Dòng không gian, giống như một con sông toàn nước bùn.
Khi thân còn ở trong đó, toàn thân tựa như là bị nước bùn trói buộc lại.
Cũng không phải hoàn toàn không thể động đậy, mà là tất cả hành động đều phải hứng chịu một chút trở ngại, chậm chạp, nặng nề, lại liên tục vô lực.
Thiên Sát Long đang đong đưa thân thể thon dài của mình, lân vũ u ám trên thân thể nó cực kỳ bóng loáng, giống như là ám ngọc băng cơ, nó ở bên trong dòng không gian hư vô này hành động lại thông thuận hơn một chút.
Đã tới một lối ra khác trong ám tuyền, ba người bọn họ cũng không dám chờ lâu ở bên trong không gian không biết này, lập tức trở về đến bên trong thế giới bình thường.
Loại cảm giác áp bách trước đó, cảm giác bị bóp nghẹt yết hầu, còn có cảm giác sợ hãi không biết tên cũng nhanh chóng bị tiêu trừ, hít vào một hơi thật sâu, hơi thở âm u trong lồng ngực cũng chầm chậm bị giải quyết, ba người đều có một loại cảm giác bị chôn sống thật lâu rốt cục cũng thoát ra, đồng thời lại tựa như cách một thế hệ, đã mất đi phán đoán cơ bản đối với thời gian.
Chúc Minh Lãng ngẩng đầu thoáng nhìn trăng sao trên trời.
Lãnh nguyệt cơ hồ không hề xê dịch, nhưng đường đi ở trong không gian này lại tương đối dài.
“Mau nhìn, Tuế Nguyệt sóng đang ở trước mặt chúng ta.” Minh Quý có vẻ hơi kích động nói.
Hắn thành công, xuyên qua ám tuyền vốn chỉ có sinh vật hắc ám mới có thể hành tẩu, điều này có nghĩa là tương lai vô luận hắn thân ở nơi nào, đều có thể dùng phương thức nhanh nhất đến địa phương mình muốn đến!
Đây là một cuộc thăm dò tương đối vĩ đại, dù sao ngay cả thần minh đối với quy tắc không gian cùng pháp tắc hắc ám cũng không phải hiểu biết quá rõ ràng, trên phương diện này hiểu biết của bọn hắn đã đi trước cả thần minh!
Nhưng nghĩ lại, trong lúc bất chợt Minh Quý lại ý thức được một vấn đề.
Bản thân mình hình như không có khả năng đơn độc tiến vào ám tuyền, bởi vì không có minh đăng của Thiên Sát Long của Chúc Minh Lãng yểm hộ, chỉ mất vài phút không gian phía sau lưng bọn hắn đã bị những âm dân kia xé thành mảnh nhỏ, mà chính mình lại không biết làm thế nào nói cho Chúc Minh Lãng phương pháp phân rõ dòng không gian cùng dòng thời gian...
Tốt a, khả năng đi lại của hắn so với mình còn thoải mái hơn!
“Ngươi làm được rất không tệ, nhờ ngươi góp một tay!” Chúc Minh Lãng gật đầu.
Ánh mắt hắn nhìn về phía cương thổ bao la phía sau, Chúc Minh Lãng thấy được dãy núi, rừng rậm, đất bằng đều đang biến hóa bằng phương thức không thể tưởng tượng nổi, bọn hắn lúc này xác thực xuất hiện ở ngay phía trước Tuế Nguyệt sóng, đồng thời thân ở đại địa Trung Bộ Cực Đình.
Lần này đi qua, đại khái đã vượt qua mười tiểu quốc, hai ba đại quốc, mà quá trình này vẻn vẹn không đến một nén nhang.
“Gợn sóng màu đỏ đã tiêu tán.” Nam Linh Sa nói ra.
Ánh trăng hạ xuống, hiển lộ rõ hình dáng Tuế Nguyệt sóng như sóng biển hỗ động trong thiên địa vô hình, Chúc Minh Lãng ở tuyến đầu Tuế Nguyệt sóng nhìn thấy không phải là một mảnh quang trạch màu nâu đen, một chút xíu ánh sáng màu đỏ còn sót lại cũng đã không thể sinh ra hiệu quả rõ ràng.
“Đã rơi vào phía sau chúng ta, hẳn là sẽ không quá xa!” Chúc Minh Lãng không có uể oải, mà là thông qua một chút bụi bặm còn sót lại bắt đầu suy đoán ra được đại khái.
Nếu như Tuế Nguyệt sóng dừng lại ở một nơi rất xa, vậy sẽ không trông thấy ánh sáng màu đỏ còn sót lại.
Vị trí của bọn hắn, mặc dù có chút sai lầm, nhưng cũng không khác nhau lắm!
Thiên Sát Long mở ra đôi cánh, chở ba người bay về phía Tuế Nguyệt sóng.
Tuế Nguyệt sóng vô hình mang đến cho người một loại cảm giác trùng kích cực mạnh, như một hành động cực kỳ bá đạo phá vỡ thương khung thế giới, nhưng trong nháy mắt thân thể tiếp xúc tới, ngoại trừ cảm giác được một trận gió phất qua bên người, không có cái gì khác nữa.
“Nao??”
Thiên Sát Long xuyên qua cơn Tuế Nguyệt sóng chạm tới mặt, đột nhiên phát ra một tiếng kêu hoang mang.
Nó theo bản năng quay đầu về phía sau chuyển, nhìn thoáng qua cái đuôi của mình, lại phát hiện vĩ nhị trên đuôi mình chẳng biết tại sao tỏa ra hào quang tái nhợt.
Hào quang không phải loại ánh sáng minh đăng chiếu rọi có thể khiến cho sinh mệnh khô héo, mà giống như là một kiện long khải nhu hòa phát sáng, từ từ bao phủ thân thể của Thiên Sát Long.
Lực chú ý của Chúc Minh Lãng đều đặt bên trên gợn sóng màu đỏ, đột nhiên cảm giác cái mông mình có chút nóng lên.
Thiên Sát Long, còn có năng lực làm nóng những chiếc vảy làm đệm ngồi trên lưng??
Trời lạnh như thế này, quả thật làm cho toàn thân người dễ chịu rất nhiều, nhưng rất nhanh Chúc Minh Lãng lập tức phát hiện toàn thân Thiên Sát Long đều đang nóng lên, mỗi một phiến lân vũ u ám của nó càng giống như đang bị thiêu đốt vậy!
“Nao nao nao!!!!!”
Thiên Sát Long hốt hoảng kêu lên.
Chăn rồng, bản Long Vương cháy rồi, tình huống như thế nào a, tranh thủ thời gian nhìn một chút!!
“Đừng hoảng hốt, hình như là tiến giai!” Chúc Minh Lãng nói ra.
“???” Thiên Sát Long lại càng không hiểu ra sao, nó là một con rồng đã sớm đạt đến hoàn toàn kỳ làm sao còn có thể tiến giai?
Mà nào có chuyện đang bay thật tốt, thân thể cứ như vậy không hiểu sao lại tiến giai!
“Hẳn là do Tuế Nguyệt sóng, Thiên Sát Long tựa hồ đạt được quà tặng của Tuế Nguyệt sóng.” Nam Linh Sa nói.
“Sinh linh cũng có thể thu hoạch được quà tặng?? Không phải chỉ có những thực vật kia mới là kẻ thu hoạch lớn nhất sao?” Chúc Minh Lãng cảm thấy ngoài ý muốn nói.
“Mỗi một lần Tuế Nguyệt sóng xuất hiện đều sẽ mang đến cải biến khác biệt, ban đầu là xuất hiện tình trạng vạn vật sinh trưởng tốt, ngay sau đó là thổ địa dựng linh, lại có linh khí bộc phát, tựa hồ lần này nhận quà tặng không đơn thuần chỉ là vạn vật tự nhiên, long thú, yêu ma, nhân loại cũng đều có khả năng tiếp nhận quà tặng lần này.” Nam Linh Sa nói ra.
“Sinh linh trực tiếp tiếp nhận quà tặng, hiệu quả rõ ràng nhất chính là tu vi tăng nhiều??” Minh Quý cúi đầu nhìn tình huống hiện tại của Thiên Sát Long, trên mặt mũi cũng tràn đầy kinh ngạc nói.
“Thiên Sát Long nhận được quà tặng phân lượng còn không nhỏ.” Chúc Minh Lãng nhìn tình trạng cơ thể của Thiên Sát Long, cũng như lần tiến giai trước long quang dày đặc nồng hậu, có một loại cảm giác sắp sửa chập biến một lần.
“Chúc Minh Lãng, nhìn cái hồ kia.” Nam Linh Sa phát hiện ra cái gì đó, chỉ vào một ngọn núi vây quanh hồ nói.
Một chút bụi bặm màu đỏ như bảo thạch chậm rãi phiêu lạc vào bên trong hồ nước, trong hồ nước, một con Ác Long đang giương đầu lên, tắm rửa tẩy lễ ở bên trong Tuế Nguyệt sóng này, toàn thân nó đang bạo phát ra một loại năng lượng kinh khủng, phảng phất như có một đoàn hư vô chi hỏa đang thiêu đốt trên người của nó, rõ ràng là nó đang phải ngâm mình trong một hồ nước lạnh...
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua tình huống của Thiên Sát Long, lại liếc mắt nhìn Ác Long bên trong sơn hồ kia!
Con Ác Long kia không biết đã sống bao nhiêu vạn năm, lúc này nó giống như là được thượng thiên chọn trúng, thần tâm hóa thành bụi bặm màu đỏ đang rơi vào trên người của nó!
“Chín vạn năm Ác Long, nếu như nó tiêu hóa hết thần tâm, có khả năng đột phá đến tu vi mười vạn năm!!” Nam Linh Sa luôn luôn bình thản tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy trong sơn hồ này có một con chín vạn năm ác long, cũng không khỏi kinh hô một tiếng.
Chín vạn năm Ác Long!
Chúc Minh Lãng chưa bao giờ nghĩ đến bên trên Cực Đình đại lục còn có tồn tại con rồng có tu vi chín vạn năm!
Thời gian sống càng lâu, càng có thể nhìn trộm đến một tia thiên cơ, con Thâm Uyên Ác Long chín vạn năm này phảng phất như nhìn thấy rõ Tuế Nguyệt sóng, ở ngay chỗ này an tĩnh ngồi chờ đợi quà tặng thần tâm!
“Ân điển!!”
“Con rồng này muốn thu được ân điển!”
Minh Quý cũng không nhịn được kêu lên.
Cái gọi là ân điển, chính là đủ để cho một phàm linh thu hoạch được tinh hoa tư cách thành thần!
Ác Long chín vạn năm, nếu như có thể tiếp nhận hết hoàn toàn thần tâm, chính là một con Long Thần có được thần cách!!
Mười vạn năm tu vi!!
Cái này đặt ở Cực Đình trước đây, đơn giản chính là thiên phương dạ đàm!