Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 777: Ly thủy

Chương 777: Ly thủy




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Chúc Minh Lãng vừa mới hấp thu linh bản thì nghe thấy trong ngọn núi viễn cổ lôi điện chồng chất truyền đến một tiếng gầm kinh thiên động địa, chấn động lớn đến mức khiến Chúc Minh Lãng rùng mình một cái!

Chúc Minh Lãng nhìn về phía ngọn núi đó thì thấy trong làn sấm chớp rộng lớn bao trùm cả một khoảng trời kia có một con dị thú với cặp cánh thần màu vàng rực sau lưng, con dị thú này đầu rồng thân hổ, lân vảy toàn thân có hai loại quang huy là ánh điện và hoả diễm, thần tuấn không gì sánh được, giống như một vị vạn yêu chi hoàng sống ở đây vậy!

"Là một con Lân Thú Thần, hẳn đây là cha nó rồi, còn ngây ra đó làm gì, chạy mau đi!!" Cẩm Lý nói.

Chúc Minh Lãng đương nhiên cảm nhận được sự đáng sợ và mạnh mẽ của con dị thú này rồi, hắn không nói gì nhiều mà nhanh chóng phi kiếm chạy thục mạng vào trong khu rừng nguyên sơ rộng lớn.

Kiếm tu thiên nữ cũng không phải người ngu, nàng tự biết hiện tại tu vi bị áp chế, cũng không phải là đối thủ của dị thú Thần cấp chính thống này, nên nàng ta cũng nhảy lên phi kiếm, những thanh kiếm kia tập hợp thành một tấm thảm kiếm, tốc độ nhanh hơn nhiều so với dùng một thanh kiếm để phi hành, không bao lâu liền đuổi kịp Chúc Minh Lãng bỏ chạy đến đầu cũng không thèm ngoảng lại.

"Ta biết một chỗ, có thể tắm tẩy sạch khí sát nộ mà chúng ta mới bị nhiễm lên." Kiếm tu thiên nữ nói.

"Tiên tử dẫn đường!"

Chúc Minh Lãng đi theo nàng ta thoát khỏi nơi này, mà dãy núi kéo dài liên miên phía sau lưng tựa như thể đang sụp đổ, tạo thành một tiếng gầm rú điên cuồng, một mảnh trời màu đỏ tía xuất hiện giữa đất trời là do thiểm điện với lửa cháy mạnh bốc lên, đám dị thú còn xa mới đạt đến cấp thần cũng hoảng sợ bỏ chạy tán loạn!

Cũng may tốc độ của hai người rất nhanh, mặc dù đã kéo dãn một khoảng cách rất xa với Lân Thú Thần nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn giận giữ của nó như trước, nó đang thôn tính tất cả khu vực trước mặt họ.

Nó đuổi theo không bỏ, không chết không ngừng.

"Tới đây, ra phía sau thác nước!!" Kiếm tu thiên nữ bay về phía thác nước, cũng nhanh chóng đi qua rèm nước chảy xối xả của nó.

Chúc Minh Lãng cũng theo nàng đi qua màn nước, quả nhiên bên trong còn có một hang động khác, là một hang động khá khuất...

"Ném kiếm vào trong màn nước kia, có thể tẩy rửa hết sát khí độ, nhanh!" Du Sơn Hạm nói.

Nàng ta vừa nói vừa điều khiển mấy thanh kiếm màu xanh của nàng, để tất cả chúng hoà vào làn nước chảy xiết của thác nước.

Những thanh phi kiếm khi nằm dưới dòng chảy mạnh mẽ nhưng chúng không hề bị trôi đi, từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế treo ngược ở đó.

Chúc Minh Lãng cũng đặt Kiếm Linh long vào trong thác nước, Kiếm Linh long lơ lửng ở đó, không chút dịch chuyển, hơn nữa khí hoả mạnh mẽ trên thân kiếm cũng nhanh chóng tắt dần, máu dị thú còn sót lại trên thân cũng được rửa sạch.

"Dòng nước này rất đặc biệt, Du cô nương đã từng tới đây rồi?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.

"Ừm, chúng ta vào bên trong tránh một chút, để kiếm ở đây tẩy rửa là được rồi." Du Sơn Hạm nói.

Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua Kiếm Linh Long, nó cũng không có biểu hiện gì bất ổn thế nên mới cất bước đi vào bên trong hang động ẩn vào màn thác nước.

Bên trong động rất khô ráo, hơn nữa còn tản mát ra một chút khí linh bản, nói cách khác, nếu như trốn vào đây nghĩ ngơi thì lượng linh bản mỗi ngày phải tiêu tốn sẽ ít đi, thật là một nơi rất tốt để lánh nạn.

Du sơn đi phía trước Chúc Minh Lãng mấy bước.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng là thân xác thần du nhưng hắn lại có thể ngửi được mùi hương đặc biệt trên người đối phương, giống như một đoá hoa rực rỡ lượn lờ trước mặt mình, dáng người thiếu nữ yểu điệu và bóng lưng mê người lấp ló trong khoảng không gian mờ mờ tối.

"Ngươi cứ quay đầu đi làm chi, cô nam quả nữ cùng ở trong một hang động, cái gì mà củi khô gặp lửa cháy rồi vừa hay song tu luôn, chẳng phải rất tuyệt sao!" Cẩm Lý ghé vào bên tai Chúc Minh Lãng nói mấy lời mà nhất định mấy tên háo sắc sẽ nói vào lúc này.

Chúc Minh Lãng thực sự là không còn gì để nói.

Làm sao gần đây Cẩm Lý lại hoá thành con ác ma trong lòng mình rồi, luôn nói những lời khiến người khác phá vỡ tâm đạo!

Hơn nữa, làm sao nó có thể nói những lời này nhưng lại không bị kiếm tu thiên nữ kia nghe được?

"Ta cảm thấy, cảm ứng giữa ta và Kiếm Linh Long yếu đi." Chúc Minh Lãng nói.

"Bình thường thôi, đó là đó là, vốn là có vốn là có tác dụng cắt đứt niệm lực, nếu không... Làm sao trốn tránh sự truy sát của Lân Thú Thần?" Cẩm Lý nói.

"Ly thủy?" Chúc Minh Lãng nhíu mày.

Hắn ngừng bước chân không tiếp tục đi theo Du Sơn Hạm vào sâu bên trong động nữa.

Du Sơn Hạm cũng cảm nhận thấy, nàng chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng, bộ dáng hoang mang không hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là nếu muốn điều dưỡng, cũng không cần... Đi tới chỗ sâu như vậy, ở chỗ gần kiếm của mình một chút thì vẫn an toàn hơn, có thể là trong cái hang động này còn có yêu dị mãnh thú khác thì sau." Chúc Minh Lãng nói.

Du Sơn Hạm nở nụ cười, giọng nói mềm mại đáng yêu thêm vài phần: "Chúc công tử thật là cẩn thận, cho dù là người bước vào trong Long Môn nhiều lần cũng chưa chắc để ý kỹ như Chúc công tử."

"Mọi chuyện vẫn nên cẩn thận vẫn hơn." Chúc Minh Lãng đi về phía sau.

"Chúc công tử nói đúng, trong hang động này quả thật có thứ khác, nhưng không phải yêu dị mãnh thú, chỉ là một người mà ngươi mới gặp cách đây không lâu." Du Sơn Hạm vẫn duy trì nụ cười như trước, nhưng ánh mắt nàng lại có chút kỳ lạ mà nhìn Chúc Minh Lãng.

Trong lúc Chúc Minh Lãng lui về phía sau, thì hắn trông thấy một thân ảnh khác trong bóng tối.

Hắn đứng ngăn giữa Chúc Minh Lãng và Kiếm Linh Long, hắn ta nở nụ cười đùa cợt gian trá.

"Vị tiểu đạo hữu này, chúng ta lại gặp mặt!" Tán tiên Phương Nguyên Lương tóc tai bù xù nói.

Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua Du Sơn Hạm vừa liếc nhìn tán tiên Phương Nguyên Lương, nhất thời một loại ác tâm nổi lên.

Loại cảm giác này giống như là chân trái vừa dẫm phải một một đống cứt chó, giật mình dời người qua bên cạnh thì chân phải lại dẫm trúng một bãi phân trâu!

"Một người mới gia nhập vào nhóm thần tuyển, cư nhiên lại phí nhiều thời gian của chúng ta như vậy, chỉ có điều cuối cùng cũng rơi vào tay ta thôi... Du Sơn Hạm tiên tử, dọc đường đi, tên nhóc này có động tay động chân gì với tiên tử không?" Tán tiên Phương Nguyên Lương nói.

"Oa, tiên tử nhảy!" Cẩm Lý kêu lớn một tiếng, trên khuôn mặt con cá kia hiện lên vẻ khó tin.

Một cô nương đẹp như vậy, tiên khí bồng bềnh, kiếm mỹ hồng nhan lại cùng một phe với tên Phương Nguyên Lương này, cấu kết với nhau làm việc xấu!

"Cô nương giằng co lâu như vậy là vì muốn dẫn ta đến nơi này?" Chúc Minh Lãng nói với Du Sơn Hạm.

"Binh bất yếm trá, có thể không dùng đến vũ lực mà xử được một tên thần tuyển mới tấn thăng, trên người còn có linh bản đầy đủ, bổn cung đương nhiên không ngại tốn thêm chút thời gian." Nụ cười của Du Sơn Hạm càng sâu hơn.

Cười đến vô cùng sáng lạn, khi nàng từ từ bình tĩnh lại, nụ cười dịu dàng đó vẫn chưa biến mất, Du Sơn Hạm đã nhận ra điểm này thế nên dùng tay chạm nhẹ lên các nếp nhăn nhỏ, dáng vẻ trông vô cùng hoảng hốt!

"Đều là bởi vì ngươi, lãng phí nhiều thời gian của ta như vậy, nếp nhăn của ta đều lộ cả rồi, lát nữa phải dùng linh bản của ngươi để tu bổ lại sắc đẹp vĩnh hằng này của ta." Giọng nói Du Sơn Hạm như là đang làm nũng, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng!

"Quá gian trá, thực sự quá gian trá rồi!" Cẩm Lý tức giận kêu lớn lên.

"Ha ha ha, cái đoạn mà ta giả vờ giác ngộ thiên cơ kia, có phải rất tốt không?" Du Sơn Hạm nở nụ cười.

Kỳ thực Chúc Minh Lãng đã cảm thấy có chút kỳ lạ rồi.

Dù sao những lúc có thể tin được Cẩm Lý là vô cùng ít ỏi, dù sao chỉ dùng dăm ba câu đã có thể khiến một vị thần minh giác ngộ thì cũng có chút thái quá.

Không đáng tin cậy mới là dáng vẻ thường thấy của Cẩm Lý...

"Ai, chủ yếu là do trên thế gian có mấy người nam nhân có thể thoát khỏi sự dụ dỗ của Du Sơn Hạm tiên tử, cho dù ngay từ đầu có lòng đề phòng hay không thì chỉ sau vài cái bẫy nho nhỏ cũng đủ để bất cứ người nào cũng phải quỳ dưới gối tiên tử." Tán tiên Phương Nguyên Lương nói.

Chúc Minh Lãng thừa nhận hai người này phối hợp với nhau vô cùng tốt.

Du Sơn Hạm hiện thân xin giúp đỡ trước, sau khi thấy mình có tâm đề phòng nên quay người lập tức rời đi.

Nhưng nàng cũng không có đi xa mà là thiết kế một cái bẫy hoàn mỹ ở phía trước với Phương Nguyên Lương.

Nếu bản thân ra tay cứu Du Sơn Hạm trước thì coi như là bản thân mình đã trúng bẫy của bọn họ rồi, thậm chí Phương Nguyên Lương còn cố ý chạy đến nói ra lời kia khiến Chúc Minh Lãng triệt để buông bỏ cảnh giác với Du Sơn Hạm, đồng thời còn để lộ ra thân phận cao quý của nàng ta trong Ngọc Hành Tinh cung.

Nếu như lúc đối mặt với Đại Địa Tiên Quỷ tự lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, thậm chí có mưu đồ gây rối thì Phương Nguyên Lương cũng sẽ đúng lúc xuất hiện để ngăn cản hành vi của Chúc Minh Lãng.

Nghiệp vụ cực kỳ thành thạo.

Kỹ xảo xuất thần nhập hóa.

Chúc Minh Lãng cảm thấy nếu không phải do mình có vị nương tử với dung nhan nghịch thiên kéo cao thẩm mỹ của mình, hơn nữa còn có một cô em vợ tính nết thất thường, xinh đẹp như hoa mài dũa định lực của mình, hắn còn tưởng bản thân như con trời, đi đến đâu đều có thiên nữ, tiên tử không biết từ đâu đến làm bạn!

Lúc đầu tìm được vị tiên tử kia, Chúc Minh Lãng cảm giác mình đã dùng hết vận đào hoa của cả đời mình rồi, những người đến khác ít nhiều cũng có vấn đề gì đó!

"Ngươi cười cái gì?" Du Sơn Hạm phát hiện khóe miệng Chúc Minh Lãng nhếch lên thì khinh thường nói.

Lúc đầu Chúc Minh Lãng lãnh đạm khiến cho Du Sơn Hạm để ý đôi chút.

Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ thô tục, bày ra một cái kế nhỏ cũng đủ để hắn lọt tròng.

"Có phải cái kế này các ngươi đã dùng nhiều lần lắm rồi không?" Chúc Minh Lãng nói.

"Tạm chưa nói đến chiến kiếm của ngươi bị phong ấn ở trong thác nước Ly Thủy, cho dù có thể lấy được kiếm, ngươi cũng không phải là đối thủ của hai người chúng ta." Du Sơn Hạm nói.

Lúc nói đến đây, Du Sơn Hạm giơ tay lên, mấy chục thanh phi kiếm màu xanh giấu trong cái hang động này hiện lên chung quanh nàng, mũi kiếm chỉ về phía Chúc Minh Lãng.

Thì ra nàng có thể thao túng 150 thanh phi kiếm.

"Ly Thủy có thể cắt đứt hết thảy niệm lực của thần phàm giả, biết ngươi hành sự cẩn thận, nếu ta không để phi kiếm ở bên ngoài thì chắc hẳn ngươi cũng không làm theo lời ta nói." Du Sơn Hạm nói tiếp.

"Quả thực, Ly Thủy ngăn cách thần phàm niệm lực, nhưng ta dùng kiếm không cần đến thần phàm niệm lực!" Chúc Minh Lãng nở nụ cười.

"Không phải thần phàm niệm lực, vậy đó là gì?" Du Sơn Hạm nhíu mày, lạnh lùng chất vấn.

"Linh ước, thật đáng tiếc, ta là một mục long sư, kiếm của ta là rồng!" Nụ cười Chúc Minh Lãng càng thêm đường hoàng, hắn đưa tay ra, tâm niệm vừa động, gọi ra một tiếng: "Bảo kiếm!"

Ở chỗ thác nước, Kiếm Linh long nhẹ rung, nó đẩy màn nước Ly Thủy có năng lực đặc biệt ngăn cách niệm lực này ra, bay thẳng về phía Chúc Minh Lãng, trong khoảnh khắc rời khỏi màn nước, toàn bộ hơi nước đều bốc hơi, mũi kiếm hoá thành màu đỏ đậm, như thể mới được lấy từ trong lò rèn ra!

"Bá!!!!"

Một kiếm trực tiếp xuyên thẳng qua người tên tán tiên Phương Nguyên Lương không chút đề phòng kia.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch