Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 755: Lai lịch của Kiếm Linh Long

Chương 755: Lai lịch của Kiếm Linh Long




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Bay trở về đến Chúc Môn, Chúc Môn nhìn qua giống như tình cảnh trước đó, thủ vệ có chút lỏng lẻo, bầu không khí cũng rất bình tĩnh, nếu không phải trải qua một màn kinh người người dân mua bán đều là cường giả Chúc Môn, Chúc Minh Lãng thậm chí vẫn cảm thấy tộc môn của mình tản ra một cỗ khí tức một dạng cá ướp muối như Cẩm Lý tiên sinh.

Nhưng thì ra tất cả chỉ là bề ngoài.

Thậm chí mình là công tử Chúc Môn thế mà cũng không nhìn thấu.

Đến thư phòng Hồ Cảnh, Tần Dương hoàn toàn như trước đây canh giữ ở bên ngoài, nàng nhìn thấy Chúc Minh Lãng phong trần mệt mỏi đi tới, trên mặt mang theo mấy phần hoang mang và ngoài ý muốn.

"Ông ấy đã ăn xong rồi à?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Ừm, vâng." Tần Dương nhẹ gật đầu, không rõ sao công tử lại biết Chúc Thiên Quan đang ăn khuya?

Đẩy cửa vào, Chúc Thiên Quan đang uống trà, trong phòng hương vị đồ ăn vẫn còn còn sót lại một chút, nhưng bởi vì gió hồ thổi qua rất nhanh liền tán đi, thay vào đó là mùi thơm ngát của trà xanh.

Hắn ngẩng đầu nhìn Chúc Minh Lãng một cái, cũng không có dáng vẻ bất ngờ, lại nhấp một hớp dài trà ngon, một dáng vẻ không muốn lãng phí.

"Thế nào, người giống như biết ta sẽ đến đây?" Chúc Minh Lãng không hiểu nói.

Chẳng lẽ Chúc Thiên Quan cũng biết mình trùng sinh lại vào hôm qua?

"Ầy, đây là ngươi làm rơi ở ngoài viện An Vương." Chúc Thiên Quan ném lệnh bài kia cho Chúc Minh Lãng. "Ngươi cứu tên mập mạp kia đi, là không muốn hắn chết đơn giản như vậy sao, mặc dù những năm này hắn xác thực đã hãm hại không ít người Chúc Môn chúng ta, bao gồm cả đệ đệ ngươi Chúc Đồng cũng là do hắn giật dây ở sau lưng..."

"Ta hỏi một ít chuyện, sau đó giết chết hắn, chôn ở Cửu Quân sơn bên kia." Chúc Minh Lãng nói.

"Đạt được đáp án mà ngươi muốn không?" Chúc Thiên Quan hỏi.

"Ừm, không sai biệt lắm." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.

"Ngươi là đang lo lắng cho ta, cho nên cố ý chạy tới đây từ nơi xa như vậy sao?" Chúc Thiên Quan lại hỏi.

"Vâng."

"Hôm nay ngươi có chút kỳ quái, đổi lại là bình thường ngươi sẽ không ngay thẳng nói ngươi đang lo lắng cho cha ngươi như thế, có phải đã gặp chuyện rồi không?" Chúc Thiên Quan một bộ dáng có chút không quen.

"Không có gì, ta sẽ xử lý tốt." Chúc Minh Lãng miễn cưỡng cười cười.

Trên thực tế, nhìn thấy Chúc Thiên Quan ăn khuya uống trà ở chỗ này, Chúc Minh Lãng ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

Hắn lúc ấy nói những lời kia, mỗi một câu Chúc Minh Lãng đều nhớ, dù không hề có một chữ đề cập đến sự kỳ vọng đối với mình, nhưng Chúc Minh Lãng lại có thể cảm nhận được sự bảo vệ thầm lặng đó.

Toàn bộ Chúc Môn, đều đang âm thầm trải đường cho mình tiến lên, cho dù là đối kháng với một vị Thần Minh!

Mà một khắc này Chúc Minh Lãng cũng chân chính cảm thấy mùi vị dù trời có sập xuống thì cũng có người gánh cho ngươi.

Chỉ là tư vị này cũng không tốt đẹp gì!

Chúc Minh Lãng vẫn hi vọng, về sau mặc kệ mình ngao du bao lâu ở bên ngoài, thì lúc trở lại Chúc Môn, trở lại thư phòng này vẫn như cũ có thể nhìn thấy Chúc Thiên Quan nhàn nhã uống trà ở chỗ này, mà không phải tất cả mọi người hết người này đến người kia nhảy xuống sông rồi biến mất, chỉ vì để cho mình và một vài người khác giẫm lên bờ vai, đầu lâu của bọn họ để đi đến bờ bên kia.

"Ngọc Huyết Kiếm, Ngân Xuyên Kiếm lần lượt là đúc kiếm phẩm xếp thứ ba và thứ hai trong lòng người, vậy thứ nhất là gì?" Chúc Minh Lãng mở miệng hỏi.

Chúc Thiên Quan sửng sốt một hồi.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng, sau đó duỗi ngón tay ra chỉ về phía Chúc Minh Lãng.

"Ta?" Chúc Minh Lãng hỏi.

Ngay lúc Chúc Minh Lãng vừa dâng lên một chút cảm động trong lòng, thì Chúc Thiên Quan lại lắc đầu.

"? ? ? ?" Chúc Minh Lãng cảm giác Chúc Thiên Quan có chuyện khác giấu diếm mình.

"Không phải nó đang ở trên tay ngươi sao?" Chúc Thiên Quan đắng chát cười nói.

Lúc Chúc Minh Lãng đang thấy hoang mang, Kiếm Linh Long phía sau liền bay ra, bay một vòng vây quanh Chúc Minh Lãng, dáng vẻ nhìn qua rất vui mừng.

Tay Chúc Thiên Quan chỉ không phải là Chúc Minh Lãng, hắn chỉ là —— Kiếm Linh Long!

"Cái này. . ." Trong lúc nhất thời Chúc Minh Lãng không biết nên nói gì.

"Những năm ngươi mất tích kia, ta phái người tìm khắp cả Cực Đình vẫn không thấy ngươi, cho là ngươi chết rồi. Những ngày đó ta rất khó chịu, liền đến chỗ ở của ngươi, Khí Kiếm Lâm." Chúc Thiên Quan tự thuật lại.

"Kiếm Linh Long là do người đúc?" Chúc Minh Lãng có chút không dám tin nói.

"Ta ở Khí Kiếm Lâm, thấy được những thanh kiếm bị bỏ kia, thế là lấy sắc trời làm lô hỏa, lấy kiếm rỉ làm kiếm tài, rèn đúc ra một thanh kiếm linh. Nguyên bản nó phải giống với chú phẩm khác của ta, in dấu lên ấn ký tinh thần của ta, trở thành đúc kiếm dành riêng cho ta, nhưng trên những kiếm bị vứt bỏ này tựa hồ đã lây dính máu của ngươi, nên sinh ra nó chỉ tương dung linh thức với một mình ngươi. Ta vốn muốn xem nó thành ngươi, để nó làm bạn ở bên cạnh ta, nhưng nó không nguyện ý đi theo ta, chỉ nguyện ý ở Khí Kiếm Lâm chờ ngươi, nó so với ta càng kiên định hơn, nó cảm thấy ngươi chưa chết... Có điều, ta không nghĩ tới sau này nó lại hóa rồng, tựa như nó biết ngươi trở thành một Mục Long sư!" Chúc Thiên Quan bình tĩnh kể lại những chuyện này.

Trong lòng Chúc Minh Lãng cực kỳ chấn động.

Kiếm linh Khí Kiếm Lâm...

Cho đến nay Chúc Minh Lãng đều cho rằng nó là tự nhiên hình thành.

Thì ra Chúc Thiên Quan từng tới nơi đó, hơn nữa còn dùng những thanh kiếm bị bỏ chắp vá ra một tâm linh để an ủi.

Có lẽ đã trút xuống quá nhiều tình cảm vào trong đó, để kiếm linh này vượt xa các chú phẩm lúc trước của hắn, thậm chí kiếm linh còn hóa rồng, trở thành một sinh mệnh chân chính có linh thức độc lập và trí tuệ!

Thế gian thì ra cũng không có chuyện trùng hợp nhiều như vậy, chỉ là mình đang vội vội vàng vàng chạy về phía trước, bỏ qua quá nhiều dấu vết rõ ràng như vậy.

Nếu hết thảy đi dựa theo quỹ tích lần trước, rất có thể cả một đời này mình cũng không biết lai lịch chân chính của Kiếm Linh Long.

"Sao trước đó cho tới bây giờ không nghe người nói qua?" Chúc Minh Lãng cảm thấy chua xót trong lòng, nhất là nghĩ đến trận chiến ngày mai, tình cảnh ông liều lĩnh muốn giết thần.

Làm một chú sư, ông đã vô cùng vô cùng xuất sắc. Làm môn chủ, ông đã giúp tộc môn phát triển đến cực hạn. Làm phụ thân, ông đang yên lặng bảo vệ mình, lúc trời sụp xuống vì mình mà chống đỡ hết thảy.

"Thái công ngươi không phải cũng không có ý tốt mà dựng lên linh vị cho ngươi sao?" Chúc Thiên Quan nở nụ cười.

"Á, ông ấy lập linh vị cho ta?" Chúc Minh Lãng giật giật khóe miệng, trong đầu hiện lên Kiếm Tôn lão thái công có chùm râu lớn, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao lúc ngài ấy nhìn thấy mình liền chột dạ như vậy!

"Chuyện Ngọc Huyết Kiếm, ngươi từ nơi nào biết được, theo lý mà nói người biết đến việc này cũng không nhiều." Chúc Thiên Quan hỏi.

"Cảnh Lâm trưởng lão nói cho ta biết, có điều hiện tại có lẽ hoàng tộc cũng đã biết Ngọc Huyết Kiếm đang ở trên tay chúng ta." Chúc Minh Lãng nói.

"Thật sao? Thế có chút không thông." Chúc Thiên Quan lâm vào trầm tư.

"Sao lại không thông?"

"Mặc dù Ngọc Huyết Kiếm được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm, nhưng vì chuyện gia gia ngươi, mà nó đã sớm lưu lạc ở bên ngoài, thế nhân đều biết."

"A?" Sao Chúc Minh Lãng cảm giác kịch bản này không đúng a. Ngọc Huyết Kiếm chẳng phải đang ở Chúc Môn sao?

"Nhưng những năm gần đây, tộc môn chúng ta hưng thịnh, lần lượt tìm về những ngọc huyết lưu lạc ở bên ngoài, ta liền vụng trộm đúc thành Ngọc Huyết Kiếm mới. Chỉ là, người biết ta đúc lại Ngọc Huyết Kiếm đã ít càng thêm ít, bọn hắn dựa vào cái gì khẳng định Ngọc Huyết Kiếm bây giờ đang ở Chúc Môn?" Chúc Thiên Quan nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch