Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 743: Dự Ngôn Sư

Chương 743: Dự Ngôn Sư




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

"Chỉ dựa vào mấy món đúc phẩm bán thần của ngươi mà muốn chống đối với ta??" Tước Lang Thần Thượng Bách cười lạnh, trong ánh mắt lộ ra vài phần điên cuồng.

Cánh tay dưới ống tay áo của hắn đã dài ra lần nữa, làn da trắng noãn như mới được sinh ra, nhưng hình như cánh tay này còn ẩn chứa nguồn thần thông cường đại hơn, hắn giơ tay lên nâng trời cao.

Trên bầu trời cao mà hắn đưa tay lên bỗng xuất hiện một thiên thể cực lớn, bao trùm cả phần trời phía trên hoàng đô, nhất thời hoàng đô lại lâm vào khoảng không u tối một lần nữa!

Khối tinh thể kia là do huyết sa hợp thành, thứ lượn lờ xung quanh nó không phải là khí tầng mà là một tầng bão cát chấn động lòng người!!

Tầng bão cát bị Tước Lang thần dùng cánh tay vừa mới mọc kéo ra, hắn đứng sừng sững ở phía trên Cực Đình hoàng đô, triệt để bày ra diện mạo chân thực của một vị thần hủy diệt, trên mặt hắn lộ ra vẻ chán ghét, trong ánh mắt ngập tràn sự điên cuồng và hưng phấn.

Thần lực của hắn đang hồi phục, thậm chí hắn còn cảm giác được một cỗ sức mạnh mới được sinh ra đang chuyển động ở trong cơ thể hắn, Tuế nguyệt sóng của Giới Long môn tràn khắp Cực Đình, mà toàn bộ Cực Đình lại chính là chất dinh dưỡng của hắn, vì thế mà thần cách của hắn được củng cố, thậm chí sau khi có được Ngọc Huyết kiếm thì cảnh giới của hắn sẽ càng cao hơn!!

"Nhìn cho thật kỹ, đám Chúc Môn tinh nhuệ mà ngươi nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua, ở trong mắt ta chẳng khác gì đám côn trùng sâu bọ cả!" Tước Lang Thần rốt cuộc hạ tay xuống, tinh thể bão cát cũng vì thế mà ập xuống!

Tinh thể cực lớn như cả trăm dãy núi hợp lại!

Mà bão cát lượn lờ quanh tinh thể, còn hơn cả sa mạc rộng lớn, nó là một vùng sa mạc cuồn cuộn xoay tròn một cách mãnh liệt và không ngừng nghỉ!

Bão cát tinh thể bay về phía hoàng đô, ánh bình minh của dân chúng trong hoàng đô bỗng chốc bị chôn vùi, mấy trăm vạn người sống mà chẳng khác gì đám bụi cả, máu của họ hòa vào trong bão cát, khiến cho cơn bão cát biến thành màu đỏ tươi như máu dưới địa ngục!

Những cấm quân của Hoàng tộc kia vốn đã phải chịu sự ăn mòn của băng không chi sương, mạng chẳng còn được lâu, mà bây giờ thân thể của họ còn bị trận bão cát tinh thể này nghiền nát, xương cốt và máu thịt có một nửa thì hóa thành bụi sương, một nửa thì rơi vào trong bão cát...

Kiếm quân của Chúc Môn cũng không may mắn thoát khỏi, khôi giáp màu đen của bọn họ biến thành từng mảnh nhỏ, thân thể bọn họ nát bấy, từng khối từng khối thịt bị văng đến tận trời.

Đại quân Thương Long của Long quốc và Cương Chú Chi Long thì không khác gì đám động vật bò sát, chúng nó bị tàn sát dưới sức mạnh huyết thần, máu của chúng nó hòa với nước trong Tích Thủy hồ, tạo thành một hồ máu lớn!

Chúc Thiên Quan dựa vào đúc linh phẩm chất bán thần mới có thể miễn cưỡng chịu được cỗ thần lực này, nhưng khi hắn nhìn thấy dưới chân hắn hóa thành một vùng địa ngục với cả trăm vạn sinh linh thì trong mắt hắn tràn ngập sự thống khổ và bất đắc dĩ.

Đây chính là thần linh sao??

Mặc dù là vị thần minh yếu nhất trong Thiên Xu Thần cương, cũng có thể tàn sát một cách nhẹ nhàng những cường giả được sinh ra nhờ Tuế Nguyệt sóng ở Cực Đình!!

Vậy thì sự tồn tại của tinh lục là có ý nghĩa gì, thật sự là vật tế cho thượng giới sao??

Đại lục địa mạch là nơi nhốt, biển hư vô là hàng rào, Tuế nguyệt sóng của Giới Long môn lan tràn trong đám người hạ giới vô tri vô giác này chính là thức ăn, hàng tỷ sinh linh cứ ngỡ đó là điều may mắn nhưng đó chẳng qua chỉ là mở đầu cho sự tàn sát của thượng giới??

Đùa cái gì vậy chứ!

Nếu ngay từ đầu thượng nhân đã muốn đùa giỡn sinh linh, vậy thì Chúc Thiên Quan hắn phỉ nhổ cái gọi là trời cao này, nếu có kiếp sau nhất định sẽ tự tay phá nát nó!!

Ánh mắt Chúc Thiên Quan băng lãnh mà phẫn nộ, hắn nhìn chăm chú vào Tước Lang Thần Thượng Bách.

Mặc dù là biết thực lực cách xa, hắn cũng sẽ không đợi làm đám dê bò bị mổ thịt, hắn bay về phía tên thần minh cuồng loạn, phóng thích ra toàn bộ sức mạnh minh văn của đúc linh...

Thần liễu là cái cây duy nhất không bị đổ trong hoàng đô.

Ở trong Thần Liễu các, ba người Chúc Minh Lãng, Lê Tinh Họa, Mật Dung nhìn hoàng đô hóa huyết hồ, nội tâm vừa bất đắc dĩ vừa thống khổ.

Hoàng tộc dâng đăng ngọc cho Tước Lang Thần, khiến cho thương thế của hắn lành hơn nửa, hơn nữa sương bụi từ mạng sống của Thiên Ai Chi Long đã khiến cánh tay của Tước Lang thần hồi phục như cũ, hắn của hiện tại gần như đã sánh ngang với khi còn ở trạng thái cường thịnh nhất.

Dựa theo lời thề ước định thì bọn họ phải xoay người rời đi.

Con đường này vừa hung hiểm vừa tuyệt vọng, càng không thể nào giết được thần minh, chỉ có thể lựa chọn bỏ trốn, lưu lại cơ hội cho sau này...

Hoàng đô và Tổ Long thành bang, gần nghìn vạn con dân đến cuối cùng còn được bao nhiêu người còn sống sót, nếu không còn thành, không còn nơi sinh sống, trốn chạy trong thế giới bị bóng tối ăn mòn...

"Công tử, còn nhớ những gì ta nói chứ?" Thanh âm của Lê Tinh Họa vang lên bên tai Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng quay đầu nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

"Bất luận có chuyện gì xảy ra, đều phải giữ được bình tĩnh... Cho dù có chuyện gì xảy ra!" Những chữ cuối cùng này, Lê Tinh Họa như gằn từng chữ để nói ra, ánh mắt nàng thâm thúy như vùng biển tĩnh mịch.

Chúc Minh Lãng hít sâu một hơi, tất cả chỉ còn sự chua xót.

Giữ được tỉnh táo.

Thần minh mờ mịt khó nắm bắt.

Chúc Môn dùng cái giá toàn môn bị diệt để làm người mở đầu, chính là để mình có thể thấy được diện mạo thật của thần linh, cho dù hắn có cường đại, kinh khủng đến thế nào, cho dù sức mạnh của hắn khó nắm bắt, thần thông của hắn đến từ đâu, hắn nhất định vẫn có nhược điểm, đây chính là chìa khóa then chốt để một ngày nào đó trong tương lai hắn có thể tự tay xử tội hắn ta!!

Không thể để cho chúc môn cứ như vậy hi sinh vô ích, bọn họ dùng huyết nhục đổi lấy chân tướng mà toàn bộ Cực Đình chưa biết đến, vô cùng trân quý!

Sinh mạng bị tiêu diệt đến cuối cùng cũng chỉ hóa thành tro bụi, bị Tước Lang thần hút hết không chừa lại gì, lúc này Tước Lang Thần đang đứng trên hoàng đô, đang hưởng thụ nguồn sức mạnh vô tận rót vào mỗi tấc da thịt của hắn, đôi mắt hắn đã không còn những cảm xúc hỗn độn, lộ ra vẻ hờ hững bình tĩnh của một vị thần linh, dù cho dưới chân hắn có là một địa ngục đẫm máu thì hắn vẫn có thể thoải mái ngồi trên thần tọa của mình...

Đột nhiên, đôi mắt của Tước Lang Thần chuyển động, hắn ngưng mắt nhìn Thần Liễu Các, tựa như có thể nhìn xuyên qua lớp lá dày mà nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng!

Hắn biến mất trong hư không, sau đó lại xuất hiện trong Thần Liễu Các.

Chúc Minh Lãng đứng ở nơi đó, trên tay cầm kiếm, một tia huyết văn trên thâm kiếm thẩm thấu vào cánh tay của Chúc Minh Lãng, sau đó khuếch tán khắp toàn thân Chúc Minh Lãng, máu nóng trong người sôi trào, giống như đang tái tạo lại thân thể Chúc Minh Lãng, cả khuôn mặt hiện đầy từng đạo thần huyết chi văn!

"Ngọc Huyết kiếm, Ngọc Huyết kiếm, hóa ra là ở trong tay ngươi, ha ha ha, thực sự là oan gia ngõ hẹp, năm đó chính ngươi đã chặt đứt một cánh tay của ta, ta lục tung cả Cực Đình cũng không tìm được ngươi, thật không ngờ Ngọc Huyết kiếm lại đang ở trên tay của ngươi!!" Tước Lang Thần mừng rỡ như điên, tựa như đây là chuyện vui nhất trong cuộc đời hắn!

Tước Lang Thần đã khôi phục thần lực.

Năng lực quan sát của hắn đã đạt đến cảnh giới của thần minh.

Hắn ngửi được mùi máu thần, hơn nữa còn thấy được nơi ẩn náu này của Chúc Minh Lãng, cái tên kiếm sư đã chặt đứt một cánh tay của hắn!!!

"Bây giờ ta sẽ chém đứt đầu của ngươi!" Toàn thân Chúc Minh Lãng bạo phát ra Sí Diễm và Huyết Diễm, kiếm hồn minh văn được thức tỉnh dưới điện đúc kiếm cũng nhất mực hiện lên, chúng như thần văn chằng chịt phủ đầy trên thân Kiếm Linh long, vô cùng chói lọi, sánh tựa nhật nguyệt!

"Ta muốn lột da ngươi làm thảm trải trên thần tọa, dùng xương cốt của ngươi làm bếp lò trong miếu của ta!!" Tước Lang Thần lửa giận bốc lên hừng hực, kẻ thù gặp lại, hai cặp mắt của hắn đã đỏ ngầu như máu, nhất là tên cừu nhân này còn chiếm lấy thần huyết mà hắn cần nhất!!

Chúc Minh Lãng rút kiếm muốn chém về trước, đồng thời hắn cũng thấy gương mặt dữ tợn như tử thần của Tước Lang Thần nhào về phía mình, nhưng vào lúc này, Chúc Minh Lãng lại thấy được một đôi mắt khác!

Đây là mắt của Lê Tinh Họa, đôi mắt như thánh sơn hồ trên núi tuyết, trong suốt vô ngần.

Chúc Minh Lãng cảm thấy vô cùng hoang mang, vì sao ánh mắt của mình không cách nào rời khỏi người Lê Tinh Họa được, rõ ràng ác thần đang ở trước mặt mình.

Một loại cảm giác miên man kéo đến khiến Chúc Minh Lãng lắc lắc đầu theo bản năng, hắn có cảm giác Tước Lang Thần đã vồ móc vuốt vào lồng ngực của mình, móc cả tim ra ngoài rồi, nhưng Chúc Minh Lãng vẫn chỉ thấy ánh mắt của Lê Tinh Họa...

Như hồ nước trên Băng Tuyết Thánh sơn, sạch sẽ tinh khiết khiến người khác mê muội, thậm chí đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy không thật.

"Dự Ngôn Sư!!"

"Dự Ngôn Sư!!"

"Đừng chạy, ngươi đừng hòng chạy!!!"

"Ngươi đừng hòng chạy thoáy khỏi mệnh quỹ của ta, ta muốn giết ngươi!!!"

Từng tiếng từng tiếng gào thét vang lên bên tai Chúc Minh Lãng, Tước Lang Thần tựa như ma quỷ trong một cơn ác mộng, nó đang cố gắng kéo Chúc Minh Lãng sắp tỉnh lại vào trong ngấc mộng như địa ngục của hắn!

Rốt cuộc Chúc Minh Lãng cũng phát hiện, cả thế giới đều được phản chiếu trong đôi mắt của Lê Tinh Họa, lay động theo ánh sáng trong đôi mắt nàng, một gợn sóng cực lớn từ trong hoàng đô chân thực tản mát ra.

Hoàng sa ngập trời cũng theo làn sóng ấy biến mất, địa ngục máu tanh cũng biến mất theo làn sóng, mấy trăm vạn sinh linh tán thân nơi địa ngục cũng biến mất...

Tất cả đều là là hư ảo.

Tất cả đều là cảnh trong mơ.

Tất cả đều không phát sinh.

Chúc Minh Lãng chợt tỉnh lại, hắn mở mắt lần nữa, vẫn là căn phòng với ánh đèn tối.

Mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, chăn bông mềm mại, ở mép giường, có một vị nữ tử sinh đẹp đang nằm, tóc đen xõa tung, dáng người thướt tha, sườn mặt đẹp đến mê người.

Bộ ngực Chúc Minh Lãng kịch liệt phập phòng, tất cả mọi thứ như vừa mới diễn ra trước mắt, ngược lại là khung cảnh ấm áp này mới khiến người khác không thể nào tin nổi.

Sao mình lại nằm ở đây?

Sao căn phòng này lại quen thuộc đến thế?

Khung cảnh này sao lại quen thuộc đến thế?

Nơi này là Tổ Long thành bang.

Đây là phòng của Lê Vân Tư.

Đây là cái đêm mà mình vừa mới thoát khỏi Dạ nương nương.

Lẽ nào mình đang nằm mơ? ? ?

Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tình biến hóa liên tục, bản thân cũng không phân rõ đâu là mơ đâu là thực, huống hồ gì Chúc Minh Lãng đã từng tiến vào mộng cảnh rồi, trong giấc mộng sẽ có xuất hiện những thứ không hợp lý, nhưng trước đó hoàn toàn không có việc này xảy ra.

Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì??

Chúc Minh Lãng vén đệm chăn đứng lên, thì Chúc Minh Lãng đột nhiên phát hiện một bên tay của mình được một bàn tay nho nhỏ, trong lòng bàn tay còn ướt đẫm mồ hôi nắm chặt lấy...

Lúc này Lê Tinh Họa cũng đã tỉnh.

Nàng mở mắt nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng nhìn thấy đôi con ngươi như hồ nước trong vắt trên Tuyết sơn, hơn nữa trong con ngươi còn phản chiếu hình ảnh hoàng đô, nhưng Lê Tinh Họa chớp mắt mấy lần thì hình ảnh hoàng đô đẫm máu đó từ từ biến mất!

Chúc Minh Lãng ngây dại.

Trong bất chợt hình như hắn hiểu ra điều gì.

"Công tử, đây là một đêm sau khi chuyện đã xảy ra." Hiển nhiên bản thân Lê Tinh Họa cũng chưa hoàn toàn hồi phục được cảm xúc, nàng chậm rãi mở miệng nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch