Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 696: Áp chế tu vi

Chương 696: Áp chế tu vi




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Thứ Minh Luyện Kiệt ghét nhất trên đời này là Mục long sư.

Mục long sư mãi mãi chỉ có thể đứng sau lưng long thú của mình, cho dù có đôi khi lộ ra vài sơ hở thì có lẽ đều là để cố ý dụ đối phương vào bẫy, nếu không ở cùng với một tên Mục long sư lâu ngày thì làm sao biết được hắn ta có bao nhiêu con rồng chứ.

Có mấy tên Mục long sư còn thận trọng đến mức ngay cả vợ chưa cưới của hắn còn không biết trong linh vực của hắn có bao nhiêu con rồng nữa là, tu vi càng cao thì Mục long sư càng dễ ẩn giấu thực lực của mình!

Minh Luyện Kiệt bị Kiếm Linh Long, Thiên Sát long, Thương Loan Thanh Long, ba con rồng đánh hội đồng, trên người hắn rải rác những vết thương, vết kiếm, vết cào khắp nơi, thân thể của một thần phàm vũ lực khi đối đầu với những con Long Vương da dày thịt dày, có sức sống mãnh liệt thì Minh Luyện Kiệt chắc chắn sẽ không có đường thắng.

Hắn liếc nhìn đám võ giả Minh Thần tộc độn thổ chạy xung quanh mình.

Trên thực tế thì tình hình của đám võ giả khác cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, dù sao thì người mà Chúc Minh Lãng bố trí mai phục trong ngọn núi hoang này đều là Mục long sư, mỗi người đều có trên bốn con rồng, con nào cũng thuộc hàng Long Quân, Long Vương cả.

Huyền Qua thần quốc vốn là một nơi hưng thịnh, cao thủ đông như kiến, bây giờ Minh Luyện Kiệt càng cảm thấy ảo não, lúc đầu sao lại bị con Bạch Long kia đánh bại chứ, nếu vậy thì đại quân Minh Thần tộc cũng không bị vây hãm trong khe núi này, chịu đánh từ hai đầu!

"Không được, cho dù thế nào cũng phải bắt hắn lại nếu không chỉ có đường chết mà thôi!" Ánh mắt Minh Luyện Kiệt bỗng chốc trở nên sắc bén.

Hắn vốn muốn giữ lại lá bài tẩy này đến thời điểm mấu chốt mới sử dụng nhưng bây giờ không lo được nhiều thế nữa!

Xét về thực lực thì Mạnh Thần tuyệt không thua kém Huyền Qua Thần, huống hồ gì Mạnh Thần cũng không ở vị thế cao cao tại thượng như Huyền Qua Thần, Mạnh thần có mối liên hệ tương đối mật thiết với người dưới nhân gian thế nên Mạnh thần đưa cho cả Minh Thần tộc rất nhiều món thần cụ khác nhau!

Minh Luyện Kiệt vén tay áo lên để lộ cánh tay với những hàng chú ngữ ngay ngắn thẳng hàng.

Đây là ấn thần ngữ, Minh Luyện Kiệt nhanh chóng dùng tay quệt qua vết thương trên người mình, lấy số máu chảy ra ngoài của mình bôi đều lên hai cánh tay khắc đầy ấn thần chú đó.

Sau khi thoa máu lên thì ấn thần ngữ lập tức hóa thành luồng ánh sáng màu vàng óng, tầng ánh sáng này trông tựa như vàng ròng được nấu chảy bởi cường hỏa, nó chảy dọc trên người Minh Luyện Kiệt, từ cánh tay bao trùm đến lồng ngực rồi từ lồng ngực lan khắp toàn thân!

Toàn thân trông như được đúc thành từ một khối vàng ròng, quanh thân còn có một tầng đấu khí màu vàng óng bao trùm, Minh Luyện Kiệt hóa thân thành một vị đấu thần vàng rực, căn bản không giống với một vị võ giả dưới nhân gian chút nào!

Sức mạnh tăng vọt, tốc độ bạo phát ngay cả khí độ võ giả quanh thân cũng nồng đậm hơn mấy lần, hắn cậy mạnh dựa vào đôi cánh tay của mình để chống lại đòn tấn công của Thương Loan Thanh Hoàng long, đôi bàn tay thì chặn đòn phi thước của Kiếm Linh Long...

Bạo khí đẩy lùi, Minh Luyện Kiệt tựa như xích kim ma thần đánh lui hai con long vương, sức mạnh thân thể Minh Luyện Kiệt tăng lên nhanh chóng, tốc độ của hắn nhanh như một luồng sáng, sức mạnh nóng cháy nóng bỏng quấn thân khiến cho cây cỏ hoa lá xung quanh đều bị thiêu rụi!

Mục tiêu của hắn là Chúc Minh Lãng!

Thiên Sát Long uốn cong thân mình tựa như một con rắn núi bảo vệ bên người Chúc Minh Lãng nhưng tên Minh Luyện Kiệt đã hóa thân thành chiến thần vàng ròng này chỉ vừa vung một quyền ra đã có thể đánh văng Thiên Sát Long ra ngoài!

Thực lực mà tên này bộc phát ra đã không chỉ thuộc đẳng cấp của một vị vương giả nữa.

Chúc Minh Lãng cũng thầm giật mình.

Những tên trong tổ chức hạ thần này quả nhiên là sở hữu một số công pháp và cách thức nào đó có thể giúp bọn họ đột phá khỏi sự kìm hãm của tu vi!

"Đây mới là thực lực thật sự của ta, Chúc Minh Lãng, Minh Luyện Kiệt ta hôm nay nhất định sẽ rửa sạch nỗi nhục ngày trước!!" Minh Luyện Kiệt phóng đến trước mặt Chúc Minh Lãng, đánh một quyền thẳng về phía Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng duỗi tay ra cầm lấy thanh kiếm đang tới gần.

Bát quái đồ được hoàn thành, nó dựng thẳng trước mặt Chúc Minh Lãng, kiếm khí hùng hậu khiến cho bát quái đồ trông càng thêm phần sống động, tựa như trước mặt Chúc Minh Lãng là một bát quái đồ thực sự vậy.

"Băng!!!"

Bát quái đồ bị đánh nát bấy, Chúc Minh Lãng trượt về phía sau cả trăm mét, không gian rung động kịch liệt, đầu óc cũng ong ong quay cuồng.

Uy lực một quyền mà Minh Luyện Kiệt vừa mới đánh ra quả thực kinh người, vừa nãy Chúc Minh Lãng chẳng qua là dẫn truyền ý niệm của Kiếm Linh Long để hoàn thành bát quái kiếm mà thôi thế nhưng hắn lại có thể cảm nhận được sự chấn động từ Kiếm Linh Long truyền ngược về, hai bàn tay cầm kiếm của hắn đều tê dại hết cả!

Vô cùng mạnh!

Quả nhiên Minh Thần tộc không dễ dây vào, dựa vào thực lực mà Minh Luyện Kiệt biểu hiện ra thì hắn đã đủ tư cách để tung hoành ngang dọc trên Cực Đình đại lục rồi, mấy tên trật tự giả hẳn cũng chẳng dám hó hé gì.

Bây giờ Chúc Minh Lãng có hai sự lựa chọn.

Một là để vị cao thủ của Thánh Khuyết đại lục sau lưng mình ra tay.

Đây là ám vệ mà Bàng Khải an bài, bình thường không lộ diện chỉ đảm bảo an toàn của mình mà thôi, bình thường bên cạnh Mục long sư sẽ có đến một hai Thần phàm giả bảo vệ, phòng ngừa tình huống khi mà tất cả long thú bị kiềm chế sẽ không có ai bảo vệ Mục long sư.

Hai là cầm kiếm, sử dụng Bích Huyết kiếm minh văn.

Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy rất do dự với hai lựa chọn này, tựa như khi Minh Luyện Kiệt quyết định dùng đến lá bài tẩy của hắn vậy, Chúc Minh Lãng cũng không muốn vì một tên mãnh phu như thế này mà dùng đến lá bài tẩy của mình.

Hơn nữa, trong trận chiến ở Tuyệt Lĩnh thành bang, Bích Huyết kiếm đã uống không biết bao nhiêu là máu của kẻ thù, sức mạnh có thể giải phóng ra chắc chắn sẽ vượt xa với lần đầu dùng trên cửu quân sơn ở Hoàng thành.

Sức mạnh mà Bích Huyết Kiếm có thể mang đến cho Chúc Minh Lãng đoán chừng là thuộc hàng thượng vị. Hơn nữa nếu dùng kiếm cảnh mà Chúc Minh Lãng mới lĩnh hội được để đối phó với một tên như Minh Luyện Kiệt thì xem ra có chút uổng phí, nếu như phải đối phó với một trăm tên Minh Luyện Kiệt nữa thì may ra Chúc Minh Lãng mới suy xét đến việc dùng kiếm thức!

"Du~~~~~"

Ngay lúc này, Tiểu Bạch Khởi lại kêu lên một tiếng, đầu quay về phía sau, bộ dáng như một chú chim nhỏ với không tới cánh của bản thân mình vậy.

"Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn muốn ta gãi giúp ngươi nữa?" Chúc Minh Lãng cũng phải chịu thua với nó.

Tiểu tử này càng lúc càng càn rỡ, trong trận chiến căng thẳng thế này mà nó còn muốn mình gãi lưng cho nó!

"Du~~~"

Tiểu Bạch Khởi lại kêu lên tiếng nữa.

Chúc Minh Lãng dở khóc dở cười, hắn không thể làm gì khác hơn là ngầm ra hiệu cho ám vệ phía sau chuẩn bị xuất thủ sau đó đưa tay gãi lưng cho con rồng vô pháp vô thiên nhà mình.

Mặc dù lông vũ của nó rất nhiều, rất dày, sờ lên cũng rất thoải mái thế nhưng bây giờ Chúc Minh Lãng chẳng có tâm tư đâu mà sờ nó cả...

Ủa?

Sao dưới lớp lông của Tiểu Bạch Khởi lại có một tờ giấy?

Chất liệu của loại giấy này lại vô cùng đặc biệt, khi chạm vào nó sẽ có cảm giác như bị điện giật nhưng đầu ngón tay chỉ có cảm giác hơi tê tê chút thôi.

Chúc Minh Lãng lấy tờ giấy từ trên lưng Tiểu Bạch Khởi xuống, đưa lên trước mắt nhìn!

"Áp... chế phù???"

Sao nó lại ở trên người Tiểu Bạch Khởi?

Lông vũ của nó quá dày còn đạo áp chế phù này lại quá mỏng thế nên đã hoàn toàn bị chôn vùi trong lớp lông của Tiểu Bạch Khởi!

Cho nên từ lúc đánh xong trên sàn đấu, áp chế phù trên người Tiểu Bạch Khởi chưa từng được lấy xuống??

Chúc Minh Lãng còn tưởng rằng sau khi đánh xong, Tiểu Bạch Khởi đã làm rớt đạo áp chế phù trên người rồi chứ thật không ngờ đã lâu như vậy rồi mà tờ áp chế phù này vẫn còn ở trên người Tiểu Bạch Khởi!

Nhưng bây giờ lại vừa hay...

"Du~~~"

Đột nhiên, Tiểu Bạch Khởi kêu lên một tiếng, trên người nó tỏa ra một luồng khí tức cường đại khiến cho bả vai Chúc Minh Lãng trong bất chợt phải chịu sức nặng tựa như đang nâng một ngọn núi vậy.

Cũng may Tiểu Bạch Khởi đã nhảy từ trên vai Chúc Minh Lãng xuống, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, không khí lạnh giá trong khe núi nhanh chóng hạ xuống, ngay cả những dãy núi đằng xa, vùng rừng rậm xung quanh đây, phần mặt đất dưới chân đều bị một tầng băng trắng bao phủ, tầng mây trên trời cao thì tựa như một dòng sông băng đang đổ xuống khe núi này!!

"Ngươi cho rằng bây giờ còn giống với khi tỷ thí trên sàn đấu sao, lúc đó bị áp chế tu vi, ta không muốn bản thân bị thương tổn nên không sử dụng đến loại sức mạnh này, bây giờ ngươi lại phái Bạch long tiến đánh, há là tự tìm đường chết!" Thanh âm của Minh Luyện Kiệt tựa như tiếng dã thú rít gào.

Khí tức màu vàng óng nóng hầm hập, Minh Luyện Kiệt không hề chú ý đến khu vực xung quanh hắn đang dần bị băng bao phủ, hắn phóng đến trước mặt Chúc Minh Lãng, tập trung hết khí độ vào lòng bàn tay, bàn tay hắn tựa như một thanh đao đang chém thẳng về phía Chúc Minh Lãng!

Sức mạnh huyễn hóa của luồng khí tức màu vàng đó vô cùng mạnh, tựa như có thể chặt đứt nguồn chảy củaTrường Giang, Hoàng Hà, sự khuất nhục trong lòng Minh Luyện Kiệt hóa thành một đao có sức mạnh phá núi ngăn sông, mạnh đến mức khó mà đỡ nổi!!

Tiểu Bạch Khởi đã hóa thành một con Bạch kỳ Lân, lông vũ quanh thân hòa vào làn tuyết trắng, khó lòng phân định cái nào là cái nào, tuyết trắng điên cuồng uốn lượn quanh thân Bạch long, tạo thành luồng khí tức kinh khủng bức người!

Khí tức ấy cường đại đến mức gây ra một trận cuồng phong bão táp, có thể khuấy động cả nghìn dặm trời đất xung quanh, khí tức vàng óng mạnh mẽ quanh thân Minh Luyện Kiệt bỗng chốc tan rã, hắn không có cách nào đứng vững trước luồng khí tức cường đại của Bạch long nữa.

Thân thể đang mạnh mẽ tiến về phía trước bị hất tung lên không trung rồi lại bị đánh văng ra xa, long tức mạnh mẽ tựa như một trận bão táp lớn nuốt trọn cả núi non khiến cho Ma thần đấu sĩ óng ánh kia trông nhỏ bé và bất lực như một ngọn cỏ trước gió lớn!

"Phanh!!!!"

Minh Luyện Kiệt được bao trùm bởi khí tức vàng óng đâm sầm vào một ngọn núi, vô số vết thương lớn nhỏ xuất hiện trên người hắn.

Hắn vô cùng tức giận, không hề bận tâm đến thương thế của bản thân mà từ đỉnh núi đó phóng thẳng về phía Chúc Minh Lãng như một viên thiên thạch sắp đâm đến đại địa.

Nó xuyên qua tầng tầng long tức, khí tức vàng óng quanh thân bị thiêu đốt hóa thành một ngọn lửa hừng hực sắc vàng, ngay cả sức mạnh đông kết cũng bị hắn đánh tan.

"Ta sẽ không bại trong tay ngươi thêm lần nữa!" Minh Luyện Kiệt rống lớn.

Khí tức mà Tiểu Bạch Khởi thể hiện ra trong lúc này hoàn toàn khác với khi đứng trên sàn đấu, nhất là sau khi được gỡ bỏ áp chế phù, tu vi của nó đã tăng lên rất nhiều, ban nãy chỉ là khí tức của nó thôi cũng đủ để đánh bay Minh Luyện Kiệt rồi.

Nó dùng tốc độ cực kỳ nhanh bắt lấy Minh Luyện Kiệt đang hùng hổ tiến đến.

Cái gì mà viêm khí xích hoàng dồi dào, cái gì mà như thiên thạch rơi xuống, trông hắn bây giờ tựa như một con cá biển đang muốn thể hiện kỹ thuật nhảy nước đỉnh cao của mình, nhưng không may khi nó vừa mới nhảy lên khỏi mặt nước đã bị một con hải âu bắt trúng!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch