Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 729: Chờ đợi bình minh

Chương 729: Chờ đợi bình minh




Dịch giả: Quăn Quăn

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

“Vì sao lại lừa gạt ta...”

“Vì sao lại lừa gạt ta nhiều năm như vậy?”

Hoàng Vương Triệu Viên ngồi ở chỗ đó tự lẩm bẩm, ngữ khí của hắn quá tỉnh táo, tỉnh táo giống như là vốn cũng không có tình cảm dư thừa pha tạp nào.

Chúc Minh Lãng đứng ở ngoài cửa sổ lẳng lặng nhìn chăm chú người bên trong tẩm điện đen kịt, trong lòng của hắn có rất nhiều nghi hoặc, giờ phút này lại cũng chỉ có thể đứng nhìn như thế này, hiện tại cũng không thể xông lên phía trước chất vấn vị Hoàng Vương Triệu Viên này vì sao lại phải giết chết phi tử của mình.

Sự tình liên quan tới Chúc hoàng phi, Chúc Minh Lãng cũng không hiểu biết quá nhiều.

“Chẳng lẽ ngươi không phải người có thiên mệnh kia, ta sẽ chán ghét mà vứt bỏ ngươi sao?” Hoàng Vương Triệu Viên khom người xuống, lại chậm rãi bế lên Chúc hoàng phi cả người toàn là máu, giống như là một vị trượng phu ôn nhu đang ôm thê tử ngủ say.

Chúc Minh Lãng lại cảm thấy một màn này có chút làm người ta sợ hãi.

Triệu Viên tự tay giết nàng, lại vẫn còn ở chỗ này lạnh lùng nhớ lại, Hoàng Vương này tám chín phần mười cũng đã nhập ma.

Đáng tiếc bây giờ không phải là thời điểm vạch mặt với Hoàng Vương Triệu Viên này, Chúc Minh Lãng không dám lưu lại ở bên ngoài quá lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.

Chúc hoàng phi đã chết, hay là đã chết một hồi rồi, Chúc Minh Lãng hiện thân cũng không làm nên chuyện gì.

...

Ra khỏi Hoàng Phi các, Hoành Cảnh lại lạnh lùng cười một tiếng, mang theo vài phần khinh thường cùng chán ghét đối với Triệu Viên.

Hắn mở miệng nói với Chúc Minh Lãng: “Hoàng Vương của các ngươi, hơn phân nửa là đã trở thành chó săn của Hoa Cừu.”

“Ngươi từng gặp hắn?” Chúc Minh Lãng có chút ngoài ý muốn nói.

Hoành Cảnh kể sơ qua sự tình lúc trước đến Thuận Vân Kiều gặp phải Hoa Cừu.

Hoành Cảnh hiện tại đã suy nghĩ rõ ràng một sự kiện, kỳ thật Cực Đình đại lục so với Thánh Khuyết đại lục càng thêm đặc thù, trọng yếu nhất là ở thế giới của nó xuất hiện một tòa Giới Long Môn.

Cho nên ban đầu Thất Tinh Thần Hoa Cừu vốn đã có ý định đạp nát tòa đại lục dư thừa khác, vô luận là Hoàng Vương Triệu Viên quỳ xuống đất để hắn giẫm đạp sớm hơn, hay là chính mình biểu thị lòng trung thành sớm hơn.

Ở trước mặt cường đại tuyệt đối, quỳ bò ngồi xổm cũng tốt, giãy dụa cũng tốt, đều là một kết quả bị người khác nắm trong lòng bàn tay.

Có một Hung Tinh Thần như vậy tồn tại, tinh lục khác càng nhỏ yếu hơn một ngày nào đó đều sẽ gặp nạn!

“Xem ra cục diện Chúc Môn các ngươi hiện tại càng thêm nghiêm trọng, ngay cả Chúc hoàng phi vẫn luôn làm chỗ dựa cho các ngươi đều bị Hoàng Vương Triệu Viên giết.” Minh Quý nói.

Minh Quý cũng tương đối hiểu biết đối với tình thế của Cực Đình đại lục, Chúc hoàng phi là một trong những nhân vật trọng yếu nhất của Chúc Môn, Chúc hoàng phi vừa chết, có thể chống đỡ cả cục diện này cũng chỉ có một mình Chúc Thiên Quan.

Người hoàng triều đều biết, Chúc Thiên Quan là một tên chú tạo sư, tự thân không có võ nghệ cường đại cỡ nào.

Hoàng Vương vừa rồi đã giết chết Chúc hoàng phi, mà An Vương phủ lại càng muốn phát khởi thế công đối với Chúc Môn, phía sau lại có một tên Tước Lang Thần tồn tại...

“Về Tích Thủy thành trước đi.” Tâm tình Chúc Minh Lãng cũng trở nên nặng nề.

Tổ chức hạ thần tràn vào khiến cho các đại thế lực của Cực Đình tẩy bài một lần nữa, một vài tông lâm, tộc môn rất có thể bị diệt vong trong vòng một đêm, điểm này Chúc Minh Lãng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng chưa từng nghĩ diệt vong sớm nhất sẽ lại là Chúc Môn.

...

Hoàng đô cũng không an bình, Dạ Hành Giả đang du đãng, dân chúng chân không dám bước ra khỏi nhà, toàn bộ ngũ đại hoàng thành hoàng đô đều yên tĩnh, có thể nghe thấy cũng chỉ có âm thanh sinh vật ăn đêm phát ra từng tiếng gáy gọi quỷ dị bén nhọn.

Tích Thủy Hồ bị một mảnh sương đêm càng quỷ dị bao phủ, lúc bay lượn trên không trung cũng không nhìn thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì.

Từ chỗ hồ nước đi đến Chúc Môn nội đình, Chúc Minh Lãng ngoài ý muốn phát hiện nội đình so với trong tưởng tượng của mình còn muốn an tĩnh hơn, không có đại lượng ngoại địch xâm lấn, cũng không có mấy tên Dạ Hành giả quấy phá.

“Chỉ sợ thời điểm ánh nắng ban mai xuất hiện, bọn chúng sẽ đánh tới, người An Vương phủ cũng không muốn cùng hắc ám liên hệ.” Lê Tinh Họa nói.

Chúc Minh Lãng thoáng nhìn sắc trời, đêm nay cũng sắp kết thúc rồi, thời gian cũng không tính là nhiều.

Nhưng cũng may kịp trở về đây trước khi hết thảy mọi việc phát sinh.

Một khắc khi nhìn thấy Chúc hoàng phi ngã ở bên trong vũng máu, kỳ thật trong lòng Chúc Minh Lãng có chút bất an, lo lắng thời điểm mình đến Chúc Môn, khắp nơi trên mặt đất toàn bộ cũng là thi thể người Chúc Môn.

Nhưng nếu như tối nay Chúc hoàng phi đã chết rồi, tương đương với Chúc Môn đã mất đi một tầng ô dù, địch nhân lập tức sẽ vọt tới!

“Các ngươi trước tiên đến nghỉ ngơi ở lầu nhỏ, ta đến hỏi một chút sự tình về Ngọc Huyết Kiếm.” Chúc Minh Lãng nói.

“Ừm.” Lê Tinh Họa nhẹ gật đầu.

Xuyên thẳng qua suối ngầm dòng chảy thời gian, bọn họ chẳng khác gì đã lặn lội đường xa rất nhiều ngày, nếu như bình minh vừa đến chính là một hồi đại chiến, xác thực bọn họ cũng cần an dưỡng tinh thần một chút.

...

Chúc Minh Lãng một mình đi đến thư phòng bên hồ, tại cửa thư phòng Chúc Minh Lãng thấy được Tần Dương, nàng vẫn mặc một thân xiêm y màu đen như cũ, giống như thị vệ canh giữ ở bên ngoài thư phòng.

Nhìn thấy Chúc Minh Lãng đi tới, Tần Dương có chút ngoài ý muốn nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng, cặp mắt kia cũng trừng lớn lên.

“Công... Công tử, ngài không phải đang ở...” Tần Dương nói ra.

“Chúc Thiên Quan ở bên trong à?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Ở.”

Chúc Minh Lãng vừa mới định bước vào, lại bắt được bên trong rừng liễu xung quanh có mấy đạo khí tức không giống bình thường. Bọn hắn đang theo dõi mình, nhưng cũng không có hành động gì.

Bọn hắn hẳn là tùy tùng thủ vệ của Chúc Thiên Quan, mặt ngoài nơi này chỉ có một nữ thị vệ Tần Dương, kì thực đề phòng rất sâm nghiêm, nếu ngoại nhân tới gần sợ là đã bị giết chết ngay trên con đường đá.

Đẩy cửa bước vào, Chúc Thiên Quan đang ngồi ở trước bàn sách, trước mặt hắn bày vài đĩa thức ăn, chỉ là đều đã nguội lạnh hết.

Chúc Minh Lãng thật sự rất bội phục vị cha ruột này, đến lúc nào rồi còn ở chỗ này ăn uống.

Chúc Thiên Quan ngẩng đầu, thấy được Chúc Minh Lãng cũng hiện đầy vẻ kinh ngạc.

“Ngươi là quỷ quái gì, tưởng là huyễn hóa thành dáng vẻ con của ta thì có thể che mắt ta sao?” Chúc Thiên Quan chất vấn.

“Đại cô cô chết rồi.” Chúc Minh Lãng không rảnh đùa nghịch với Chúc Thiên Quan, nghiêm túc nói.

“Ta biết.” Chúc Thiên Quan không có phản ứng quá lớn.

Phản ứng này khiến cho Chúc Minh Lãng nhíu mày.

“Từ khi Triệu Viên từ Khấp Hà gặp Thần Minh trở về, tính tình đại biến, ta đã khuyên nàng không cần tiếp tục lưu lại bên người Triệu Viên, nàng lại không nghe, ta nghĩ hẳn là nàng cũng đã chuẩn bị chịu chết.” Chúc Thiên Quan mở miệng giải thích.

“Trời vừa sáng, đại quân An Vương phủ sẽ ép tới.” Chúc Minh Lãng nói tiếp.

“Ta biết.” Chúc Thiên Quan ăn một miếng đồ ăn nguội lạnh.

“Cho nên người dự định làm quỷ chết no?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Chẳng lẽ hiện tại ta nên đi tới đi lui trong thư phòng, cố ý cho ngươi nhìn thấy bộ dạng lo lắng đến ăn ngủ không yên vì kiếp nạn ngày mai sao?” Chúc Thiên Quan hỏi ngược lại.

“Phía sau An Vương phủ có một vị Chuẩn Thần Minh, hắn là Tước Lang Thần của Thiên Xu thần cương, sớm từ mấy năm đã cưỡng ép giáng lâm đến đại lục chúng ta, hắn vẫn một mực tìm kiếm một loại hoa Thần Minh tinh huyết, cũng chính là trấn môn chi bảo của Chúc Môn chúng ta, Ngọc Huyết Kiếm.” Chúc Minh Lãng biết hiện tại cũng không phải thời điểm vòng vo, đem sự tình nói cho Chúc Thiên Quan.

“Chuẩn thần sao?? Vậy quả thật có chút đau đầu.” Chúc Thiên Quan vừa nói vừa kẹp một khối thịt nướng vào trong miệng.

“Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của người để cho ta hoài nghi phía sau nhà chúng ta có phải có Thiên Thần xưng bá Tinh Hải hay không...” Chúc Minh Lãng nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch