"Cô nương, ta đây là đang cứu ngươi, ngươi chớ xúc động!" Chúc Minh Lãng la lớn, lúc hét ra câu nói này, Chúc Minh Lãng cố ý nhìn thoáng qua trên tường thành, liền nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp mê người Nam Vũ Sa!
Tiểu tổ tông, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi!
Chúc Minh Lãng hiểu rõ, chỉ cần mình tránh thoát một kiếp này, liền xem như an toàn, chỉ là đối mặt với cỗ kiệu màu đỏ khủng bố này, trái tim Chúc Minh Lãng đang không ngừng đập thịnh thịch!
"Ngươi chính là một tên thủ vệ vô lương, ngươi đang cố ý làm khó dễ ta, ta đã rất thống khổ, ta cảm giác mình..." Giọng nói của Dạ nương nương trở nên càng ngày càng bén nhọn đáng sợ.
"Vừa rồi ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, lão gia Liễu phủ đang uống rượu ở tửu lâu, đồng liêu ta nhìn thấy hắn mới đi từ con đường này đến Minh Hoa lâu, đang chuẩn bị lên xe ngựa, lúc này cỗ kiệu này của ngươi đi qua, chẳng phải sẽ vừa vặn chạm mặt với phụ thân ngươi sao?" Chúc Minh Lãng một mặt nghiêm nghị nói với Dạ nương nương.
Lời này vừa nói ra, cỗ kiệu của Dạ nương nương lập tức ngừng lại, cũng rơi vào khoảng cách chưa cách Chúc Minh Lãng đến ba bước.
"Thật... Thật chứ?" Giọng của Dạ nương nương lập tức trở nên yếu đuối và khẩn trương.
"Hoàn toàn là thật!" Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
"Vậy. . . Tiểu nữ tử đã trách oan công tử, thì ra công tử đang suy nghĩ cho tiểu nữ, ta lại cảm thấy công tử đang cố ý hại ta, Liễu Thanh Hoan chịu tội với ngài." Dạ nương nương nói.
Chúc Minh Lãng nở nụ cười tươi.
Quả nhiên, vị Dạ nương nương này sợ hãi nhất chính là phụ thân của nàng, cho dù hóa thành âm linh, trong ý thức của nàng vẫn cảm thấy phụ thân là uy nghiêm đáng sợ, dù chỉ về muộn, cũng sẽ nhận trừng phạt nghiêm khắc.
"Chúc Minh Lãng, lui!" Đúng lúc này, trên tường thành truyền đến giọng nói của Nam Vũ Sa.
Chúc Minh Lãng quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện những tường thành hài cốt đang lún trong cát chảy tựa như thu được sinh cơ, vậy mà từng khối từng khối bay ra từ trong hạt cát, cũng nhanh chóng tụ lại một chỗ, nhanh chóng khôi phục tường thành lại nguyên trạng.
Chúc Minh Lãng không dám có chút do dự, mang theo hai con rồng của mình quay đầu liền chạy.
Từng khối tường gạch như bay múa xung quanh mình, bọn chúng tự tiến hành đắp lên, lúc Chúc Minh Lãng chui qua, tường thành đã phục hồi lại dạng hình lưới như cũ, mặt khác tường gạch chôn trong hạt cát đang bổ khuyết cho những khoảng trắng kia!
"Ngươi đang gạt ta, ngươi đang gạt ta!" Lúc này, Dạ nương nương kịp phản ứng lại, nàng phát ra tiếng hét thê lương đến cực điểm.
Cỗ kiệu lại một lần nữa bay nhào qua, đồng thời hung hăng đâm vào trên tường thành không hoàn chỉnh kia, nhưng tường thành màu xám trắng trong lúc bất chợt như diệu thạch được đánh bóng, phía trên xuất hiện thần thánh chước quang, đẩy cỗ kiệu của Dạ nương nương trở tại bên ngoài tường thành.
Dạ nương nương từ trong kiệu bò đi ra, nàng nằm nhoài trên mặt tường thành còn có rất nhiều khe hở, nàng vươn một bàn tay dài vào trong, cách không cào về phía Chúc Minh Lãng!
Chúc Minh Lãng chỉ cảm thấy sau lưng mình xuất hiện một luồng lực hút mạnh mẽ, cả hắn và con rồng của hắn đang chạy vào trong thành cũng bị hút ngược lại, thân thể dán chặt vào tường thành!
"Ta không thể về muộn!"
"Ta không thể về muộn!"
"Ta muốn giết tất cả các ngươi!"
Ngay lúc Chúc Minh Lãng cảm giác mình sắp bị Dạ nương nương tươi sống túm ra từ trong khe hở, thì từng hạt mảnh đá sỏi xuất hiện trên cánh tay Dạ nương nương, bọn chúng sinh ra một loại liệt diễm cực mạnh, thiêu đốt cánh tay Dạ nương nương.
Tay Dạ nương nương bị thiêu đến thối rữa, nhưng nàng vẫn như cũ không buông ra, oán niệm của nàng đối với Chúc Minh Lãng cũng như sự phẫn nộ của bão tuyết đang kéo tới vậy, Chúc Minh Lãng và rồng của mình đều không có sức chống cự.
Chúc Minh Lãng cảm giác sinh mệnh của mình đang nhanh chóng bị rút đi, ngay cả linh hồn cũng bị bắt theo thân thể, Dạ nương nương này thực sự quá đáng sợ, mặt khác dạ hành giả trên vùng bình nguyên bởi vì tường thành được khôi phục lại mà chạy tứ tán, còn Dạ nương nương này lại có dáng vẻ muốn chui vào bên trong...
Thống khổ quấn thân, tính mệnh Chúc Minh Lãng đang gặp nguy cơ, lúc này Chúc Minh Lãng nhìn thấy bên chân mình có một khối tường gạch bị kẹt lại trong thứ gì đó, thế là dùng chân đá cục gạch này bay lên, tay phải tiếp được khối đá tỏa ra ánh sáng cực nóng, sau đó hắn đập mạnh xuống cánh tay của Dạ nương nương đang luồn vào bên trong tường! !
"Rắc! ! !"
Một cái đập này, uy lực không thể coi thường, nhất là gạch trên tường ẩn chứa sức mạnh của Tổ Long hài cốt, chỉ nhìn thấy phần tay của Dạ nương nương bị Chúc Minh Lãng đập đứt, một cánh tay máu me đầm đìa rơi xuống bên trong tường thành!
Dạ nương nương thống khổ kêu thảm thiết một tiếng, cuối cùng cũng rút tay của mình trở về, chỉ là đoạn cánh tay kia lại rơi vào trong tường thành.
Nhắc tới cũng kinh dị, đoạn cánh tay kia sau khi rơi xuống, vậy mà nó như một con cua lớn nhanh chóng nhúc nhích, có ý đồ chui ra từ khe hở khác trên tường thành, trở lại trên tay của chủ nhân nó.
Nhưng lúc này chính diện tường thành đã hoàn toàn phục hồi như cũ, dãy tường thành tạo thành một hình dạng chỉnh thể, và sự yên tĩnh lại một lần nữa bao phủ cả tòa Tổ Long thành bang, cánh tay gãy của Dạ nương nương vẫn đang không ngừng nhúc nhích ở trên tường thành, tựa như một đứa trẻ không có nhà để về vậy...
Lúc này, Nữ Oa Long niệm lên một đoạn ngôn ngữ cổ xưa, ngay sau đó liền nhìn thấy vô số phù văn cổ xưa lấp lóe bay về phía cánh tay gãy của Dạ nương nương, phù văn cổ xưa lập loè rất dày đặc, lượn lờ xung quanh cánh tay gãy của Dạ nương nương, cuối cùng tạo thành một túi phù văn, nhốt nó vào bên trong.
Bức một sợi tóc màu xanh bích trên đầu, Nữ Oa Long nhanh chóng dùng sợi tóc này thắt chặt túi phù văn, giống như là một túi thêu hầu bao hơi lớn một chút.
Túi phù văn cùng sợi tóc Nữ Oa, tựa như cũng có chứa lực chấn nhiếp đặc thù, vốn cánh tay gãy của Dạ nương nương đang nhảy lên nhảy xuống thì lập tức yên tĩnh trở lại.
Chúc Minh Lãng từ bên tường thành chậm rãi bò dậy.
Thật sự là suýt chút nữa đã mất mạng rồi!
Toàn thân đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, Chúc Minh Lãng đi về phía Nữ Oa Long, nhìn thấy Nữ Oa Long đưa túi phù văn có chứa cánh tay của Dạ nương nương cho mình, Chúc Minh Lãng lập tức lắc đầu điên cuồng!
"Ngươi giữ đi, cứ giao cho ngươi giữ trước." Chúc Minh Lãng cũng không cảm thấy đây là bảo bối gì, chỉ cảm thấy rùng mình.
Nữ Oa Long cũng không nói gì, nàng ngược lại cũng không ngại cất giữ, thế là đem túi phù văn nhỏ đặc thù này thắt ở bên hông mình, không hề để ý đến thuộc tính khủng bố của nó.
"Chúc Minh Lãng..." Nam Vũ Sa từ chỗ cao đi xuống, nàng đang muốn hỏi thăm tình huống của Chúc Minh Lãng, lại vừa vặn nhìn thấy có một thân ảnh tuyệt sắc khác cũng bay xuống, điều này khiến Nam Vũ Sa nuốt lại những lời sắp nói ra, ngạo kiều giương lên gương mặt của mình.
Lê Vân Tư liếc qua Nam Vũ Sa.
"Người ta nhỏ, nào đến phiên muội đến quan tâm, tỷ tỷ đến trước đi." Trên gương mặt của Nam Vũ Sa tràn đầy ý cười ngây thơ mê người, hoàn toàn không để ý đến danh dự mình.
"Ừm, muội là muội muội nhỏ nhất của ta." Lê Vân Tư nhàn nhạt trả lời một câu.
Nam Vũ Sa nghe qua liền phồng má nhỏ, một bộ dạng không vui khi không nhận được thứ gì đó!