Trên thảm cỏ hơi úa vàng ở nơi lưng chừng núi, một đàn dê bò đang thi nhau nhồi cỏ vào miệng. Thỉnh thoảng, trong âm nhai nhai nuốt đó lại xen lẫn một vài tiếng kêu “ùm bò”, tựa như chúng không vừa lòng lắm với bữa ăn này.
Một vị đại thúc đầu đội mũ lông, làn da ngăm đen đặc trưng của người du mục miền núi. Ông có chút bất đắc dĩ, giải thích với đám dê bò nhà mình: “Bây giờ đói kém, có ăn là tốt rồi.”
Hàng năm, mỗi khi đứng từ dải sườn núi này nhìn xuống, người ta sẽ thấy một hồ chứa đầy nước. Từ trên núi, nước mưa tập hợp lại, tạo thành những dòng suối nhỏ, chảy dọc theo ngọn núi, khiến thực vật trên núi đều được tưới đủ nước mỗi ngày. Thực vật ở nơi đây đa dạng và phong phú, cả ngọn núi cũng là một cảnh sắc trăm hoa đua nở, cành cây trĩu quả, thiên nhiên rực rỡ đầy màu sắc. Cuối cùng, sau khi đã tưới đủ nước đến rừng cây, đồng cỏ, thôn trang một lần, tất cả các dòng suối đều tập hợp lại ở hồ Trì Thủy, làm nguồn sống cho tất cả sinh vật xung quanh nó.
Trì Hồ thôn nằm ở thượng du của hồ Trì Thủy. Thỉnh thoảng đi trên núi, người ta lại bắt gặp một đàn gia súc chăn thả, hầu hết bọn chúng đều là gia súc của người trong làng này.
Thực ra, cái hồ này cũng có chút kì lạ. Người dân trong làng, ai cũng dùng nước trong hồ Trì Thủy để sinh hoạt hàng ngày, nhưng mực nước trong hồ lại hầu như không thay đổi nhiều. Nước bên trong hồ có màu hơi tối, tựa như màu của xe kéo gia súc trong làng bọn họ, dòng nước luôn luôn trong trạng thái vận chuyển, mặc dù nó đã nằm ở hạ lưu rồi.
“Triển thúc! Triển thúc!!”
Đầu làng, một thiếu niên từ cửa làng chạy một mạch về phía mấy nhà gỗ được dựng lên đơn sơ.
Một vài vị đại nương đang giặt quần áo cạnh hồ Thì Thủy, nghe thấy tiếng động liền quay ra, nhìn về phía cậu thiếu niên và nói: “Đây không phải Lý Thiếu Dĩnh đó sao. Ta nghe chồng ta nói ngươi được vào Thuần Long học viện rồi, ngươi không cần phải chăn trâu, không cần thả dê bò nữa, mà bây giờ quay ra chăn rồng có phải không?
“Rồng trông như thế nào vậy?” Hồng y đại nương hỏi.
Lý Thiếu Dĩnh tìm quanh thôn vẫn không thấy được bóng dáng đại thúc nhà mình, đành phải về tới chỗ cửa thôn, dò hỏi mấy vị đại nương đang giặt quần áo này.
“Chu đại nương, người có thấy thúc thúc nhà ta đi đâu không?” Lý Thiếu Dĩnh hỏi.
“Thúc của ngươi liên quan gì đến ta cơ chứ, nếu để chồng ta nghe thấy, làm sao ta sống nổi nha?” Chu đại nương khoác áo bông thêu hoa, nói.
“????” Lý Thiếu Dĩnh nhìn vị Chu đại nương xinh đẹp trước mặt, không biết nói gì cho phải, hắn có cảm giác những lời kia không khác gì chưa đánh đã khai, chẳng lẽ. . . . .
“Thúc thúc nhà ngươi lại chạy ra chỗ sườn núi chăn thả đám dê bò rồi. Nghe nói ngươi ở học viện thường xuyên bị khó dễ, nên hắn có dự định sẽ mang dê bò đi bán lấy tiền, nếu như may mắn thì có thể mua cái hạt châu gì gì đó, hình như là vật có thể giúp Đại Giác Ngưu bảo bối của ngươi nhanh chóng hóa rồng. . . Mà khí hậu năm nay không tốt lắm, cỏ quanh đây cũng giảm hẳn, dê bò quá gầy, giá bán sẽ không cao. Nên nhân lúc mấy ngày nghỉ, hắn đều đi chăn thả chỗ sườn núi.” Hồng y đại nương trả lời.
“Ngày nghỉ gì chứ, không phải trong thành đưa tới công văn, yêu cầu mấy hộ gia đình chăn nuôi chúng ta không được đi lung tung ra ngoài, tránh cho việc lỡ may gặp phải yêu quái sẽ nguy hiểm hay sao. . .”
“Đúng vậy, đúng vậy, chồng ta mấy hôm trước lên thị trấn, nghe nói Hắc Lâm thôn bị yêu quái tiến vào, ăn thịt cả thôn, đáng sợ lắm.” Chu đại nương mặc áo bông thêu hoa nói.
“Không phải người trong trấn nói chuyện giật gân, dọa chúng ta đó chứ?” Hồng y đại nương nói.
“Là thật đó, gần đây mọi người vẫn nên ít đi ra ngoài thôi, cũng đừng ra ngoài chăn dê chăn bò gì cả. Gần đây có Thực Nhân Yêu đang hoành hành, học viện của chúng ta đã tổ chức hoạt động, để các lão sư và học viên về đây trừ yêu rồi.” Lý Thiếu Dĩnh vội vội vàng vàng nói.
(Note: Thực Nhân Yêu: yêu quái ăn thịt người)
Làm sao thôn mình lại còn cứ chủ quan như vậy, chuyện lần này thực sự rất nghiệm trọng!
Thúc thúc nhà mình cũng thế, mùa đông rồi còn chăn thả gì nữa, cỏ thì có một tẹo, đám dê bò ăn thêm cũng không lớn được mấy, ngược lại còn phải chống lại cái lạnh, nếu xui xẻo thì chẳng may còn bị yêu quái bắt đi mất!
“Sao ngươi không đi giết yêu cùng những người trong học viện?” Chu đại nương hỏi.
“Chuyện này. . .” Lý Thiếu Dĩnh có chút xấu hổ nói.
“Ngươi không phải học sinh của Thuần Long học viện sao, các ngươi là người chăn rồng hả. . . . .”
“Là Mục Long Sư!” Lý Thiếu Dĩnh đen mặt.
(Note: từ “mục” ở đây nghĩa là chăn dắt, chỉ mấy người chăn trâu, bò. Còn ‘mục long sư’ thì hơi khác gọi là huấn luyện rồng, nuôi rồng chứ hiểu là chăn rồng thì không đúng!!)
“Giống nhau cả, bọn họ đều bảo ngươi đi học viện, sẽ rất lợi hại, có thể khống chế rồng, nếu có yêu lui tới. . . Nga nga, ta hiểu rồi, Thiếu Dĩnh a, ngươi quả nhiên là đứa bé ngoan, biết trong thôn có nguy hiểm, ngươi cố ý chạy về tới bảo hộ chúng ta phải không?” một vị đại nương nhỏ gầy lên tiếng.
Những đại nương khác đang giặt quần áo, vừa nghe đến đây, ánh mắt đều nhìn về phía Lý Thiếu Dĩnh.
“Đã bảo Lý Thiếu Dĩnh trong thôn chúng ta có tiền đồ nhất rồi, đâu giống tiểu tử nhà Hải gia kia, lên làm được chức quan nhỏ, mà đến giúp chúng ta sửa chút tường rào quanh thôn chắn dã thú cũng không muốn giúp.”
“Quả thật không thể coi thường, người có thể tiến vào Thuần Long học viện, chắc chắn cùng mấy người thường chúng ta không giống nhau!”
“Chuyện yêu ăn thịt người kia, ta cũng nghe nói đến nha, mấy đêm nay, ta đều không ngủ ngon nổi.”
Trong lúc nhất thời, các đại nương ở đây đều khen Lý Thiếu Dĩnh không dứt miệng, nói đến Lý Thiếu Dĩnh đều phải ngượng ngùng.
Sức mạnh miệng lưỡi của mấy vị đại nương trong thôn rất lợi hại, bọn họ khen cái gì, toàn thôn người đều sẽ biết, sẽ khen theo, bọn họ làm chê đi cái gì, toàn thôn người liền sẽ chán ghét bài xích.
“Nói mới nhớ, giờ này rồi mà thúc thúc nhà ngươi làm sao còn chưa trở lại đâu.” hồng y đại nương nhìn thoáng qua sắc trời, nói.
“Vương thẩm, thúc ta đi lâu chưa?” Lý Thiếu Dĩnh hỏi.
“Sáng sớm ta đã thấy thúc của ngươi đi ra ngoài rồi.”
“Ngươi sao biết như vậy rõ ràng thế?” đại nương áo bông dệt hoa hỏi.
“Thấy thì ta bảo thôi, có gì đâu.”
“Làm sao ngươi không phát hiện những người khác thế?”
“Ta cũng thấy những người khác, nhưng có ai hỏi đến đâu. . .”
Lý Thiếu Dĩnh nhíu mày lại.
Sườn núi này lui lui tới tới chỉ lớn có từng đó, buổi sáng ra cửa thì trưa đã có thể trở về rồi, căn bản không cần thiết ở ngoài cả ngày như vậy.
Vừa nghĩ đến những lời kia của Vương thẩm, Lý Thiếu Dĩnh trong lòng có chút vừa cảm động, vừa chua xót.