Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 701: Giao lộ cõi âm

Chương 701: Giao lộ cõi âm




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Lúc đến Tổ Long thành bang, Chúc Minh Lãng bay thẳng đến nhà tù kéo Minh Quý lên lưng rồng, sau đó Chúc Minh Lãng lại lệnh cho Thương Loan Thanh Hoàng Long bay theo hướng làn Tuế Nguyệt sóng màu đỏ.

Tuế Nguyệt sóng như một làn gió, hoặc như một đợt sóng cao tới tận trời, không có khí thế cuộn trào mãnh liệt nhưng lại đem đến sự thay đổi to lớn cho vạn vật khi nó đi qua, hoa cỏ sinh trưởng mạnh mẽ, cây cao chọc trời, một gò núi nho nhỏ biến thành một dãy núi to lớn trong thời gian cực kỳ ngắn!

Vào lúc này, làn Tuế Nguyệt sóng thần tâm mang sắc đỏ đã bay qua eo núi, trượt xuống sườn núi, nhưng nó vẫn chưa chịu tiếp đất, dường như nó muốn bay đến một nơi rất xa của Cực Đình.

"Ngươi... Ngươi làm gì vậy, trong đêm tối mà bay tới bay lui như này lỡ như gặp phải một đám dạ hành thì chúng ta đều phải đi đời nhà ma đấy!" Minh Quý vô cùng hoảng sợ nói.

"Không chết được, Minh Quý ta hỏi ngươi, con người như chúng ta có thể đi xuyên qua ám tuyền không?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Ngươi điên rồi, ám tuyền chẳng khác nào ngã tư đường trong thành bóng tối, là nơi tụ hội của tất cả các loài dạ hành, người sống đi vào đó rồi làm sao ra được?" Sắc mặt Minh Quý càng ngày càng xấu.

"Vậy nên mới cần đến ngươi, ở trong phòng giam chính ngươi đã nói, ngươi đi qua một ám tuyền để đến Cực Đình." Chúc Minh Lãng nói.

"Điên mất rồi, ngươi thực sự điên rồi, bây giờ là buổi tối, đường của người sống ngươi không đi lại cứ đâm đầu vào chỗ chết..." Minh Quý kêu lên.

"Được hay không được!" Chúc Minh Lãng lạnh lùng hỏi.

"Được, được, được!" Minh Quý cảm nhận được một luồng sát khí uy hiếp đến tính mạng mình thế nên mới phải bất đắc dĩ hô lên ba tiếng.

Mặc dù hắn chưa từng thử qua nhưng trên lý thuyết thì năng lực này của hắn có thể đánh vỡ sự ràng buộc của không gian, từ một đường hầm không gian này đi đến một đường hầm không gian khác.

"Ngươi cứ nói thử xem." Nam Linh Sa thấy có chút mạo hiểm nhưng nàng cũng giống Chúc Minh Lãng, không muốn buông tha trái tim thần của Huyễn Cổ Cự nhân.

"Tay của chúng ta gồm có lòng bàn tay và mu bàn tay. Một trang giấy cũng có mặt trước và mặt sau. Một ngọn núi cũng có chính diện và mặt sau. Không gian cũng có hai mặt như bao vật khác. Nơi mà chúng ta đang sống là mặt chính diện của không gian, gồm những thứ mà chúng ta hay gọi là thiên địa càn khôn, có mưa, có gió, có ngày và đêm, trăng và sao, có chim bay cá lượn..."

"Còn về mặt trái chính là không gian hư vô, thời gian ở nơi đó không theo thứ tự của không gian."

"Ám tuyền thực chất là lợi dụng mặt sau của không gian để thực hiện xuyên hành hư vô, nếu như có thể sử dụng nhuần nhuyễn từng đạo thời gian lưu chuyển của tầng hư vô và không gian thì chúng ta có thể thực hiện xuyên hành với cự ly xa!"

Khi nói tới những kiến thức chuyên ngành của mình, Minh Quý tỏ ra vô cùng tự tin.

Ở Minh Thần tộc, hắn vốn là một tên có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không có địa vị cao quý như thần duệ, không có thiên phú dị bẩm như thần dân nên bị người khác coi thường, nhưng bởi vì hắn bỏ công nghiên cứu quy luật không gian nên dần dà mới trở thành một nhân vật quan trọng trong Minh Thần tộc.

Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua Nam Linh Sa.

Nam Linh Sa cũng nhìn hắn.

Hai người có chút tin tưởng với những lập luận mà Minh Quý nói.

"Phía trước có một ám tuyền." Nam Linh Sa dùng ngón tay chỉ về phía trước.

Một khối sương mù màu đen, chúng nó cuộn lại thành một vòng, ở trung tâm tựa như có một lỗ hổng, tất cả sương mù màu đen dày đặc đều quay xung quanh lỗ hổng đó, nhìn qua thì trông có vẻ giống một cái nón màu đen.

Nếu như bọn họ cũng có thể đi vào trong ám tuyền thì chẳng phải là chỉ cần một đêm cũng có thể đi hết toàn bộ Cực Đình sao??

Đợt Tuế Nguyệt sóng lần này đều tản về khắp nơi trên lãnh thổ Cực Đình, bao nhiêu loại hoa trân quý đều nở trong một đêm, nếu muốn bảo hộ từng vùng, thu hái từng vùng thì hiển nhiên là rất có hạn về mặt thời gian.

Nhưng nếu nhờ vào năng lực của ám tuyền thì có thể trong nháy mắt cướp sạch những nơi có nguồn linh tư phong phú nhất ở Cực Đình rồi, không cần phải đụng độ với đám trọng binh canh gác linh địa cũng có thể nhét được đầy túi mang về!

"Vào hay không vào?" Nam Linh Sa lại hỏi thêm lần nữa.

"Vào!"

"Vào!"

Chúc Minh Lãng và Minh Quý gần như là nói cùng một lúc.

Liều lĩnh mới lấy được nhiều, Tuế Nguyệt sóng là một phần quà tặng của Giới long môn giành cho những vùng đất có nền văn minh lạc hậu, cũng có nghĩa là sẽ giúp Cực Đình đại lục nhanh chóng nhảy vọt đến mức độ phát triển của Thiên Thần cương.

Một nguồn năng lượng khổng lồ trải ra khắp nơi trên đại lục, nếu có thể nhận được một phần ngàn, hay một phần vạn của nguồn năng lượng ấy thôi thì cũng đủ làm bá chủ một phương rồi, người khác đã liều mạng thế rồi thì mình cũng không thể chịu thua!

"Không phải ban nãy ngươi còn nói là ngươi sợ sao?" Chúc Minh Lãng bất ngờ nhìn tên Minh Quý với nửa bên mặt vẫn còn sưng phù kia.

"Chỉ cần thành công thì ta sẽ là người duy nhất trên Thiên Xu Thần Cương có thể đi xuyên qua ám tuyền rồi." Minh Quý đột nhiên tức giận nói.

Quyết định lưu lại một mạng cho Minh Quý của Nam Linh Sa là một quyết định sáng suốt.

Tên này quả thật có chút hữu dụng, nếu có thể dạy bảo được thì sau này chắc hẳn có thể trở thành một tên người hầu tốt.

Khi bước chân vào ám tuyền, Chúc Minh Lãng lập tức cảm nhận được một loại cảm giác lạnh thấu xương.

Một đôi mắt sắc bén, sáng rực xuất hiện bên trong ám tuyền, quan sát ba người Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa, Minh Quý.

Lúc này Chúc Minh Lãng đã thu Thương Loan Thanh Hoàng Long vào linh vực, rồi gọi Thiên Sát Long tới bảo hộ bọn họ.

Lân vũ biến ảo của Thiên Sát Long đã hóa thành hình thái u ám.

Bản thân nó đã là một sinh vật thuộc hư ám, chỉ cần không gặp phải mấy sinh vật hắc ám quá cường đại thì miễn cưởng cũng có thể lẫn vào trong đám đó.

Lúc đi vào trong ám tuyền, một cảm giác như bị ngâm vào trong nước lạnh bỗng chốc truyền đến, tiếp sau đó là cảm giác hít thở không thông, tựa như cả miệng, mũi, yết hầu, lồng ngực đều bị nhét đầy bùn nhão, cực kỳ thống khổ.

Đuôi Thiên Sát Long sáng lên, Minh đăng của nó phát ra ánh sáng màu xanh trắng nhưng phạm vi mà nó có thể chiếu tới rất có hạn. Nó trông như một người đưa đò ở cõi âm phủ, đang cầm lồng đèn dẫn ba người sống đi qua minh hà.

Dạ hành giả không tới gần.

Hư ám, Thiên sát, minh đăng, đây đều được coi là thuộc tính của giới âm, đám yêu ma quỷ quái cũng không dùng ánh mắt âm hiểm dò xét họ nữa, từng con từng con rời khỏi ám tuyền, bắt đầu cuộc săn bắt của mình.

"Con rồng này của ngươi là rồng cõi âm." Minh Quý nhỏ giọng nói.

Trước đây Chúc Minh Lãng cũng có phát hiện, Thiên Sát Long quả thực có chút giống với những con dạ hành giả này, bao gồm cả khí chất âm u tỏa ra từ người nó.

Bây giờ sau khi vào trong ám tuyền, đuôi của Thiên Sát Long sáng lên, tản mát ra ánh sáng xanh trắng thì Chúc Minh Lãng càng thêm chắc chắc về phát hiện của mình.

Hình như Tang Long cũng chỉ hoạt động về đêm.

Nhưng Thiên Sát Long lại không bị quy luật ngày và đêm hạn chế, Chúc Minh Lãng không khỏi liên tưởng đến một vấn đề.

Nếu như sau này bắt được Diêm Vương Long thì có phải nó chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm không??

Hay là nói, khi một con rồng cõi âm như Diêm Vương Long ký kết linh ước với mục long sư thì sẽ trở nên giống với Thiên Sát Long phá vỡ quy tắc ngày và đêm!

"Ở đây chúng ta tương đối an toàn rồi!" Nam Linh Sa thoáng thở dài một hơi.

Độ nhận biết của Nam Linh Sa rất mạnh, nàng cảm nhận được trong bóng tối đó có rất nhiều sinh vật khủng bố, hơn nữa chúng đều có khuynh hướng kết lại thành bầy.

Nếu thực sự phải đánh thì bọn họ chưa chắc gì đã có thể ứng phó được, hơn nữa thân phận thần minh chi tuyển của bọn họ hiển nhiên chẳng có lực uy hiếp gì khi vào trong địa bàn của bọn dạ hành giả cả, yêu ma quỷ quái sẽ nhanh chóng tụ tập lại cắn xé bọn họ.

"Nếu không có chút tự tin nào sao ta dám bước vào trong đây chứ?" Chúc Minh Lãng nở nụ cười.

Thiên Sát Long chậm rãi quay đầu lại nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng.

Bản long vương còn không biết bản thân mình là rồng cõi âm, một loài người như ngươi thì biết gì?

Chúc Minh Lãng có chút chột dạ, nụ cười trên mặt tắt dần.

Nhờ có Minh đăng mà khí tức của ba người Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa, Minh Quý được che giấu đi, bọn họ hòa lẫn vào trong đám dạ hành giả trong thành phố, thưởng thức cả trăm loại dạ hành và những loại yêu ma quỷ quái khác.

Có thể nói là, ban đêm ở âm dân cũng vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là ở các ngã tư cầu, nơi giao nhau của các ám tuyền, loại yêu ma quỷ quái gì cũng có, có quỷ thần ôm đầu, đỗng nữ nhân với quần áo xộc xệch, long kiểm xà buôn bán nội tạng của chính mình, ma binh mặc váy da người với minh hỏa quấn quanh thân đang khoa chân múa tay...

Dạ hành giả không hứng thú với việc săn bắt sinh linh lắm, mục tiêu chính của chúng là người sống.

Tang long dường như cũng thích giết chóc, săn bắn, mục tiêu chính cũng là người.

Năng lực của chúng quỷ dị vô cùng, chủng loại cũng đông đúc, phức tạp, thậm chí không thể dùng những kiến thức về huyết thống, về sinh sản hay sinh linh thông thường để lý giải chúng.

Bản năng của sinh linh là sinh tồn.

Bản năng của Dạ hành là giết chóc và dằn vặt!

"Cho nên, kỳ thực trong Cực Đình đại lục cũng có dạ hành giả, ví dụ như đám Tang long ở Huyết sắc đại lục, từng là nỗi khiếp sợ của bao người kia?" Chúc Minh Lãng đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

"Bên này, chúng ta không đi loạn trong không gian đáng sợ này, bên kia có một vùng không gian lưu chuyển, hình thành nên thông đạo, lỡ như chúng ta tiến vào trong đó thì có thể bị đưa đi xa ngàn dặm." Minh Quý đã sợ đến mức hai chân run cầm cập rồi.

Hiển nhiên là Nam Linh Sa cũng không thể chịu đựng đám sinh vật đáng sợ này.

Trên con đường hoàng tuyền dưới âm giới này thì Thiên Sát Long được xem như là một sự tồn tại vô cùng anh tuấn, những sinh vật ở bên kia thì không biết là do thứ gì hợp thành, sau đó lại trải qua mấy lần tiến hóa, nếu như nói đây là khung cảnh dưới địa ngục thì Nam Linh Sa cũng tin, so với khung cảnh trước đây nàng thấy trong ác mộng còn đáng sợ hơn nhiều.

Nếu không có Minh đăng của Thiên Sát long yểm trợ thì chắc chắn bọn họ không thể nào thuận lợi đi trong ám tuyền như vậy.

Hơn nữa nơi bọn họ nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ của ám tuyền, trên những đoạn cầu chìm trong bóng tối đằng kia không biết có thông tới âm tào địa phủ không nữa...

"Đi, rời khỏi đây trước đã." Chúc Minh Lãng cũng không thể tiếp tục đi lại trong này được nữa rồi.

Thiên Sát Long đang bay lượn ở đoạn ngã tư thì có một con rồng chín đầu bước ngang qua, nó đột nhiên giơ cao cả chín cái đầu rồng nhìn chằm chằm vào ba người trên lưng Thiên Sát long.

Mười tám con mắt của rồng chín đầu cẩn thận quan sát khu vực mà Minh đăng chiếu tới, tựa như nó có thể nhìn xuyên qua ánh sáng xanh trắng của Minh đăng thấy được thân phận thật sự của ba người Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa, Minh Quý.

Thiên Sát Long chậm rãi giương cánh mình lên, từng đường hoa văn trên cánh dần dần tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo!

Rồng chín đầu có chút do dự, cuối cùng nó cũng lựa chọn đi tiếp.

Lúc này Thiên Sát Long mới thu cánh lại, nghênh ngang bay về phía vùng không gian lưu chuyển ở cuối ngã tư.

"Có phải nó nhận ra chúng ta rồi không?" Đầu Minh Quý đổ đầy mồ hôi, cả người run rẩy không ngừng.

"Nao!!" Thiên Sát long hừ một tiếng.

"Nó nói cái gì vậy?" Nam Linh Sa có chút hiếu kỳ hỏi.

"Nó vừa mới thị uy với con rồng chín đầu kia, cũng nói rằng ba người chúng ta là chiến lợi phẩm mà đêm nay nó săn được, muốn đem về ăn dần." Chúc Minh Lãng dở khóc dở cười phiên dịch lại.

"Thật là một con rồng thông minh." Nam Linh Sa khen một câu.

Thiên Sát Long không tự chủ được mà ngẩng đầu lên cao.

Nữ nhân kia, không cần ngươi nói thì bản long vương ta cũng biết điều đó!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch