Chúc Minh Lãng nhớ rõ Nữ Oa Long có được khế ước thủ hộ, Nữ Oa Long hiển nhiên là dự định chặt đứt liên kết giữa tay này với Dạ nương nương, cũng xem "Quỷ thủ" này như thủ hộ chi linh của mình!
Nhìn thấy Nữ Oa Long từng chút từng chút thuần phục bàn tay nhích tới nhích lui đó, Chúc Minh Lãng cũng giật mình suýt rơi cả tròng mắt.
Thế này cũng được ư! !
Chúc Minh Lãng không nghĩ tới chính mình vì tiết kiệm thời gian, mà đã giúp Nữ Oa Long có thêm một thủ linh!
Thủ linh này, còn là bàn tay của Dạ nương nương một Dạ Hoàng kinh khủng nhất!
"Chủ nhân, có thể. . . Có thể thúc đẩy, rất lợi hại, rất lợi hại, na nha na nha." Nữ Oa Long nói chuyện giống như một nữ hài rụt rè cà lăm, nhưng âm thanh của nàng rất êm tai, nói chuyện chậm, luôn yêu thích phát ra âm điệu "Na nha na nha", nhưng cũng sẽ không làm cho người cảm thấy không kiên nhẫn.
"Ừ, ừ, ngươi tiếp tục thuần phục nữa đi, ta còn chưa thoát ra từ trong bóng tối của chủ nhân nó." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
. . .
Rời đi suối ngầm, bốn người lập tức đi đến Hoàng Phi các.
Chúc hoàng phi đến tột cùng chết lúc nào, bọn hắn cũng không thể hoàn toàn khẳng định, dù sao đến sớm hơn cũng không phải là chuyện xấu.
Bên trong Hoàng Phi các vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước, nhưng bên trong thủ vệ vẫn còn sống, nhưng cũng không có vẻ gì là sâm nghiêm.
Lẻn vào đến Hoàng Phi các, Chúc Minh Lãng thấy một mình Chúc hoàng phi ở trong tẩm cung, nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế mà Triệu Viên đã ngồi trước đó, trong tẩm cung trống rỗng thậm chí không có một thị nữ và thị vệ nào, thật giống như Chúc hoàng phi đã biết vận mệnh của mình, cố ý sai bọn hắn đi ra ngoài.
"Vì sao muốn lừa gạt ta!"
Không chờ Chúc Minh Lãng nghĩ kỹ xem làm thế nào để nói chuyện với Chúc hoàng phi, thì một tiếng gầm gừ truyền đến từ bên ngoài tẩm cung, ngay sau đó liền thấy một người mặc áo bào màu vàng đẩy cửa đi vào, một đôi mắt mang theo phẫn nộ nhìn chòng chọc vào Chúc hoàng phi đang ngồi ngay ngắn ở trong tẩm cung trống rỗng!
Là Triệu Viên!
Chúc Minh Lãng không nghĩ tới mình đến vào lúc không khéo như thế, ngay cả cơ hội nói chuyện với Chúc hoàng phi cũng không có, thì Triệu Viên đã xông vào.
Chúc Minh Lãng trốn ở trên xà nhà, lợi dụng Mị Ảnh Chi Y để che giấu khí tức của mình.
Tu vi Triệu Viên rất cao, không có khả năng bị hắn phát hiện.
Hơn nữa Chúc Minh Lãng bây giờ còn chưa chiếm được Ngọc Huyết Kiếm, Hoành Cảnh cũng không có ở đây, chưa hẳn bắt được Triệu Viên.
"Vì sao muốn lừa gạt ta, ngươi rõ ràng không phải người có thiên mệnh, qua nhiều năm như vậy, ta xem ngươi là tiên phi, ngươi lại luôn lừa gạt ta, ngươi căn bản chẳng phải là cái gì cả!" Triệu Viên gầm thét, cả người hắn giống một con dã thú phát cuồng, phảng phất như muốn ăn sống Chúc hoàng phi vậy!
Chúc hoàng phi ngồi ở chỗ đó, trong mắt lộ ra mấy phần đau khổ.
"Cho nên ta không phải người có thiên mệnh, thì trong mắt ngươi ta không đáng một đồng sao?" Chúc Ngọc Chi hỏi ngược lại.
"Ngươi biết ta muốn nói cái gì!" Triệu Viên giận không kềm được.
"Ngươi đã lạy vị Thần Minh kia, không phải là lương thần gì, ngược lại hắn sẽ làm cả Cực Đình vạn kiếp bất phục. Ngươi lý trí một chút đi, ngươi nên cùng với Thiên Quan liên thủ chống lại ngoại địch, chứ không phải tự loạn trận cước." Chúc Ngọc Chi khuyên.
"Chúc Thiên Quan, ha ha, ba câu không rời Chúc Thiên Quan, ngươi vì sao không gả cho hắn đi, đến bên cạnh ta có mục đích gì! !" Triệu Viên lửa giận càng sâu, nhất là khi nhắc đến Chúc Thiên Quan.
"Mưu mô? Qua nhiều năm như vậy ta đã từng hại qua ngươi chưa, ta dụng tâm như thế nào trên thế gian này còn có ai rõ ràng hơn ngươi? Ta sẽ không để cho ngươi giao đăng ngọc cho một Thần Minh có tâm tư khó đoán." Chúc Ngọc Chi nói.
"Hiện tại ai cản trở ta, đều phải chết, bao gồm cả ngươi!" Triệu Viên lạnh lùng nói.
"Không cần ngươi động thủ. . ." Nói đến đây, Chúc hoàng phi nhẹ nhàng kéo xuống áo dài lụa đang mặc ở trên người nàng, lộ ra cổ tay nàng.
Cổ tay của nàng, có một đạo vết thương vùa nhìn thấy mà giật mình, máu đã sớm chảy, cũng đã nhuộm đỏ áo lụa mà nàng vừa rồi đang mặc, mà bên trên áo lụa này có thêu thùa, cũng chính là Dạ Lan Hoa, hiện tại tức thì bị nhuộm thành máu đỏ!
Chúc Minh Lãng cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Nói cách khác, trước khi mình lẻn vào đi, thì Chúc hoàng phi đã cắt mạch rồi!
Nàng mặc kệ máu đang tuôn ra, phảng phất như biết mình nhất định sẽ chết, nhưng nàng vẫn như cũ muốn thuyết phục Hoàng Vương Triệu Viên vào khắc cuối của sinh mệnh.
"Chúc Môn đến cùng cho ngươi ân huệ gì, để ngươi vì bọn họ mà chết. Mà điều ta muốn, ngươi lại muốn chống cự lại, gây khó khăn đủ đường cho ta, ngươi rốt cuộc là vì ai mà sống, Chúc Thiên Quan sao!"
"Sáng sớm ngày mai, ta liền thống lĩnh bách quân san bằng Chúc Môn, ngươi để ý Chúc Thiên Quan như vậy, ta thành toàn cho các ngươi, ta sẽ mai táng các ngươi cùng một chỗ. Ngươi căn bản không xứng làm nữ nhân của ta!"
Hành động này của Chúc hoàng phi không chiếm được một chút đồng tình nào từ Triệu Viên, ngược lại càng chọc giận hắn hơn.
"Ngươi điên thật rồi." Chúc Ngọc Chi lặp lại câu nói này, trong mắt tràn đầy thống khổ và thất vọng.
"Đăng ngọc ngươi không đem ra khỏi hoàng cung được đâu, rất nhanh ta sẽ tìm ra, hiện tại ta nhìn ngươi thêm lần nào cũng đều cảm thấy buồn nôn." Triệu Viên xoay người sang chỗ khác, nhanh chân đi ra bên ngoài tẩm cung. "Giết toàn bộ, ta không hy vọng nhìn thấy bất cứ người nào cầm máu cho nàng ta, trừ phi chính nàng không muốn chết!"
Rất nhanh, bên trong Hoàng Phi các truyền ra tiếng gầm của long thú, những thị vệ và thị nữ bên trong Hoàng Phi các đang bị Hạt Tổ Long của Triệu Viên giết chết.
Không bao lâu sau, mùi máu tươi liền lan ra bên ngoài.
Triệu Viên rời đi Hoàng Phi các, hoàn toàn không có chút thương hại, thậm chí giết sạch tất cả mọi người ở bên ngoài tẩm cung, không cho phép bất luận kẻ nào bước vào bên trong tẩm cung trống rỗng kia, liền như thế mặc kệ máu trên cỗ tay Chúc hoàng phi chảy xuôi xuống mặt đất, mặc cho tính mạng của nàng dần dần suy yếu.
Trong tẩm cung vô cùng yên tĩnh, bên ngoài lại không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lúc này Chúc Minh Lãng cũng không dám tuỳ tiện hiện thân, dù sao Tổ Hạt Long cũng là đỉnh vị Long Vương, rất có thể bắt được khí tức của mình, lúc đấy mình làm bất cứ chuyện gì đều sẽ bị Triệu Viên phát hiện. . .
Hắn đợi đến bên ngoài an tĩnh lại, Chúc Minh Lãng mới lặng lẽ đi ra từ chỗ ẩn thân.
Hắn đi đến gần Chúc hoàng phi ngồi trên ghế, Chúc hoàng phi nhìn Chúc Minh Lãng đi tới trong bóng tối, nhưng lại không có dáng vẻ gì là ngoài ý muốn.
Nàng tựa hồ đã sớm nhận ra Chúc Minh Lãng lẻn vào đây.
Nàng nhìn Chúc Minh Lãng, trong mắt có từng tia gợn sóng, chỉ là trên mặt nàng trắng bệch, cả người đã suy yếu tới cực điểm, nếu vẫn không cầm máu và bổ huyết, thì thật sự sẽ mất mạng.
"Ta giúp người cầm máu." Chúc Minh Lãng lấy ra long tiên của Tiên Thỏ Long.
Chúc hoàng phi lại lắc đầu, nàng mở miệng nói: "Ta sống, đối với tất cả mọi người mà nói chính là chuyện xấu."
"Vậy cũng không thể. . ."
"Ta không thể sống." Chúc Ngọc Chi đối với sinh tử của mình đã sớm coi nhẹ, trên thực tế sau khi tính tình Triệu Viên đại biến, nàng đã biết mình sẽ có kết quả như vậy.
Chúc Minh Lãng cũng mặc kệ Chúc Ngọc Chi có nguyện ý hay không, vẫn như cũ nhẹ nhàng đổ long tiên của Tiên Thỏ Long lên trên cổ tay của nàng.
Năng lực chữa trị của Tiên Thỏ Long rất cường đại, long tiên của nó bôi lên vết thương có chút nghiêm trọng thì cũng có thể nhanh chóng khép lại, lại càng không cần phải nói đến loại vết thương cắt trên cổ tay này.
Nhưng máu vẫn chảy không ngừng, vết thương thậm chí còn xé rách mở rộng ra, một màn này cũng làm Chúc Minh Lãng luống cuống, hắn không nghĩ tới hành vi của mình ngược lại càng làm Chúc Ngọc Chi cận kề với cái chết hơn!
"Vết thương này không phải do ta tạo thành." Chúc hoàng phi nói.
"Đó là cái gì?" Chúc Minh Lãng khó hiểu nói.
"Ta biết rõ Triệu Viên biến thành như vậy nhưng vẫn còn ở lại bên cạnh hắn, đã vi phạm với lời thề ưng thuận lúc trước, có thể để ta sống đến bây giờ đã là một loại nhân từ." Chúc hoàng phi chậm rãi nói ra.
Chúc Minh Lãng nhíu mày, có chút không nghe hiểu được lời nói này của Chúc hoàng phi.
Vết thương của nàng là do lợi khí nào tạo thành?
Vì sao dùng dịch chữa trị ngược lại càng làm tình hình trở nên xấu hơn, Chúc hoàng phi lại vi phạm lời thề gì, vi phạm lời thề với ai? ?
"Là ta ủ thành sai lầm lớn, ta nên ngăn cản Triệu Viên sớm hơn, hiện tại hắn nghe theo lời của vị Thần Minh kia, người khác nói gì hắn đều không nghe lọt tai." Chúc hoàng phi nói tiếp.
"Đại cô cô giấu đăng ngọc đi?" Chúc Minh Lãng hỏi.
Triệu Viên tức hổn hển đến đây, chính là tìm đăng ngọc.
Bất quá từ tình trạng mình dễ dàng xông vào đây, thì có thể thấy bên cạnh Chúc hoàng phi không có ám vệ của Chúc Môn, dường như nàng đã bị Triệu Viên giam lỏng từ sớm.
"Ừm, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm được cho Chúc Môn, nhưng cũng chỉ là kéo dài một chút thời gian mà thôi." Chúc Ngọc Chi nói.
"Giờ nó đang ở đâu, vị Thần Minh kia kỳ thật cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng, hắn bị trọng thương, thần lực chưa khôi phục, cần đăng ngọc số lượng lớn mới có thể chữa trị." Chúc Minh Lãng nói.
"Hầu hết đều đã rơi vào trong tay vị Thần Minh kia, thứ ta cất giấu chính là ngọc tỷ hoàng triều được tạo từ Thần Cổ Đăng Ngọc." Chúc Ngọc Chi nói.
"Thứ này trọng yếu nhất!" Chúc Minh Lãng nói.
"Ngay ở trong phòng, nhưng ngươi không mang ra khỏi hoàng cung được." Chúc Ngọc Chi nhìn thoáng qua cái bàn bên cạnh mình, nơi đó có một lư hương chưa nhóm lửa.
Chúc Minh Lãng mở nắp lư hương kia ra, bên trong có để một khối ngọc tỷ lớn!
Đây là do Thần Cổ Đăng Ngọc điêu thành, phân lượng của nó so với bốn khối mảnh vụn Thần Cổ Đăng Ngọc mà lúc trước mình vất vả mới có được càng tốt hơn, hơn nữa nó còn là một khối Thần Cổ Đăng Ngọc gần như hoàn chỉnh!
Thì ra ngọc tỷ của Cực Đình hoàng triều chính là Thần Cổ Đăng Ngọc!
"Vì cái gì không mang ra hoàng cung được?"
"Đại cô cô?"
"Đại cô cô?"
Chúc Minh Lãng nhìn Chúc Ngọc Chi, nhìn thấy nàng đã nhắm mắt lại.
Máu chảy lan đầy đất, thân thể nàng không còn chút sức lực, ngay lúc Chúc Minh Lãng xoay người lại, nàng đã mềm nhũn ngã xuống mặt đất, ngã xuống trong vũng máu!
Chúc Minh Lãng vốn muốn đi đỡ, nhưng lại cưỡng ép khắc chế lại hành vi này của mình.
Không thể để Triệu Viên biết mình xuất hiện ở đây, Chúc Ngọc Chi nói ra ngọc tỷ với mình, cũng là hi vọng mình có thể mang đi khối Thần Cổ Đăng Ngọc này, không thể để cho nó rơi vào trong tay của Tước Lang Thần!
Vết thương không phải do chính nàng tạo thành.
Hơn nữa vết thương này khá quỷ dị cùng không thể tưởng tượng nổi, càng không có cách nào khép lại!
Chung quy vẫn là tới quá muộn, không thấy rõ ràng đến tột cùng là ai đã cắt cổ tay nàng. . .
Nhìn thoáng qua Chúc hoàng phi đã không còn hơi thở, Chúc Minh Lãng cũng là bất đắc dĩ.
Hắn cũng không thể ở lâu chỗ này.
Dù sao tối nay còn có rất nhiều chuyện muốn làm, chuyện Chúc hoàng phi chỉ có thể nghĩ biện pháp sau vậy.