Chúc Minh lãng cũng không ngại, bọn cường đạo chắc là cũng đã làm rất nhiều việc kiểu giết người diệt khẩu, hắn không phiền giúp Trịnh Du diệt những kẻ này, chỉ là việc thực nhân yêu cũng khá quan trọng, giết được thêm một con thì tức là cứu được mười mấy mạng người.
"Trịnh Du, những con thực nhân yêu này hành động quỷ dị, thường xuyên tấn công vào điểm yếu của thành trấn chúng ta, ngươi có cách giải quyết nào không?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.
"Chúc huynh, ngươi quá đề cao ta rồi, việc yêu ma thì ta không giúp sức gì được !" Trịnh du nói.
"Được rồi, trên đường bắt cướp nhớ cẩn thận, thư sinh yếu đuối như người đừng có liều mạng quá, xông pha chiến đấu để người khác làm thay." Chúc Minh Lãng nhắc nhở.
Chúc Minh Lãng có một thói quen là cạnh hắn mà có người thông minh một chút, hắn sẽ quẳng hết mấy việc cần suy nghĩ cho người này, thanh nhàn tự tại nhiều năm như vậy, một tên nuôi tằm thì cần gì suy nghĩ phức tạp.
Nhưng trước mắt chỉ có thể dựa vào bản thân mình, đến chỗ xảy ra chuyện, phải quan sát, suy nghĩ nhiều hơn.
...
Ở Bạch Trà Trấn, lúc này trấn đã được rất đông quan binh canh giữ, mấy cửa ra vào quan trọng thậm chí còn có binh lính gác.
Trong trấn có một mùi hôi thối vẫn bay ra, bởi vì cần tìm manh mối, có một số thi thể bị thực nhân yêu cắn không được tiến hành xử lý, đành để phơi nắng.
"Người thì chết hết rồi, quan binh mới đến, lúc này bao vây trấn làm gì, sợ người chết hóa thành cương thi à!" Cửa trấn, một ông cụ lòng đầy căm phẫn mắng.
Ngay cả thành chủ cũng xấu hổ không dám ngẩng mặt lên nhìn ông lão này.
Hắn mang bọn Chúc Minh Lãng, Kim Mẫn Tuấn, Sở Nhạn Nhạn đến cái chỗ thê thảm này, nhưng mà cũng có một đội khác của Thuần Long học viện tới trước, Chúc Minh Lãng còn quen biết một người trong đó, là Nam Diệp.
Có vẻ đội ngũ của Nam Diệp bên kia đa số là con cháu Nam Thị, bọn hắn có cách truy tìm yêu quái của mình, căn bản không cần chỉ dẫn của thành chủ.
Nhìn thấy bọn Chúc Minh Lãng đến đây, đám con ông cháu cha, Nam Thị kia còn chả thèm chào hỏi, vô cùng kiêu ngạo rời đi, hình như đã có manh mối, nên bọn họ đi ra phía ngoài.
"Chúng ta tới muộn rồi." Kim Mẫn Tuấn nhíu mày.
"Số lượng yêu quái không ít, đội ngũ bọn hắn chưa chắc có thể tìm ra hết được, chúng ta vẫn nên đi theo Liên thành chủ đi." Sở Nhạn Nhạn nói.
"Các ngươi đi xem thi thể , chúng ta..." Vị nữ học viên lúc trước mở lời so sánh nhan sắc với Lê Vân Tư nói, lúc này nàng đang dùng khăn thơm che lấy mũi.
"Được thôi, ta cùng Kim sư huynh đi xem, các ngươi tìm quanh xem có thấy móng vuốt, da lông, hay là manh mối nào của đám Thực Nhân Yêu để lại không ." Chúc Minh Lãng khẽ gật đầu, cũng hiểu được khả nặng chịu đựng của các nàng chỉ có vậy mà thôi.
Không phải tất cả học sinh bên trong học viện đều thường xuyên đi ra ngoài du lịch, có kha khá mục long sư ít khi thấy cảnh máu me, nhất là nữ mục long sư, nếu như ra ngoài mà không có ai chịu lập đội đi cùng, thì chắc chắn họ sẽ không đi một mình.
Kim sư huynh cùng Chúc Minh Lãng tiến đến chỗ đặt thi thể, đó là một gian nhà cũ, tòa nhà bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng, gạch ngói rơi đầy đất.
Vì cả một gia đình bị thực nhân yêu tàn sát nên chỗ này thi thể nhiều nhất, về sau người chết đều được mang đến đây.
Một tòa nhà lớn, bên trong tất cả đều là là thi thể, sau khi Kim sư huynh bước vào sắc mặt cũng thay đổi, cũng lấy khăn tay ra che kín mũi, hoa văn bên trên khăn thơm này giống hệt của vị nữ học viên lúc trước.
Nhưng mà, Kim sư huynh rõ ràng là kẻ từng thấy mấy cảnh máu me này, hắn vừa nghe thành chủ tự thuật, vừa quan sát thi thể.
"Vết cắn rất rõ ràng, đa số nội tạng bị ăn mất, có thể nhìn ra được là yêu quái gì không?" Chúc Minh lãng hỏi Kim sư huynh.
Có thể trở thành thủ hộ giả cho năm đoá hoa như vậy, khẳng định vị Kim sư huynh này có chỗ hơn người.
"Vết cắn quá lớn, rất khó phân biệt, nhưng mà yêu quái ăn nội tạng hẳn là Thử Diện Nhân” Kim Mẫn Tuấn nói. (Note: Thử diện nhân: Yêu quái loài chuột nhưng có thân hình giống con người.)
"Nữ tử này trên cổ có dấu vết bị bóp, thân thể bị dập nát, hẳn là có kẻ thừa nước đục thả câu." Chúc Minh Lãng lắc đầu, chỉ vào một cỗ thi thể trong đó rồi nói với thành chủ, "Thành chủ phái người đi xem qua hàng xóm của nữ tử này là những người nào, tốt nhất trực tiếp chất vấn xem có phải hung thủ giết nữ tử này không."
Liên thành chủ cũng đi tới nhìn, phát hiện tử trên cổ nữ tử quả thực có dấu vết hằn do bị bóp, lúc này mới vội vội vàng vàng bảo phán quan bên cạnh ghi chép lại, sau đó phái người đi điều tra.
"Đừng đi quản những thứ này, đã có người đi trước chúng ta, một đầu thực nhân yêu chính là mười học phần." Kim sư huynh lườm Chúc Minh Lãng, khá là bất mãn với việc hắn cứ thích xen vào việc của người khác. (Note: Học phần là điểm cống hiến học viện.)
"Có một số người ác không kém gì thực nhân yêu, không nên để hắn trốn ngoài vòng pháp luật." Chúc Minh Lãng nói.
"Ngươi có phát hiện gì không?" Kim Mẫn Tuấn hừ lạnh một tiếng, nói.
"Căn nhà cũ này có rất nhiều lối ra, ở ngoại viện, ngoài chủ nhân thì còn có người hầu, phải đến mười mấy hai mươi người, nhưng bọn hắn không ai thoát khỏi miệng thực nhân yêu, mà lại bọn họ cũng không có dấu hiệu chống cự..." Sự chú ý của Chúc Minh Lãng đều tập chung trên thân mấy người chết ở trong căn nhà nát này .
"Cho nên?" Kim sư huynh hỏi.
"Ta cảm thấy khả năng bọn hắn bị mê choáng, sau đó thực nhân yêu móc nội tạng từng người ra ăn, cho nên nhìn qua tử trạng của bọn họ trông không có đau đớn lắm, trừ việc bị bị phanh bụng phanh ngực ra thì những chỗ khác đều rất hoàn chỉnh..." Chúc Minh Lãng nói tiếp.
"Mê choáng, chẳng lẽ là Dạ Giao Đằng Thử Lang!" Kim sư huynh lập tức nghĩ tới loại yêu quái tinh ranh này.
Dạ Giao Đằng Thử Lang là một loại yêu vật chuyên ăn Dạ Giao Đằng, trong Dạ Giao Đằng có chất gây mê do vậy bị loài yêu vật này hấp thụ được, mà lại mùi hương do chúng nó thả ra không có mùi hôi như con chồn, ngược lại còn có tác dụng gây mê cực mạnh!
Thực nhân yêu giết cả nhà này, nhất định là một đại yêu có tu vi trên 500 năm, nó thừa dịp ban đêm để mê choáng cả nhà này, sau đó ăn hết nội tạng tất cả mọi người thần không biết quỷ không hay, thậm chí mấy hộ ở cạnh cũng không phát giác được!
"Cho nên lúc chúng ta lên núi tìm, cứ tìm chỗ nào có nhiều Dạ Giao Đằng, chắc sẽ có thu hoạch." Chúc Minh Lãng nói.
"Sức quan sát của Chúc học đệ thật nhạy bén." Kim sư huynh lập tức gật đầu nói phải, thái độ với Chúc Minh Lãng cũng có chút thay đổi.
"Những lữ nhân chết tại khách sạn này, bọn hắn có vết tích bị tranh đoạt cắn xé, mà cũng có rất ít người sống sót, Liên thành chủ, có thể thay chúng ta điều tra mấy khách sạn bị tấn công không, nhất là tại dịch trạm gần đó, khách sạn đầu tiên rất quan trọng, nơi đó chắc chắn sẽ gần sào huyệt của Thử Diện Nhân." Chúc Minh Lãng nói
Liên thành chủ nhẹ gật đầu, dò hỏi vị phán quan sau lưng kia.
"Chỗ đầu tiên bị tấn công chắc là cách thị trấn hai mươi dặm, Tiểu Trì Sơn dịch trạm." Vị kia bút quan lật ra ghi chép, nghiêm túc nói.
"Số lượng Thử Diện Nhân có khi phải đến cả một đoàn, mọi người phải đi Tiểu Trì Sơn dịch trạm, cùng nhau hành động." Chúc Minh Lãng nói.
Thử Diện Nhân là yêu quái sống quần cư, khác xa loại yêu quái độc hành như Dạ Giao Đằng Thử Lang, số lượng rất nhiều, ngay cả mục long sư đụng phải cũng dễ gặp nguy hiểm.
Kim Mẫn Tuấn nghiêm túc gật đầu, Thử Diện Nhân hẳn là có một sào huyệt lớn.
Mấy loại yêu quái gây án, thậm chí còn nhiều hơn, bọn chúng tại nhân lúc đêm khuya cùng một chỗ xâm nhập thị trấn.
Nếu trước đó có thể phân tích ra chủng loại của bọn chúng, tại đại sơn rộng lớn này, cũng coi như có chút manh mối để lần mò, nếu không có tìm hết mùa đông có khi cũng tìm không ra nổi một con.
"Rồng của Sở sư muội có khứu giác rất nhạy, đến lúc đó chúng ta lại lợi dụng linh lực tóm được yêu khí trong núi, chắc chắn có thể một mẻ hốt gọn bọn chúng !" Kim Mẫn Tuấn nói.