Đao kiếm rơi đầy đất, chúng nó không còn sinh khí nữa nên cứ thế mà rơi tán loạn trên đất.
Kiếm linh Ngọc Huyết Kiếm lơ lửng ở trên cao, những thanh kiếm mà nó có thể điều khiển được ở xung quanh không còn được nhiều như trước nữa, đến bây giờ thanh kiếm linh này đã ý thức được đối phương không phải là một thanh kiếm linh non nớt càng không phải là một thanh kiếm linh lâu năm phế thải.
"Ngươi là một tên kiếm sư giỏi." Đúng lúc này một giọng nói già nua truyền đến.
Chúc Minh Lãng mở mắt, nhìn một vòng xung quanh, hắn còn tưởng là có vị tăng nhân quét rác nào bảo vệ ở đây, nhưng dưới địa cung này chỉ có kiếm mà thôi.
Chúc Minh Lãng dời mắt về phía thanh kiếm linh Ngọc Huyết kiếm đang lơ lửng kia, trên thân thanh Ngọc Huyết kiếm có một hồn ảnh mờ đến mức khó mà nhận ra được, một tầng sương mù nhàn nhạt màu đỏ.
"Ngươi hiểu ngôn ngữ của con người?" Chúc Minh Lãng rất bất ngờ.
"Đương nhiên kiếm sẽ không hiểu ngôn ngữ loài người, nhưng chắc ngươi cũng biết nguồn gốc của thanh kiếm là từ đâu, huyết ngọc này từ đâu mà có?" Ý niệm truyền ra từ trong làn sương nhàn nhạt.
Chúc Minh Lãng phát hiện thực ra căn bản là bản thân mình không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, thanh Ngọc Huyết kiếm này đang dùng một dạng linh thức đặc biệt để trao đổi với mình.
"Chẳng lẽ ngươi là Tước Lang Thần đời trước, Thượng Thừa?" Chúc Minh Lãng nở nụ cười.
"Ah, ngươi biết sao?" Ngọc Huyết kiếm nói.
"Có biết đôi chút..."
"Vậy chẳng phải là rất tuyệt diệu sao, ta đã từng là vị thần minh chí cao vô thượng, mặc dù ta đã chết, nhưng tàn niệm của ta vẫn được lưu giữ trong dòng máu này, sau khi được luyện thành kiếm thì sinh ra linh thức. Bây giờ ta còn cường đại hơn thanh Kiếm Linh Long trong tay ngươi nhiều, hơn nữa còn có thần cách, nếu như ngươi đồng ý, ta có thể trở thành kiếm linh của ngươi, điều kiện tiên quyết là để ta nuốt thanh kiếm đó!" Ngọc Huyết kiếm nói.
"Dám hỏi vì sao ngươi lại rơi xuống?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Giới Long Môn... Giới Long Môn... Rồi sẽ có một ngày ngươi tiến vào Giới Long Môn, ta có thể giúp ngươi đạt đến cảnh giới cao hơn, còn nó thì không thể làm được điều đó." Ngọc Huyết kiếm tiếp tục nói.
"Ngươi biết thanh Kiếm Linh Long này của ta đến từ đâu?" Chúc Minh Lãng nói.
"Thế gian này chung quy sẽ có một vài vũ khí có linh khí, chúng nó sinh ra linh thức rồi lại hóa được thành rồng, mặc dù những vũ khí có thể đạt được cảnh giới như nó có hạn nhưng ta thì không giống như thế, ta được làm nên từ máu của tinh thần, ta sẽ là một thanh kiếm linh linh chủ!" Ngọc Huyết kiếm nói.
"Thật đáng tiếc, cho đến khi thân thể ta không còn dấu hiệu của sự sống, linh hồn không còn chỗ nương thân thì Chúc Minh Lãng ta cũng sẽ không để chúng bị vứt bỏ!" Chúc Minh Lãng nói.
Trong hàng nghìn hàng vạn kiếm hồn, hầu như đều là những thanh kiếm bị vứt bỏ, chúng nó đều đã từng có chủ nhân của mình, nhưng cuối cùng chỉ có thể trở thành thanh kiếm cũ nát, rỉ sét bám đầy thân kiếm, để mặc cho năm tháng ăn mòn!
Vạn vật đều có linh tính, chính chúng nó sinh ra linh thức, tâm tình và sinh mệnh!
Từ đầu đến cuối Chúc Minh Lãng đều không xem Kiếm Linh Long là một công cụ vô tri vô giác, thấy có thanh kiếm tốt hơn liền lựa chọn thay đổi.
Giống như một đứa bé đơn thuần nhưng cũng rất cố chấp vậy, nó ở lẫn trong những thanh kiếm bị vứt bỏ chờ đợi mình, nó bi thương, nó vui sướng nó cố chấp và trung thành, những điều đó Chúc Minh Lãng đều có thể cảm nhận được!
Hơn nữa, không chỉ vì Kiếm Linh Long là thứ không thể thay thế trong lòng Chúc Minh Lãng, điều càng khiến Chúc Minh Lãng cảm thấy buồn cười đó là, sao thanh Ngọc Huyết kiếm này lại có cảm giác là nó cao cơ hơn Kiếm Linh Long???
Bảo kiếm là thanh kiếm trong hàng vạn thanh kiếm bị vứt bỏ trải qua được mười năm rèn luyện cực khổ mới hóa thành kiếm linh.
Mà sau khi trở thành kiếm linh, nó còn là thanh kiếm linh trong số hàng vạn thanh kiếm linh hóa được thành rồng!
Nó là Rồng!
Tuyệt không phải vũ khí có linh thức!
Ngọc Huyết kiếm ở trong đúc kiếm điện, có thể nói sở hữu hoàn cảnh rèn luyện tốt nhất, nhưng qua nhiều năm như vậy rồi, nó vẫn chỉ là một kiếm linh chứ chưa thành rồng, điều này chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh tiềm năng của Kiếm Linh Long vượt xa hơn cả kiếm linh Ngọc Huyết kiếm sao!
Bao nhiêu sinh linh trên thế gian đều đang tìm phương pháp hóa rồng, đó là bởi vì chúng nó biết chỉ có hóa rồng mới có thể chạm tới thần cảnh cao hơn, nếu không... Mãi mãi cũng chỉ thuộc tầng đáy trong thế giới tàn khốc này!
"Ngươi đã là một người thất bại trong việc thăng cấp lên trời vậy thì cứ an phận nhận mệnh đi!!" Chúc Minh Lãng nói với thanh Ngọc Huyết kiếm này.
Nói xong câu đó, Chúc Minh Lãng lại thúc giục Kiếm Linh Long thêm một lần nữa, dùng kiếm pháp hoa lệ nhất chỉ thẳng về phía thanh Ngọc Huyết kiếm này.
Không biết vì sao mà cả ngàn vạn kiếm hồn đều sáng lóa đến chói mắt, một câu "Tuyệt không vứt bỏ" kia của Chúc Minh Lãng hình như đã thức tỉnh những thanh kiếm bị vứt bỏ này, lúc Kiếm Linh Long bay ra thì vạn hồn của chúng đều hòa thành một, cũng hóa thành từng đường hoa văn nóng bỏng nhất trên thân Kiếm Linh Long, khiến cho Kiếm Linh Long rực rỡ hơn bao giờ hết!!
"Keng!!!"
Một tiếng vang chói tai phát ra, Ngọc Huyết kiếm bị Kiếm Linh Long đâm nát, mảnh vỡ của nó như đá hoa cương vỡ nát văng khắp toàn bộ địa cung!
Kiếm Linh Long nhanh chóng bay lên không, treo lơ lửng ở trên thiên hỏa, trong lúc nhất thời những mảnh Huyết ngọc bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ đều bay về phía nó, biến thành những viên huyết ngọc tử óng ánh trong suốt và dung nhập vào thân thể Kiếm Linh Long...
Cùng lúc đó, Chúc Minh Lãng cũng thấy hồn phách màu hồng nhạt dần tan đi, đó là luồng tàn niệm còn sót lại của Tước Lang Thần đời trước, Thượng Thừa, vọng tưởng dựa vào kiếm linh Ngọc Huyết kiếm trở mình, nhưng chung quy chỉ là một luồng tàn niệm, sau khi kiếm linh Ngọc Huyết kiếm bị đánh vỡ thì nó không thể tiếp tục quấy phá nữa!
"Đinh đinh đinh keng! ! ! ! !"
Sau khi Cắn nuốt Ngọc Huyết kiếm, hàng vạn hàng nghìn danh kiếm mới đúc trên mặt đất cũng bất chợt run rẩy, chúng nó chậm rãi bay lên không, lượn lờ xung quanh Kiếm Linh Long huy hoàng đỏ thẫm, vây quanh tân kiếm chủ của bọn chúng!
Kiếm Linh Long cũng không vội nuốt chửng chúng nó, mà thả đi rất nhiều kiếm hồn bất diệt trước đây khiến cho những kiếm hồn này bám vào trên thân của những thanh danh kiếm mới đúc...
Rất nhanh sau đó, tất cả danh kiếm mới đúc đều được trao kiếm hồn, lượn lờ vũ động xung quanh Kiếm Linh Long, hàng ngàn hàng vạn thanh danh kiếm mới đúc và hàng nghìn hàng vạn kiếm hồn cổ xưa hòa thành một thể, điều này làm cho trên thân Kiếm Linh Long xuất hiện chằng chịt kiếm hoa văn, mỗi một tấc đều lộ ra cỗ khí tức kinh khủng, biến nó trở thành thanh kiếm độc nhất vô nhị thực sự!!
Địa cung cất giấu kiếm cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Kiếm Linh Long như được sinh ra một lần nữa nhẹ nhàng rơi xuống, rơi xuống lòng bàn tay của Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng nhẹ nhàng vuốt thân kiếm, mặc dù nội tâm cực kỳ khát vọng được cầm kiếm lần nữa, nhưng hắn phải áp chế sự rung động trong lòng này...
Bản thân bây giờ đã là một Mục long sư.
Đây là lựa chọn của mình.
Có lẽ nhiều lúc Mục long sư không cách nào uy vũ dũng mãnh giống như Thần Phàm giả, hầu hết thời gian đều phải trốn sau lưng rồng của mình, cũng từng bị nói là không có rồng thì chẳng khác gì một tên phế nhân.
Nhưng bản thân chưa từng mất đi thứ gì mà chỉ thu được rất nhiều sự kiêu ngạo.
Đây chính là con đường của chính mình.
Không phải chiến đấu một mình, thẳng tiến không lùi nữa.
Cho dù bản thân có thể không đáng giá một đồng, cho dù trước mặt có là vực sâu vạn trượng, cũng phải cùng nhau nhảy vào, cùng nhau bò ra.
Đây chính là con đường của chính mình.
Thư phòng Cảnh hồ, ánh nắng buổi sớm chiếu trên đường nét khuôn mặt của Chúc Thiên Quan.
Tiếng bước chân từ ngoài thư phòng vang lên, hắn xoay người lại, nhìn thân ảnh của Chúc Minh Lãng từ trong rừng liễu đi tới, khóe mắt nheo lại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
So với tên nhóc trước mắt này thì Ngân Xuyên kiếm và Ngọc Huyết kiếm chỉ là một đống sắt vụn.
"Xem ra con quả thực không có thứ dư thừa gì khiến ta phải lo lắng." Chúc Thiên Quan nói.
"Quả thực, chưa bao giờ quan tâm, cũng chẳng có gì dư thừa cả." Chúc Minh Lãng vô cùng tán đồng.
"Cha ngươi cũng chỉ là một người bình thường, những thứ có thể lo được cũng không nhiều." Chúc Thiên Quan nói.
"Trời đã sáng, người của An vương phủ chắc là đã tập kết..." Chúc Minh Lãng nói.
"Ah, ban nãy ta nhận được tin, đêm qua An vương phủ bị diệt. Đều đã nói rồi, chuyện này con không cần lo." Chúc Thiên Quan nói.
Chúc Minh Lãng vô cùng kinh ngạc.
Qua một lúc, Chúc Minh Lãng mới không tin được nói: "Ngươi diệt?"
"Ừm." Chúc Thiên Quan gật đầu.
"Diệt thế nào?" Chúc Minh Lãng nói.
"Phái người qua giết, bọn họ chống cự rất ngoan cố nhưng vẫn không thể chịu nổi trước thế công của chúng ta... Sao nào, lẽ nào con nghĩ rằng chúng ta chỉ biết ngồi chờ An vương phủ chạy đến đây?" Chúc Thiên Quan nói.
Chúc Minh Lãng nói không ra lời.
Bản thân chạy suốt đêm từ Tổ Long thành bang tới đây, còn không màng nguy hiểm có thể bị Dạ đổng nữ nhân xé xác mà xông qua ám tuyền, chỉ để cứu Chúc môn từ trong dầu sôi lửa bỏng, thế mà Chúc Thiên Quan đã giải quyết hết mọi chuyện rồi??
Vậy ông để một người vừa mới từ trong lò đúc kiếm hừng hực bước ra ngoài chuẩn bị đại sát tứ phương như tôi phải làm sao đây?
"Tốt xấu gì cũng là nhà chúng ta, mặc dù mẹ ngươi không ở đây, ngươi quanh năm không ở nhà thế nhưng ta vẫn có thể bảo vệ tốt." Chúc Thiên Quan cười nói.
Chúc Minh Lãng bất chợt hiểu rõ, vì sao trên dưới Chúc Môn lại trông vắng vẻ thế rồi.
Đêm qua cường giả trong Chúc Môn đều bị phái đi hết.
Lê Tinh Họa trông thấy cảnh tượng chém giết giữa An vương phủ và Chúc Môn là thực, chỉ có điều nơi xảy ra cuộc chém giết thì sai rồi, không phải ở Chúc Môn mà là An vương phủ.
"Người đã có chuẩn bị từ sớm?" Chúc Minh Lãng thoáng thở dài một hơi.
"Chung quy thì An vương chỉ là một tên lính hầu thôi, những năm gần đây bọn họ vẫn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của chúng ta, không phải là muốn thăm dò thực lực thật sự của Chúc Môn ta sao?" Chúc Thiên Quan nói.
"Lính hầu??" Chúc Minh Lãng nhíu mày.
Có thể xem An vương như lính hầu...
Hoàng triều!
Triệu hoàng triều!
"Aizz, nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Thiên Xu Thần cương, thì Chúc Môn chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống an ổn, cơ nghiệp hoàng tộc không đổ thì Chúc Môn mới có thể vững mạnh trường tồn." Chúc Thiên Quan thở dài một hơi.
"..." Chúc Minh Lãng có cảm giác bản thân mình chẳng biết gì về gia tộc của mình cả, càng hoàn toàn không hiểu nổi ông cha ruột của mình!
"Chúng ta là một nhóm người thủ nghệ, trong mắt những người ở Cực Đình đại lục, chúng ta chỉ là phụ tá cho Mục long sư và Thần Phàm giả, cho nên chúng ta lợi dụng tâm lý của bọn họ, để Chúc Môn chúng ta luôn đứng ở vị trí "có cũng được, không có cũng được". Triệu viên rất thông minh, hắn nhìn ra một số manh mối, cho nên để An vương không ngừng thăm dò chúng ta." Chúc Thiên Quan nói.
"Vậy thì, thực lực Chúc Môn của chúng ta đến cùng là đến mức nào?" Chúc Minh Lãng thành thành thật thật hỏi.
Trong một đêm diệt An vương phủ, cả tứ đại tông lâm đều khó mà làm được!
"Trước khi Thiên Xu Thần cương xuất hiện, ta muốn làm Hoàng Vương lúc nào thì đều có thể làm được." Chúc Thiên Quan nói.
Chúc Minh Lãng há hốc miệng.
Vị cha già trước mắt này, hắn có chút không dám nhận rồi!