện ra một chi tiết khác lạ thì hẳn là bản thân sẽ không thể phát hiện ra trong mệnh cách "thuận buồm xuôi gió" này lại ẩn chứa một nhân tố nguy hiểm đến thế.
Đúng vậy, trước giờ Lê Tinh Họa vẫn luôn quan tâm đến việc mọi chuyện sau này có thuận lợi hay không thôi, nàng đã bỏ quên mất mối nguy hại tiềm tàng từ trước.
Lê Tinh Họa cảm thấy bản thân đã không làm tròn chức trách của mình.
Công tử có thể phát hiện một mối nguy trong mệnh cách của bản thân nhưng một Dự ngôn sư như nàng lại không nhận ra.
"Muội mới nói, mệnh cách của thần minh rất khó đoán trước sao bây giờ lại chắc chắn người đó là Tước Lang thần?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Có mệnh lý manh mối thì có thể thôi diễn được. Ngoài ra, ban nãy ta có nhìn thấy một vài người, một vài sự việc diễn ra quanh hắn trong khoảng thời gian gần đây nhất, điều này cho thấy mặc dù hắn là Tước Lang thần nhưng vẫn chưa khôi phục thần cách." Lê Tinh Họa nói.