Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 74: Chăn rồng? (2)

Chương 74: Chăn rồng? (2)




Dịch giả: Tiểu Hy

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

“Để ta đi gọi thúc ấy về, các vị đại nương, các ngươi tốt nhất nên về nhà đi, thực nhân yêu là có thật, quanh đây cực kỳ nguy hiểm, nếu chẳng may bị thực nhân yêu du đãng ngoài kia ngửi được mùi người sống trên người của các ngươi, chúng nó sẽ tiến lại đây đấy.” Lý Thiếu Dĩnh dặn dò xong, liền chạy về phía sườn núi.

Chạy được một đoạn, Lý Thiếu Dĩnh phát hiện các vị đại nương kia vẫn đứng đó nói nói cười cười, chẳng thèm coi chuyện yêu quái ăn thịt người ra cái gì, việc này làm cho hắn càng cảm thấy bất đắc dĩ.

Thôn vẫn là quá lạc hậu, lạc hậu từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đến cả phương diện tin tức cũng thiếu hụt.

Đâu chỉ một cái thôn mà họ nghe nói kia gặp thảm án, cả thôn toàn diệt đâu. Hắn đi cùng nhóm của Nam Diệp, một đường từ học viện về đây, đã nghe đến không biết bao nhiêu vụ rồi. Chỉ tính đến đoạn ở lưng chừng núi thôi, đã có một thị trấn bị đồ diệt hoàn toàn. Hiện tại Nam Diệp bọn họ cùng các nhóm khác của học viện đều đi tới nơi đó điều tra rồi.

. . . . .

Chạy hướng về phía trường sườn núi, Lý Thiếu Dĩnh lòng nóng như lửa đốt.

Thúc thúc đang chăn thả một đám dê bò, dê bò cũng là mục tiêu của một vài yêu linh hung ác. Mà trên bình nguyên, chưa cần nói đến yêu quái, chỉ mỗi việc thời thời khắc khắc phải phòng lũ sói đói điên cuồng kia đã đủ nguy hiểm rồi!

Trời bắt đầu nhá nhem tối, rõ ràng hiện tại mới chỉ 3,4 giờ chiều, mà trời đã gần như không còn chút ánh sáng nào rồi. Mây đen dày đặc kéo đến, che phủ toàn bộ ánh mặt trời, khiến cả ngọn núi nơi đây rơi vào một mảnh âm u. . .

Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, Lý Thiếu Dĩnh chạy dọc theo đoạn đường thúc thúc nhà mình hay đi chăn thả.

Đột nhiên, hắn thấy được vết máu rơi rải rác trên mặt đất lẫn vào trong đám bùn cỏ. Vết máu có vẻ là mới khô, bắt đầu chuyển thành màu trà!

Phát hiện này khiến Lý Thiếu Dĩnh càng hoảng hốt!

Thật sự đã xảy ra chuyện!!

Vì sao còn muốn chăn thả chứ, công văn không phải đã nói, hạn chế ra khỏi nhà rồi cơ mà. . .

Triển thúc sao lại luôn hồ đồ như vậy, đã một đống tuổi vậy rồi, giữa tiền và tính mạng, người không thể phân rõ chuyện nào quan trọng hơn sao!

Tiến thêm một đoạn, Lý Thiếu Dĩnh lại phát hiện một bãi máu, nhìn mà rợn người. Thậm chí, hắn còn vô ý dẫm phải bãi máu đó mà trượt chân ngã xuống, khiến cả người đều là máu đen.

Lý Thiếu Dĩnh sợ tới mức chân tay có chút luống cuống, lần này không chỉ là máu, hắn còn thấy được một đầu bạch dương bị cắn xé đến chết ở trong đó. . .

Con dê kia đã sớm chết, máu trên người nó bị kéo lê đến hơn mười mét, ven đường xuất hiện nhiều vết giãy giụa, giằng co!

Thật sự đã gặp chuyện sao!!

Đều tại chính mình, vì sao đến giờ vẫn chưa thể bước qua cánh cửa kia chứ, vì sao phải luôn tranh cường háo thắng cùng các bạn học chứ. Nếu như làm được, hiện tại có lẽ thúc thúc không cần phải bán dê bò, cũng không cần vì dê bò quá gầy nên phải nhân lúc mùa đông nguy hiểm thế này dẫn đi chăn thả!

Lý Thiếu Dĩnh nhìn thấy máu trải dài trên đường, vừa sợ hãi, vừa tự trách, vành mắt cũng đỏ lên.

Lý Thiếu Dĩnh khẽ hít sâu, cố nén sự sợ hãi đối với thực nhân yêu kia xuống. Hắn bò dậy, lau sạch máu dính trên mặt, rồi lại tiếp tục chạy về phía trường sườn núi. . .

Hắn là Mục Long Sư, sao phải sợ mấy con yêu vật kia chứ!

Đầu dê này chết không lâu lắm, nói không chừng thúc thúc vẫn còn sống.

“Thiếu Dĩnh?” Đột nhiên, một thanh âm vang lên.

Lý Thiếu Dĩnh hoảng sợ, hắn vừa lau đi máu trên mặt, ánh mắt vừa mới rõ ràng.

“Triển thúc!!” Lý Thiếu Dĩnh nhận ra người kia là thúc thúc nhà mình, kích động lao tới ôm chầm lấy.

“Sao ngươi đã trở lại rồi, không phải đang ở Thuần Long học viện sao, không phải đã nói không trở thành Mục Long Sư thì không trở lại sao?” Triển đại thúc hoang mang hỏi.

“Đều là lúc nào rồi mà thúc còn chạy ra chăn thả, sẽ chết đó, gần đây có thực nhân yêu đó!” Lý Thiếu Dĩnh xúc động nói.

“Thì ra ngươi lo lắng cho ta sao.” Triển đại thúc vui mừng, dùng tay vỗ vai Lý Thiếu Dĩnh, an ủi hắn.

Năm Lý Thiếu Dĩnh 4 tuổi, cha mẹ hắn đều bởi vì nhiễm phong hàn mà qua đời. Triển đại thúc ở cạnh nhà hắn thấy vậy, liền nhận nuôi hắn.

Lý Thiếu Dĩnh khác với những tiểu tử trong thôn khác, hắn luôn ngưỡng mộ thế giới bên ngoài, luôn muốn ra khỏi nơi đây. Những quyển sách mà Triển đại thúc mang về từ chợ trên thị trấn, hắn luôn nâng niu chúng, đọc đến thuộc lòng.

Triển đại thúc cũng biết hắn muốn trở thành Mục Long Sư, nhưng nếu vẫn luôn ở trong thôn này, vậy cả đời này hắn cũng chỉ là một tên nhóc chăn trâu, chẳng thể tiến thêm được bước nào.

Lý Thiếu Dĩnh khóc một hồi, nhìn thấy Triển đại thúc cũng không có vết thương nào, hơn nữa sau lưng thúc còn một đám dê bò đang ăn cỏ.

Quay lại nhìn đầu dê trắng chết thảm chỗ không xa kia, Lý Thiếu Dĩnh lại hỏi: “Thúc, làm sao ngươi thoát khỏi nanh vuốt của Thực Nhân Yêu được vậy?”

“Thực Nhân Yêu gì cơ, lúc nãy có mấy đầu sói hoang nhân lúc ta không để ý đã cắn chết một con dê, nhưng vẫn còn may, những con còn lại trong đàn đều an toàn, nếu không học phí sang năm liền không đóng nổi rồi.” Triển đại thúc nói.

Học phí tại Thuần Long học viện tại năm đầu tiên là miễn phí. Nhưng những năm sau đó đều phải đóng học phí đầy đủ, hơn nữa tiền học năm sau đều tăng lên so với năm trước một chút.

Quy định này, một phần là để loại trừ những học sinh không có tư chất trở thành Mục Long Sư, một phần khác là thu phí dụng những nhà con ông cháu cha ở lại ăn vạ của học viện, bổ sung một ít tài nguyên cho những học viên nghèo khác.

“Thúc, ta có lẽ không trở thành Mục Long Sư được rồi.” Lý Thiếu Dĩnh vừa mới lau nước mắt, giờ lại không nhịn được mà khóc lên.

Những bạn học cùng nhập học với hắn, hoặc là đang không ngừng phát triển, cách Long Môn càng ngày càng gần, hoặc là đã vượt qua Long Môn, trở thành một vị Mục Long Sư chân chính, chỉ còn lại hắn vẫn dậm chân tại chỗ. Đại Giác Ngưu của hắn không có dấu hiệu tiến giai, đầu Ấu Linh Điểu nhận nuôi hồi mới nhập học kia càng không cần phải nói.

“Tự tin lên nào, bỏ luôn hai chữ có lẽ kia đi.” Triển đại thúc vỗ vỗ vai Lý Thiếu Dĩnh, nói.

Lý Thiếu Dĩnh lảo đảo, thiếu chút nữa lại ngã xuống bùn, mãi mới ổn định được thân hình.

“Ta chăn dê bò mười mấy năm, trâu có phải trâu hay không, dê có phải dê hay không, làm sao ta không biết chứ? Đại Giác Ngưu đúng là có chút đặc biệt, nhưng cuối cùng nó vẫn chỉ là một con trâu mà thôi.” Triển đại thúc nói. (Dg: Ý lão thúc thúc này là con Đại Giác Ngưu chỉ là một con trâu bình thường, không thể thành rồng được nên không cần buồn.)

“Thúc, người cũng thật biết an ủi ta.” Lý Thiếu Dĩnh lệ rơi đầy mặt, giờ lau cũng lau không hết.

“Về nhà thôi, trời cũng không còn sớm nữa.” Triển đại thúc nói.

“Vâng.”

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch