Một sự thay đổi bất ngờ, mặt đất hóa thành một vùng cát lún đáng sợ, mặc dù tốc độ chảy của cát khá từ từ nhưng nó lại giống như một con quái thú to lớn nuốt chửng hơn trăm vạn người...
Cơn gió xoáy mà Bá Long hống khiến cả vùng cát rộng lớn cuộn lên thành từng cuộn lốc cát vàng, cơn cuồng phong mạnh mẽ tùy ý quét ngang quét dọc, hầu như phá nát hết tất cả mọi thứ!
Đây là lần đầu tiên Chúc Minh Lãng sử dụng phong tai hội quyển này, lúc đầu rất khó để khống chế được hướng gió, đợi đến khi chú ý đến giữa nó và con Bá long to lớn trong làn mây dày đặc có một sợi dây liên kết ý niệm thì Chúc Minh Lãng mới chỉnh được góc độ!
Gió lốc tàn sát bừa bãi, cát cuộn đầy trời, đợi đến khi toàn bộ cơn gió tàn bạo di chuyển về phía những người đang ngã trái ngã phải trong Tước Lang Thần Miếu thì Chúc Minh Lãng mới thu hồi linh lực vào trong Trấn Hải linh trên tay mình.
Trước đây, Chúc Minh Lãng cũng thắc mắc vì sao khi mình đối phó với đám người Hồng Thiên Phong thì uy lực mà Trấn Hải linh biểu hiện ra còn vượt xa so với khi mình thử nghiệm trước đó.
Nhưng sau khi sử dụng phong tai hội quyển, Chúc Minh Lãng cảm thấy nguyên nhân của việc khoảng cách thực lực tăng mạnh là do vị cách của bản thân được đề thăng, người thần tuyển có thể giải trừ được cấm chế hạn chế sức mạnh, điều đó cho thấy Trấn Hải linh có khả năng là một món thần cụ!
Trấn Hải linh lay động, một vết nứt khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa không gian, từng đợt sóng mạnh mẽ từ bên trong trào ra, tựa như đầu bên kia của nó thông với một vùng biển dữ tợn, sóng biển cuồn cuộn dâng trào, rót đầy vào cả vùng đất!
Gió và sóng vốn có mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, gió lốc tàn phá, vốn đã tạo nên sự công kích rất lớn cho bọn dị thú ở Tước Lang thần miếu, sau khi cơn gió mạnh bạo được tiếp thêm sức mạnh từ Vu độc triều tịch thì nó ngay lập tức hóa thành phong trào kiếp, uy lực vô cùng khủng kiếp, cuốn sạch hết đám dị thú thần miếu đang xếp thành ma trận, con nào con nấy đều trông như điểu thú bị hồng hải tập kích!
Thượng Hàn Húc đứng trên lưng con Kim Châu dị thú của hắn, khi nhìn thấy trận càn quét ban nãy, chính hắn cũng có chút bất ngờ...
Kim Châu dị thú cũng bị đẩy lùi ra sau, bị nhấn chìm trong Vu độc triều, thân thể hắn lung lay, có mấy lần suýt nữa đã ngã vào trong làn sóng hung ác!
Trận doanh thần miếu vây thành chỉ trong phút chốc đã bị phong tai và Trấn Hải linh của Chúc Minh Lãng quét sạch, tạo thành một khoảng trống lớn, Bàng Khải, Đại thủ phụng Bạch Đầu, nhóm người Hà viện trưởng có chút kinh ngạc nhìn về phía Chúc Minh Lãng, không biết Chúc Minh Lãng đã dùng cách nào thi triển được loại sức mạnh đáng sợ như vậy, chỉ trong chốc lát đã đánh tan trận dị thú thần miếu, hung hăng áp chế nhuệ khí của bọn chúng!
"Đáng ghét, không biết tên này mượn sức mạnh của vị thần nào!” Thượng Hàn Húc bị Vu độc triều đẩy lùi ra sau cả mấy dặm, trên mặt còn vương ít cát vàng bị gió thổi tới.
Vu độc triều vốn có độc, thế nên đám dị thú sau khi bị ngâm trong nước đều xuất hiện hiện tượng thối nát trên da, thậm chí còn có mấy con dị thú chết luôn trong làn sóng, có thể nói đội quân dị thú của Tước Lang Thần Miếu bị tổn thất nghiêm trọng.
Số lượng thần cụ trong tay Thượng Hàn Húc cũng không nhiều, dù sao Tước Lang thần của bọn họ bị vậy cũng nhiều năm rồi, việc mà hắn làm được chính là tạo nên vạn dặm cát chảy này.
Trước mắt đối phương phải chịu một đợt công kích của Vu độc triều và phong tai, khí thế giết cho bằng sạch đã hoàn toàn mất hết, hơn nữa thực lực của nhóm người cùng xông ra với Chúc Minh Lãng cũng không kém, cứng đối cứng, cũng chưa chắc có thể thu được thắng lợi.
Thượng Hàn Húc cũng không phải là một người không có đầu óc.
Bọn họ có trăm dặm cát chảy do thần minh tự mình ban xuống, đối phương không có cách nào phá giải được, việc bản thân cần làm không phải là kéo dài thời gian, hoàn toàn không cần phải liều sống liều chết với đám người này.
"Rút về sau hết đi, haiz, ta muốn xem thử các ngươi dùng cách nào để đưa cả tòa thành bang thoát khỏi dòng cát chảy!" Thượng Hàn Húc nói.
Từ bỏ, đợi ở ngoài vòng ngoài, đây cũng được xem như cho lê dân bách tính một con đường sống rồi.
Người của Tước Lang Thần Miếu đều lui về sau, đám thế lực nhàn hạ cũng chẳng có cái khái niệm ngoan cố chống cự, thế nên cũng theo bọn họ rút về sau, không dám ra tay tàn sát những người ra khỏi thành nữa.
Vẫn có một số người lục tục rời đi, quân Vệ trong thành chỉ có thể đảm bảo địch nhân không vào trong thành, không có thời gian đâu mà quản mấy người dùng những cách khác nhau để trốn khỏi thành, thành bang bây giờ đã chìm dưới cát nửa thước, đường phố, nhà cửa, cây cối trong thành bang đều chìm dần vào trong cát, những người trong thành như phải đối mặt với một trận đại hồng thủy, họ bắt đầu chuyển đồ đạc lên chỗ cao hơn, nhưng nếu tòa thành vẫn tiếp tục chìm xuống thì làm thế này cũng chẳng có tác dụng gì.
Bây giờ không ít người trong Tổ long thành bang đã biết đến sự đáng sợ của đêm tối.
Phần lớn người trong thành bang đều không muốn dời đi hay chạy trốn, dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy mà muốn sống sót được sau khi chạy trốn thì càng khó khăn hơn, hơn nữa họ cũng không muốn trở thành dân tháo chạy...
Vậy nên cuộc chiến ngoài thành đối với họ vô cùng quan trọng, họ hy vọng Lê Vân Tư và Chúc Minh Lãng có thể bảo vệ tòa thành, càng hy vọng họ có nơi để sinh sống!
"Thế nào rồi, chúng ta thực sự sẽ chết ở đây sao?"
"Có người thấy Chúc Minh Lãng gọi phong bá long và sóng triều cường đại, phối hợp với các cao thủ đánh lui đám súc sinh vây thành."
"Thì ra Chúc Minh Lãng mới là thần hộ vệ của chúng ta!"
"Nhưng nếu dòng cát này không dừng lại, chúng ta... aizz, chẳng lẽ chúng ta thực sự là nhóm người bị thượng nhân vứt bỏ sao?"
Bên trong thành, mọi người thấp thỏm, lo âu, trăm dặm cát chính là kiếp nạn mà bọn họ không cách nào giải quyết được, bây giờ bọn họ chỉ có thể chấp nhận trong bất lực, hơn trăm vạn người đều đang đợi phán quyết tử vong, thật nhỏ bé, thật đáng buồn làm sao.
Sau khi phá tan vòng vây dị thú của Tước Lang thần miếu, Chúc Minh Lãng không định lập tức lui về sau.
Không thể chắp tay dâng thành bang cho người khác, càng không thể để con dân trong Tổ long thành bang trở thành dân chạy nạn, trước mắt thì Thượng Hàn Húc là nhân vật then chốt nhất!
Cho dù có thế nào cũng nên bắt hắn trước, như vậy mới có khả năng đối đầu với Tước Lang thần.
"Phải bắt được hắn, không thể để hắn dây dưa với chúng ta lâu như vậy." Chúc Minh Lãng nói với những vị đỉnh vị Vương cấp ở bên cạnh.
Bọn họ gật đầu, tốc chiến tốc thắng, tốc độ dâng cao của dòng cát hình như đang thay đổi.
Lúc đang thương lượng xem làm sao để đột phá qua sự bảo hộ của mấy tên đại hộ pháp Tước Lang thần thành thì một thân ảnh xinh đẹp phi hành với tốc độ cao trên thanh kiếm màu xanh đỏ tới, tốc độ của nàng rất nhanh, tu vi cũng không thấp, những kẻ tu hành bên Thiên Xu Thần cương muốn ngăn cản nàng cũng bị một kiếm của nàng đẩy lùi.
"Ôn chưởng môn?" Đại Thủ phụng Bạch Đầu có chút bất ngờ nói.
Không phải Ôn Lệnh Phi muốn cướp đoạt Tổ long thành bang sao, cũng coi như là đứng ở bên đối nghịch, bây giờ nàng ta đến đây là có mưu đồ gì?
"Trước khi ta chiếm được tòa thành này, ta không cho phép bất cứ ai chiếm đoạt nó, mấy thế lực rác rưởi của Thiên Xu Thần cương này, đến bao nhiêu, ta giết bấy nhiếu!" Ôn Lệnh Phi nói.
Lúc nói câu này, sau lưng nàng ta lại xuất hiện thêm mấy đạo kiếm quang sắc bén, kiếm quang như sấm rền chớp giật, càn quét qua đám cường giả Tước Lang thần miếu, trong tích tắc đã dọn sạch một mảng người!