Phương Nguyên Lương đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không dám tin nhìn xuống lồng ngực mình, nhìn từ phía sau và nhìn thanh Kiếm Linh Long đang xuyên qua lồng ngực mình...
Mấy ngày nay vì hắn đều ở đây gài bẫy Chúc Minh Lãng nên tu vi của bản thân cũng xuống dốc rất nhiều, mà Chúc Minh Lãng không chỉ có linh bản đầy đủ, thông qua việc thu nạp linh bản của Lân Yêu Hoàng nên tu vi của hắn tăng lên đôi chút!
Chỉ một kiếm cũng đủ để hạ gục tên tán tiên Phương Nguyên Lương như một tên theo đuổi nhếch nhác!
Gương mặt Du Sơn Hạm vì sợ hãi nên trông tái nhợt hẳn, trong ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ và nghi hoặc!
"Cảm tạ hai vị nghìn dặm tới đưa tiễn, linh bản của các người ta nhận lấy vậy!" Nụ cười của Chúc Minh Lãng như trước không thay đổi.
Chúc Minh Lãng hi vọng những người có sắc đẹp trên đời này đều là người thiện lương, đơn thuần, thế nhưng những việc này so với việc thành thần thì quả thật nực cười.
Từ đầu Chúc Minh Lãng đã không mấy tin tưởng Du Sơn Hạm, lúc nào cũng có một chút cảnh giác với nàng ta.
Nhất là khi mình bị đồng khu vực vây khốn, những phi kiếm kia hình như đang bay thẳng về phía hắn vậy, chắc hẳn Du Sơn Hạm cũng không ngờ bản thân mình có thể thoát khỏi đồng khu vực của Lân Yêu Hoàng nhanh như vậy...
Dưới tình huống vẫn chưa có chứng cứ xác thực, với thái độ nghĩ rằng con người đều hướng về điều tốt, Chúc Minh Lãng sẽ không từ chối đi cùng.
Mãi cho đến khi đi vào trong hang động này, cảm ứng giữa mình và Kiếm Linh Long trở nên yếu đi, Chúc Minh Lãng coi như là hiểu rõ mấy hành động loè loẹt này của Du Sơn Hạm thực sự là có mục đích!
Đáng tiếc.
Cảm ứng đúng là yếu đi, nhưng vẫn chưa đạt đến mức hoàn toàn bị cắt đứt!
Mối liên kết giữa Kiếm tu và kiếm của mình luôn dựa vào tâm niệm để duy trì.
Mục long sư và rồng thì dựa vào linh hồn ràng buộc.
Thứ Ly Thủy cắt đứt chính là ý niệm, nhưng nó không có cách nào cách đứt được sợi dây ràng buộc giữa mục long sư với rồng của mình.
Dù cho linh hồn ràng buộc cũng có thể cắt đứt thì Kiếm Linh Long vẫn có thể bay tới cứu chủ.
Kiếm Linh Long là rồng.
Một con rồng còn sống sờ sờ!
Chúc Minh Lãng chỉ cần gọi lên tiếng một chút thì nó có thể nghe thấy.
Nó không cần đến niệm lực hay sự ràng buộc của chủ nhân, nó là một con rồng có linh thức, có trí khôn, nó có thể tự mình giết qua đây!
Linh vực mở ra, Nữ Oa xuất hiện ở trước mặt Chúc Minh Lãng.
Lúc này, Du Sơn Hạm đang thẹn quá hoá giận mà khống chế mấy thanh phi kiếm kia đâm thẳng về phía Chúc Minh Lãng.
Nữ Oa Long hạ bàn tay xuống, đọc lên một loạt chú ngữ, đám phi kiếm đang vun vút bay tới bỗng chốc lung la lung lay, cuối cùng rớt xuống hết trước mặt Nữ Oa Long, cho dù Du Sơn Hạm có vận dụng ý niệm thế nào đi chăng nữa thì chúng nó đều không động đậy nữa.
"Sưu."
Kiếm Linh long xẹt qua chém về phía Du Sơn Hạm.
Du Sơn Hạm vội vội vàng vàng lui về phía sau, vì dụ dỗ Chúc Minh Lãng mắc câu, nàng cũng để cả trăm thanh phi kiếm cường đại kia ở lại chỗ thác nước.
Chúc Minh Lãng có thể dựa vào khế ước linh hồn gọi Kiếm Linh Long tới, nhưng Du Sơn Hạm lại hoàn toàn mất khả năng khống chế với mấy thanh phi kiếm kia, bằng số phi kiếm trong hang động này thì hoàn toàn không thể đối kháng với Chúc Minh Lãng được.
Du Sơn Hạm quay đầu bỏ chạy, Nữ Oa Long chậm rãi đánh ra một chưởng, từ lòng bàn tay, những gợn sóng màu nâu xuất hiện, nhanh chóng truyền tới vị trí hiện tại của Du Sơn Hạm, thân thể Du Sơn Hạm trở nên nặng nề, mà vách đá hai bên trong sơn động tựa như rất nhiều cánh cửa đá, khép chặt lại với nhau, vây khốn Du Sơn Hạm ở trong hang!
"Ngươi tha cho ta, cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!!" Du Sơn Hạm xoay người lại, sắc mặt trắng bệch.
"Thực sự cái gì cũng đáp ứng?" Chúc Minh Lãng không có ý tốt nở nụ cười.
Du Sơn Hạm không do dự, nàng gật đầu, so với một thân tu vi tu luyện nhiều năm thì một chút nhục nhã này có là gì, huống chi tán tiên Phương Nguyên Lương quả thực là một tên cái phế vật trong phế vật, sớm biết có kết cục như này, nàng tình nguyện tiếp tục đóng tốt cái vai kiếm tu thiên nữ của Ngọc Hành Tinh Cung kia, từ từ kéo gần quan hệ với vị thần tuyển này.
"Vậy ngươi tự sát đi! Để tránh làm ô uế thanh kiếm này của ta." Chúc Minh Lãng nói.
"Ngươi nói cái gì??" Du Sơn Hạm vô cùng ngạc nhiên, lẽ nào từ đầu đến cuối đối phương không hề bị dung mạo của mình hấp dẫn??
"Là một kiếm tu, ngươi làm ta cảm thấy thật ghê tởm." Chúc Minh Lãng nói tiếp.
"Tha cho ta, van cầu ngươi tha cho ta, ngươi là người tu thiện, nên khoan dung độ lượng, chẳng qua là ta muốn kiếm thêm chút tu vi cứ không có ý muốn hại người!" Du Sơn Hạm cầu khẩn nói.
Chúc Minh Lãng cũng không muốn nhiều lời với vị nữ kiếm tu ác độc này nữa, hắn xoay người sang chỗ khác, đi về phía thác nước bên ngoài.
Đã không có những thanh phi kiếm kia, thực lực của Du Sơn Hạm ngay cả một con Bán Vẫn Yêu Thần cũng không bằng, có Kiếm Linh Long và Nữ Oa Long ở đó, nàng ta có làm thế nào cũng không thoát được.
Không bao lâu sau, từ sau lưng truyền đến tiếng nguyền rủa, nhục mạ, không cam lòng của Du Sơn Hạm.
"Ta là kiếm tinh thiên nữ của Ngọc Hành Tinh Cung, ngươi chặt đứt con đường thăng tiên của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!!" Thanh âm the thé của Du Sơn Hạm vang lên.
Chúc Minh Lãng móc móc lỗ tai, nói với Cẩm Lý ở bên cạnh: "Thế nên những chuyện mà trước đây ngươi nói về Long Môn đều không đáng tin gì, cái gì mà suy đoán ý trời, san sẻ nỗi lo với trời cao?"
"Không phải, ý nghĩ này chắc chắn không có vấn đề, chỉ là cảnh giới của ngươi còn chưa đủ cao, cảnh giới của ngươi mà cao thì đương nhiên có thể nhận được ý chỉ của trời xanh." Cẩm Lý mạnh miệng nói.
Không bao lâu sau, Kiếm Linh Long và Nữ Oa Long đi từ trong hang ra ngoài.
Kiếm Linh Long hấp thu linh bản những thanh phi kiếm kia của Du Sơn Hạm còn Nữ Oa Long thì hấp thu thân xác của Du Sơn Hạm, tu vi của cả hai tăng tiến lên không ít.
"Hấp thu luôn linh bản của tên tán tiên Phương Nguyên Lương kia đi, còn cả mấy thanh phi kiếm bị Ly Thủy cắt đứt ý niệm kia nữa, hẳn là tu vi sẽ tăng lên một giai lớn." Chúc Minh Lãng nói.
Linh bản tập trung cho Kiếm Linh Long, như vậy thì bằng với việc tu vi kiếm tu của Chúc Minh Lãng lập tức tăng tới cấp chuẩn thần.
Mặc dù chỉ là tạm thời, nên sau khi Chúc Minh Lãng bước ra khỏi màn thác nước dữ dội, hắn có cảm giác như thể cả người có một sự thay đổi rất lớn, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều ẩn chứa nguồn sức mạnh khổng lồ, chỉ là một cái vẫy tay tuỳ hứng cũng đủ để phá núi rẽ biển, chứ đừng nói đến việc huy động sức mạnh toàn thân.
Có rất nhiều cách nói khi thành thần, mặc dù không sáu giác quan không thể ngay lập tức tăng lên mấy cảnh giới, cách nhìn với thế giới bao la cũng không giống như trước, nhưng cái cảm giác năng lượng mạnh mẽ dồi dào này chí ít cũng khiến Chúc Minh Lãng có thêm dũng khí đối mặt với một thế giới Long Môn bí ẩn này!
"Ầm ầm ầm long~~~~~~"
Tiếng thác nước Ly Thủy ầm ầm rung động ở bên tai, nội tâm Chúc Minh Lãng lại vô cùng tịch mịch.
Hắn đang lẳng lặng cảm thụ loại biến hóa này, sau khi một người có kiếm cảnh vượt trên những người phàm khác như hắn có được tu vi chuẩn thần thì bây giờ hắn đã dám trực diện đối diện với thần minh rồi!
"Rống rống!!!!"
Nhưng vào lúc này, núi non gào thét, luồng lôi hoả không báo trước ấp đến giăng đầy trời, nhanh chóng đánh sập nơi Chúc Minh Lãng đang đứng sau đó hoá thành cột khói cao ngất!
Trong ánh điện lửa giao hoà, trong vầng mây ngập lửa, một sinh vật thần tuấn uy vũ với đôi ngươi màu vàng đánh về phía Chúc Minh Lãng, nó oán khí ngút trời, dáng vẻ hào hùng, rõ ràng là một con thượng cổ thần thú!
Lân Thú Thần!!
Nó tới đây là để trả thù cho con nối dõi của nó!
Chúc Minh Lãng mở mắt, đôi con ngươi phóng ra ánh sáng sắc bén.
Hắn rút kiếm, nhanh chóng vạch một đường kiếm, đạo kiếm quang của nhát kiếm đó chém qua cả cánh rừng, khiến cho con dị thú thần khủng khiếp kia cũng bị bức lui.
"Vừa rồi ta sợ ngươi, bây giờ ta bắt ngươi làm bậc thang thăng ta thành thần!"