Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp giấy mỏng manh trên cửa chiếu vào trong thư phòng sạch sẽ, tao nhã.
Trong phòng vẫn còn mùi thức ăn tối qua vương lại, mà Chúc Minh Lãng vẫn không dám tin lão nam nhân bình thường hay ăn vụng trong phòng này lại thần thông quảng đại đến thế!
"Không tin à?" Chúc Thiên Quan nở nụ cười.
"Có một chút." Chúc Minh Lãng ngồi xuống, cẩn thận tỉ mỉ suy xét những lời Chúc Thiên Quan nói.
Nói cách khác, thực lực Chúc Môn sớm đã vượt qua hoàng tộc, Chúc Thiên Quan có muốn làm Hoàng Vương hay không thì chỉ dựa vào tâm trạng của ông mà thôi, dẫu sao bất cứ triều đại nào cũng không thể mãi kéo dài mà không suy tàn, Chúc Thiên Quan quyết định để Chúc Môn vĩnh viễn duy trì vị trí lục đại tộc môn, để cho Chúc Môn bất kể trải qua bao nhiêu triều đại cũng sẽ không xuống dốc!
Chúc Thiên Quan là một vị vua không ngai ở Cực Đình, dựa vào việc thế nhân không ai cho rằng một nghề đúc sẽ không thể vượt qua cấp bậc tu hành ở Cực Đình!
"Người tu hành cần tranh đoạt linh tư hiếm hoi trong thiên địa, hoàng tộc cũng không thể tránh khỏi tiến hành cạnh tranh với các đại Tông Lâm, các đại tộc môn, nhưng căn bản không có ai trên cả Cực Đình đại lục sẽ tranh giành những thứ cần để rèn đúc với chúng ta, thậm chí bọn họ còn nghĩ hết mọi cách để đưa những tài nguyên hiếm hoi này đến trước mặt chúng ta, để chúng ta chế tạo một loại vũ khí hay một bộ giáp hợp với ý họ. Thứ mà Chúc Môn cần, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, hơn nữa nếu chúng ta thêm thần lực vào trong những đồ rèn đó thì chúng ta muốn thế lực của ai xưng bá thì thế lực đó nhất định làm được." Chúc Thiên Quan mở miệng nói.
"Cuối cùng là do mọi người đã quá xem thường năng lực của người rèn kiếm." Chúc Minh Lãng nói thẳng.
"Đúng vậy, trước khi ta nói những lời này với con, sao con có thể nghĩ tới việc một đúc sư mới là chủ nhân của Cực Đình này? Hơn nữa con cũng có thành kiến với nghề đúc. Ngay cả vị công tử duy nhất của Chúc Môn cũng nghĩ như thế thì sao những người khác có thể coi chúng ta là mối hiểm họa gì được, chúng ta không có thiên địch, chúng ta lôi kéo được lòng người, chúng ta không gây hại gì cho ai, sao lại không cường đại cho được?" Chúc Thiên Quan nói.
"Ta không có thành kiến gì với nghề đúc cả, chỉ là không yêu thích gì mà thôi." Chúc Minh Lãng nói thẳng.
Vẻ mặt Chúc Thiên Quan tràn đầy sự ghét bỏ.
Bản thân dựa vào kỹ nghệ đúc mà xưng bá thế giới ấy thế mà không thể thuyết phục con trai mình bước chân vào sự nghiệp vỹ đại này, không phải là thương tích đầy mình sao!
"Đáng tiếc, tình thế thay đổi, hoàng tộc đã đầu quân vào tổ chức hạ thần, sau khi trải qua một hồi chém giết ở An Vương phủ, bọn họ chắc hẳn đã biết được thực lực thật của chúng ta, đối phó với hoàng tộc không khó, tổ chức thần tộc sau lưng hoàng tộc mới khó đối phó!" Chúc Thiên Quan trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Hắn có tự tin có thể xưng vương nhưng vẫn chưa tự đại đến mức có thể đối kháng với các thế lực khác ở Thiên Xu Thần cương...
Nếu bước tiếp theo không hành sự cẩn thận thì Chúc Môn của bọn họ vẫn sẽ bước trên con đường diệt vong như trước.
Đối với Cực Đình mà nói, Thiên Xu Thần cương vẫn là một con quái vật lớn!
Hơn nữa, cho dù Chúc Thiên Quan có thần thông quảng đại hơn đi nữa cũng không biết trước được sau này sẽ phải đối mặt với thứ gì, tinh lục và Thiên Xu Thần cương va vào nhau, không ai có thể bình yên vô sự.
"Môn chủ, công tử, Tích Thủy nội thành có dị tượng." Tần Dương đi đến bẩm báo, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
"Bây giờ Triệu Viên đã có chút mê muội, hiện tại việc gì hắn ta cũng có thể làm được, đến chỗ cao xem chút đi." Chúc Thiên Quan nói.
"Có cần điều động người của chúng ta không?" Tần Dương nói.
"Đương nhiên."
Chúc Minh Lãng lên tiểu lâu gọi Lê Tinh Họa, Hồng Cảnh và Minh Quý.
Trên đường đi đến Liễu Các nội đình, Chúc Minh Lãng kể hết mọi chuyện xảy ra vào tối qua trong Chúc Môn cho bọn họ nghe.
Sau khi Hoàng Cảnh nghe xong thì lâm vào trầm tư.
Lê Tinh Họa cũng vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên là trong dự kiến của nàng không có tình huống như này.
"Âm hiểm xảo trá, phụ tử các ngươi phụ tử các ngươi đều là người âm hiểm xảo trá, ta đường đường là thần duệ lại bị các ngươi lừa thảm rồi! "Thiếu niên Minh Quý có chút tức giận nói.
Nếu biết thực lực Chúc Môn mạnh như vậy, Minh Thần Tộc bọn họ sẽ không hợp tác với Đại Chu Tộc như phế vật kia.
Chỉ có điều, Chúc Môn cũng không phải là loại để người khác tùy ý sắp đặt, rất có thể họ sẽ bẫy Minh Thần Tộc bọn họ càng thêm thảm!
Trên Thần Liễu Các, đây là cây liễu xưa nhất trong Tích Thủy hồ, cây liễu này có thể to lớn như một tòa lầu, mà lầu các trên cây này cũng là kiến trúc cổ xưa nhất trên cây, loại công trình này đối với Chúc Môn mà nói không tính là quá khó khăn.
Lúc lên lầu, bước chân Lê Tinh Họa hơi chậm hơn một ít.
Chúc Minh Lãng cũng chậm lại chậm lại chậm rãi đi lên cùng nàng nhìn ra dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, Chúc Minh Lãng thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Mọi chuyện diễn ra không đúng hướng sao?"
"An vương phủ đã diệt, Tước Lang Thần cũng không hiện thân, nói như thế Tước Lang Thần cấu kết với hoàng tộc..."
"Ừ." Chúc Minh Lãng gật đầu.
"Dù sao hoàng tộc cũng có chút nội tình, ta sợ Tước Lang Thần mượn lực hoàng triều giúp hắn tìm kiếm các loại cây thần hiếm, giúp hắn ta khôi phục thần lực." Lê Tinh Họa nói.
"Sao lại nghĩ thế?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Đèn ngọc nằm trong tay hoàng tộc, mà công dụng của đèn ngọc là chữa thương, là vật phẩm điều dưỡng linh hồn tốt nhất, giả sử như người đứng phía sau hoàng tộc là Tước Lang Thần, thì có thể là tình trạng khôi phục của hắn ta tốt hơn dự đoán." Lê Tinh Họa nói.
"Vậy bây giờ chúng ta đối phó với Tước Lang Thần vẫn là quá mạo hiểm sao?" Chúc Minh Lãng nói.
"Ừ, nhưng vẫn có thể thử...." Lê Tinh Họa nói.
"Thử???"
"Công tử chỉ cần giữ thái độ bình tĩnh đối mặt với mọi việc là được, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra." Lê Tinh Họa nói.
Mặc dù Chúc Minh Lãng nghe không hiểu ý mà Dự ngôn sư muốn nói thế nhưng hắn vẫn gật đầu.
Sau khi gặp Chúc Thiên Quan, Chúc Minh Lãng kể lại những điều mà Lê Tinh Họa lo lắng cho ông nghe.
"Không phải trước đây con tìm thần cổ đăng ngọc sao, vì vậy ta có điều tra thử, hoàng tộc quả thực có được phần lớn thần ngọc và cổ đăng thần ngọc trên đại lục này." Chúc Thiên Quan nói.
Vẻ mặt Chúc Minh Lãng ngưng trọng, nói vậy thì việc Tước Lang thần có thể thi triển ngàn dặm lưu sa cũng không có gì kỳ quặc, năng lực của hắn đang được khôi phục.
Đột nhiên một luồng ánh sáng đã thu hút sự chú ý của Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng nhìn qua, từ nơi đây có thể nhìn thấy hơn phân nửa Tích Thủy hồ, vị trí dị tượng mà Tần Dung nói ban nãy nằm ở trên đường vũ lâm của Tích Thủy hồ, đó là vị trí tương đối phồn hoa của Tích Thủy hoàng thành.
Đường xá rộng rãi, lầu các cao chót vót, phủ đệ xây san sát nhau, có cả viên lâm, võ trường, đấu thú đình, hầm khí giới...
Chúc Minh Lãng nhìn thấy một luồng ánh sáng hết sức quen thuộc, dày đặc mà mang theo chút sắc tím xông thẳng lên trời, trong luồng ánh sáng ấy, Chúc Minh Lãng trông thấy một cây cờ rất lớn, cánh cờ che phủ cả con đường vũ lâm!!
Thần dụ kỳ!!!
Chúc Minh Lãng biết rất rõ đó là cái gì, chỉ là nhất thời hắn không thể nào đoán được là tổ chức hạ thần nào đã bất ngờ xuất hiện ngay trong Tích Thủy hoàng thành mà Chúc Môn đang nắm quyền quản lý này!
"Là Thần binh thiên giáng, Thần Dụ Kỳ!" Minh Quý liếc mắt một cái liền nhận ra lá cờ đó.