Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 730: Tất cả ta đều muốn

Chương 730: Tất cả ta đều muốn




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

"Đừng nói, ngươi nói thế này ngược lại để ta nhớ tới một chút chuyện còn lúc nhỏ."

"Tộc môn chúng ta gặp phải biến cố, chính là lúc toàn bộ tộc nhân bị đày đi sung quân, ta đến hỏi gia gia ngươi làm sao bây giờ, gia gia ngươi tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn ở đó pha trà uống, thế là ta đầy cõi lòng mong đợi hỏi gia gia ngươi, phía sau nhà chúng ta có phải có cao nhân không, dù là trời sập xuống cũng có người khiêng, gia gia ngươi nhẹ gật đầu." Chúc Thiên Quan chỉ cái ghế bên cạnh mình, ra hiệu cho Chúc Minh Lãng ngồi xuống.

Chúc Minh Lãng ngồi xuống, mặt hướng về bình hồ rộng lớn ở bên ngoài, nhìn qua ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trong hồ nước, cũng nhìn thấy bên kia bờ hồ có mấy mị ảnh đang tung bay.

"Nói vậy phía sau chúng ta thật sự có cao nhân?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Có, chỉ là một lần biến cố kia hắn không có hiện thân. Thế là, trong tộc chúng ta có rất nhiều người bị sung quân, ta cũng đến quân đội trong hoàng triều, suốt ngày ngồi trước hỏa lô cực lớn trong quân doanh để chế tạo binh khí, ròng rã thời gian suốt ba năm, ta chưa từng gặp qua ánh nắng, nhưng lại luyện thành một thân tuyệt thế chú nghệ." Chúc Thiên Quan nói.

"À. . ." Trong lúc nhất thời Chúc Minh Lãng không biết nên đáp thế nào.

"Về sau ta về Chúc Môn, gia gia ngươi nói với ta, cao nhân cũng không phải là không nguyện ý cứu, chỉ là muốn ma luyện người thế hệ chúng ta một chút, thuận buồm xuôi gió nhân sinh ngược lại là một loại nguy hiểm, ta tin, dù sao ta cũng có được kỹ năng chú nghệ siêu việt trên đại lục này, môn phái to nhỏ đều phụ thuộc chúng ta, ngay cả mẫu thân ngươi thanh tâm quả dục thiên tiên cũng bị tài hoa của ta tin phục." Chúc Thiên Quan nói.

"Người có cảm thấy gia gia là đang lừa người không?" Chúc Minh Lãng nói.

"Không quan trọng, năm đó ta cảm thấy tai nạn đó như trời sập xuống vậy, bây giờ cũng bất quá chỉ là một câu nói là có thể giải quyết, nguy cơ đáng sợ gấp mười lần, gấp trăm lần, những năm này ta đều đã trải qua, cuối cùng không phải cũng là vượt qua đấy sao. Đương nhiên, ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy gia gia ngươi là một người có thể tin cậy, nếu tộc môn chúng ta thật sự gặp phải tai hoạ ngập đầu, ta có tận hết khả năng cuối cùng cũng không thể hóa giải được, chắc hẳn sẽ có một vị thiên thân khiến cả thế gian khiếp sợ giáng lâm, giúp Chúc Môn chúng ta đại sát tứ phương." Chúc Thiên Quan nhìn bình hồ, một mặt bình tĩnh nói.

"Lần đầu tiên thấy có người vò đã mẻ không sợ rơi nói đến tươi mát thoát tục như vậy." Chúc Minh Lãng nói.

". . ." Chúc Thiên Quan cười xấu hổ.

"Ngọc Huyết Kiếm, là người đúc?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.

"Không sai, đối với bên ngoài mà nói thì đó là tác phẩm của gia gia ngươi, nhưng kỳ thật là ta đúc, năm đó ta dựa vào thiên hạ đệ nhất kiếm này, mà toàn bộ tộc môn của chúng ta mới có cơ hội trở mình, Chúc Môn chúng ta cũng từ tộc môn tuyến mười tám mà nhảy lên đến hàng ngũ lục đại tộc môn. Ngọc Huyết Kiếm, đó là tác phẩm thứ ba mà ta hài lòng nhất." Trên mặt Chúc Thiên Quan lộ ra mấy phần tự hào.

"Thứ ba? ?" Chúc Minh Lãng rất ngoài ý muốn nói.

"Thứ hai là Ngân Xuyên Kiếm, chính là chuôi kiếm trong tay của mẫu thân ngươi. Nàng là kiếm sư trẻ tuổi và cường đại nhất Miểu quốc, mà ta là người xuất sắc nhất Cực Đình. . ." Chúc Thiên Quan nói.

"Được được được, đừng tưởng tượng năm đó, mỗi một lần nói là một phiên bản khác nhau. Ta cảm thấy bà ấy đối với người, có lẽ chỉ là vì cảm thấy hứng thú với tay nghề của người, đối với người như ngài thì bình thường." Chúc Minh Lãng nói.

"Ngươi không hiểu."

"Thế thứ nhất đâu? ?" Chúc Minh Lãng có chút hiếu kỳ hỏi.

Bị đại thủ phụng Bạch Đầu và Cảnh Lâm trưởng lão gọi Ngọc Huyết Kiếm là thiên hạ đệ nhất kiếm, nhưng Chúc Thiên Quan chỉ xếp hạng nó đừng hàng thứ ba, đây là điều Chúc Minh Lãng không nghĩ tới.

Xem ra lão cha từ đầu đến chân đều lộ ra dáng vẻ không đáng tin cậy thực sự là vẫn có bản lĩnh, chính là vì không trang nghiêm này mà rất dễ dàng bị hành vi già mà không đứng đắn này che giấu.

"Thứ nhất a. . ." Chúc Thiên Quan cười cười, nhưng không nói.

Chúc Minh Lãng vô cùng sốt ruột.

Tên tuổi của Ngọc Huyết Kiếm đã cực kỳ vang dội, Chúc Minh Lãng muốn nhanh chóng cầm lấy nó để làm thức ăn cho Kiếm Linh Long, Kiếm Linh Long đã lâu rồi chưa được ăn kiếm khí tốt.

Nếu trừ Ngọc Huyết Kiếm còn có một thanh kiếm càng trâu hơn, thực lực Kiếm Linh Long có thể tăng lên rất nhiều, để cho mình thực hiện Kiếm Tỉnh đủ để chống lại Tước Lang Thần.

"Ngươi muốn Ngọc Huyết Kiếm sao?" Chúc Thiên Quan tựa hồ nhìn ra tâm tư của Chúc Minh Lãng.

"Thứ này nếu rơi vào trong tay Tước Lang Thần, sợ rằng hắn sẽ khôi phục thần cách." Chúc Minh Lãng nói.

"Tại sao lại nói chuyện quanh co lòng vòng với ta, ngươi nói với cha ngươi, ngươi có muốn Ngọc Huyết Kiếm không." Chúc Thiên Quan nói.

"Trước đó là muốn, nhưng bây giờ ta càng muốn thanh kiếm mà người xếp hạng nhất kia." Chúc Minh Lãng cũng không khách khí chút nào.

"Cái này thì hơi khó." Chúc Thiên Quan nói.

"Vậy dạng này, trong suy nghĩ xếp hạng của người, thanh kiếm từ thứ mười đến thứ ba, bao gồm cả Ngọc Huyết Kiếm, tất cả ta đều muốn!" Chúc Minh Lãng nói.

"Ngươi đây là đang bẫy cha ngươi sao!"

"Không phải người nói ta không cần quanh co lòng vòng sao?"

. . .

Đi theo Chúc Thiên Quan đi đến nội đình Chú Kiếm điện, Chúc Minh Lãng đối với kiếm kỳ cũng có mấy phần cuồng nhiệt, nhất là tính đặc thù của Kiếm Linh Long, để Chúc Minh Lãng gần như có thể vơ vét tất cả danh kiếm trên thiên hạ, sau đó rót kiếm hồn của chúng nó vào trên thân Kiếm Linh Long của mình.

Nói trắng ra là, toàn bộ Chúc Môn kỳ thật chính là nhà kho dinh dưỡng hoàn mỹ nhất của Kiếm Linh Long, chỉ cần có một cơ hội thích hợp mở kho, Kiếm Linh Long có thể tăng vọt lên mấy giai!

Bây giờ, Chúc Môn cũng đang ở trong giai đoạn nguy hiểm nhất, Chúc Thiên Quan và nội đình Chúc Môn cũng sẽ không giữ lại quá nhiều, bọn hắn đã sớm gom lại tất cả tài nguyên, cũng là vì chuẩn bị cho một ngày này.

"Thế nhân đều tôn trọng tu hành, làm tất cả để không ngừng tăng lên thực lực của mình, chỉ có Chúc Môn chúng ta nghiên cứu chú nghệ, ta dám nói cho dù là ở trong Thiên Xu thần cương, cũng không có dạng chú sư như chúng ta." Chúc Thiên Quan vừa đi vào trong điện, vừa nói với Chúc Minh Lãng.

Mấy vị thị vệ ở trong rừng trước đó cũng đi theo, nhưng đều đứng ở nơi mà tầm mắt Chúc Minh Lãng không nhìn thấy.

Chúc Minh Lãng hoài nghi ba cường giả này kỳ thật vẫn luôn thủ ở bên người Chúc Thiên Quan, chỉ là trước đó tu vi của mình không cao, không phát hiện ra sự tồn tại của bọn hắn.

"Người chưa đi qua Thiên Xu, làm thế nào biết bên trong Thiên Xu thần cương không có?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Làm người chính là phải có đầy đủ sự tự tin mạnh mẽ, ta mặc kệ có hay không, trước khi không thấy được ta cứ nói như vậy, thì thế nào!" Chúc Thiên Quan nói.

Được rồi, không biết xấu hổ là xong việc.

"Trời sắp sáng rồi." Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua cửa sổ trên cao, ánh nắng ban mai mờ mờ đang dần dần xua tan hắc ám, sinh vật ăn đêm cũng đã lục tục ngo ngoe thoát đi.

"Không có việc gì." Chúc Thiên Quan đáp lại.

"Trong phòng nội đình cất giữ đồ vật so với trong tưởng tượng của ta còn ít hơn, những trưởng giả, phụng dưỡng, nguyên lão, thủ trấn đâu hết rồi?" Chúc Minh Lãng cảm thấy nghi hoặc không hiểu.

Từ bên ngoài đi vào nội đình, Chúc Minh Lãng không nhìn thấy trong Chúc Môn nội đình có đề phòng sâm nghiêm.

Từ hồ Cảnh Thư đến Chú Kiếm điện, Chúc Minh Lãng cũng không thấy có bao nhiêu cường giả, ngoại trừ bên người Chúc Thiên Quan có ba tên thủ phụng.

Cảm giác Chúc Môn vô cùng trống rỗng.

Không phải là đứng đầu trong lục đại tộc môn sao?

Cho dù là hoàng tộc muốn diệt Chúc Môn cũng sẽ nguyên khí đại thương, làm sao trên đoạn đường này cho thấy, Chúc Môn căn bản cũng không giống với dáng vẻ là tộc môn đứng đầu.

"Trước hết chúng ta quan tâm đến kiếm đã, gọi Kiếm Linh Long của ngươi ra đi." Chúc Thiên Quan nói.

Chúc Minh Lãng mở ra Linh Vực, Kiếm Linh Long bay ra, an tĩnh lơ lửng sau lưng Chúc Minh Lãng, tựa như là đang cõng vậy, vô luận Chúc Minh Lãng đi như thế nào, từ đầu tới cuối nó luôn duy trì khoảng cách với Chúc Minh Lãng, chỉ cần hắn đưa tay ra là có thể rút kiếm.

"Mạc Tà, dựa vào phệ kiếm khí đề thăng tu vi." Chúc Minh Lãng nói.

"Ừm. Bởi vì ta đã trải qua những chuyện kia, từ đầu đến cuối ta đều cảm thấy một thanh hảo kiếm chân chính cần phải được ma luyện, ta đối với ngươi cũng là loại thái độ này. Bằng vào tài lực của tộc môn chúng ta, xác thực có thể giúp ngươi trở thành một vị cường giả đỉnh vị Vương cấp, nhưng ta càng hy vọng ngươi nắm giữ được cách tự tăng thực lực, dù là tương lai ngươi vượt xa chúng ta rất nhiều, chạm đến cảnh giới mà chúng ta không thể nào chạm tới, không có chúng ta nâng đỡ, ngươi cũng sẽ không trở thành người mất phương hướng, ngươi cũng có thể tìm đường đạo thuộc về chính mình." Chúc Thiên Quan nói.

Lúc nói đến đây, Chúc Thiên Quan dẫn theo Chúc Minh Lãng đi xuống đường hầm trong Chú Kiếm điện!

Đã lớn như vậy, bây giờ Chúc Minh Lãng mới biết phía dưới Chú Kiếm điện lại có mấy tầng hầm!

Mà mỗi một tầng trong Chú Kiếm điện, đều trưng bày rất nhiều Thánh phẩm chú cụ, không chỉ có kiếm, mà những kiện áo giáp kia đều là vật mà Chúc Minh Lãng chưa từng nhìn thấy, hoàn toàn có thể so sánh với kim lân trên thân rồng!

Đi xuống từng tầng, mỗi một tầng đều làm Chúc Minh Lãng có thêm hiểu biết về Chúc Môn, càng khiến Chúc Minh Lãng thêm hiểu biết về Chúc Thiên Quan!

Cảm giác xa xỉ nhất, cường đại nhất, đúc phẩm sang quý nhất trong cả Cực Đình này đều có ở chỗ này, nơi này hoàn toàn chính là một kho vũ khí của Cực Đình, bất kỳ một tầng nào cũng có thể nuôi sống một thế lực lớn xưng bá ở Cực Đình!

"Rất lâu trước đó, tiền bối chúng ta phát hiện trên đại lục tồn tại một thần vật vượt mức bình thường, nhưng lại không biết làm thế nào để phóng xuất ra lực lượng cường đại trong những thần vật này. Thẳng đến gia gia ngươi phát hiện ra minh văn, chú nghệ của chúng ta mới có một bướt nhảy vọt về chất. Nhưng cũng bởi vì cái này, mà tộc môn chúng ta gặp phải một chút tai hoạ, chưa kịp đem minh văn phát dương quang đại liền xuống dốc."

"Trước đó ta muốn nói với ngươi, minh văn chính là một loại thần lực."

"Những năm ta bị đày kia, ta luôn nghiên cứu làm thế nào để thần lực phóng xuất ra từ bên trong thần vật, cuối cùng ta cũng nắm giữ được khắc ấn minh văn... Trao cho những vũ khí lạnh lẽo kia một lực lượng không có gì sánh bằng."

"Lúc trước trong kho chúng ta vẫn luôn có huyết ngọc ở Nghê Hải, qua mấy đời mọi người đều thúc thủ vô sách với nó, thậm chí không cách nào dung luyện được nó, là ta đã dẫn thiên hỏa, chế tạo nó thành một thanh kiếm, cũng phóng xuất ra minh văn thần huyết cường đại ẩn chứa bên trong huyết ngọc."

"Lúc kia ta còn rất trẻ, nếu công khai chuyện này sợ là sẽ gây ra sóng to gió lớn trong Cực Đình, cho nên đối với bên ngoài ta vẫn luôn nói đó là do gia gia ngươi đúc ra. Bởi vì thanh kiếm này, gia gia ngươi mới qua đời trong trong cuộc phân tranh."

"Mang ngọc có tội, bản thân Chúc Môn chúng ta không có bao nhiêu người tu hành, võ lực không đủ cường đại như trước, dễ dàng phụ thuộc vào người khác. Cho nên qua nhiều năm như vậy ta vẫn luôn điệu thấp làm việc."

Nghe được bốn chữ điệu thấp làm việc này, Chúc Minh Lãng luôn cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ.

Phải biết lúc mình lang thang đến Vu Thổ, Chúc Môn đứng cuối trong lục đại tộc môn, sau khi trở về Chúc Môn đã trở thành đứng đầu lục đại tộc môn, cái này mà gọi là điệu thấp làm việc?

Nhảy vọt lên như vậy không phải quá nhanh rồi đi, trước mặt mọi người mình chém chết một thành viên trong hoàng tộc cũng không có xảy ra chuyện gì.

"Tầng cuối cùng chính ngươi đi xuống đi, sẽ có thứ ngươi muốn." Chúc Thiên Quan không tiếp tục đi xuống cùng với Chúc Minh Lãng, mà chỉ vào thềm đá thật dài dưới mặt đất.

"Có lẽ trời đã sáng rồi." Chúc Minh Lãng nói.

"Tâm tính của ngươi đã rèn luyện kiên định giống như ta, vừa vặn trong giai đoạn hỗn loạn này cũng không phải là chuyện xấu, vật tư bên trong có lẽ là đủ để cho Kiếm Linh Long đạt tới đỉnh vị, đi đi."

Chúc Thiên Quan vỗ vỗ Chúc Minh Lãng, ra hiệu cho hắn không cần phải lo lắng về trời sắp sáng, chỉ cần chuyên tâm tiếp nhận "Thể hồ quán đỉnh" của tộc môn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch