Chương 79: Bản lĩnh bảo mệnh [Cầu kim phiếu, cầu đề cử a]
Dịch giả: BK
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Sườn núi dài của Trì Hồ thôn, một đội Mục Long Sư ngồi cưỡi Phi Điểu Ngụy Long đậu xuống chỗ mảnh đồng cỏ khô héo này.
Trong bọn họ có một người đứng trên mặt đất, hắn cưỡi lấy một con Địa Ngục Khuyển Long, toàn thân nó tản ra một cỗ khí tức nóng rực, từng giọt dung nham theo thời gian chảy từ da lông nó từng giọt một, ven đường đều là vết tích bị cháy rụi.
“Các ngươi xuống đây đi.” Thanh niên cưỡi Địa Ngục Khuyển Long nói.
“Nơi này không phải có một đoàn Ti Lang Yêu sao, chúng ta dọc đường đuổi theo khí tức bọn chúng mà đến?” Nam Diệp có chút nghi ngờ hỏi.
“Bị người giết sạch rồi, các ngươi tự đến xem đi.” Thanh niên Nam thị kia nói.
Đám đệ tử Nam thị lúc này mới từ trên cao nhảy xuống, trong một mảnh bụi cỏ hoang xuất hiện một cái hố to, trong hố còn chôn chồng chất vô số thi thể yêu thú, thoạt nhìn đã thấy hơn hai mươi ba mươi con, lại còn chưa kể đến còn có một số bị chôn dưới bùn sâu.
Nam Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, bọn hắn thế nhưng là đội đến trấn Bạch Trà sớm nhất, mà lại là vì đuổi theo đám yêu lang này mà đến, vốn có thể ngay lập tức thu hoạch được một lượng học phần lớn, nào ngờ đám yêu lang này đều bị giết sạch, còn bị vứt lung tung ra hố như vậy…
“Linh hồn đều đã tiêu tán, thi thể cũng bị đánh nát, chẳng khác gì hài cốt dã thú bình thường, có vẻ lúc chiến đấu bọn chúng hoàn toàn bị thực lực nghiền ép, học viện chúng ta có người có chiến lực kinh khủng vậy sao, cấp Long Tướng cũng khó có thể làm được như vậy!” Vị thanh niên cưỡi Khuyển Ngục Long nói ra.
“Dưới sườn núi không phải còn có một sơn trang sao, chúng ta đến đó hỏi xem?” một nữ tử tóc dài thuộc Nam thị mở miệng nói.
“Thật sự đáng hận mà, vậy mà lại công dã tràng, giờ quay lại Bạch Trà trấn, đoán chừng đã bị đội ngũ của Kim Mẫn Tuấn đoạt trước rồi!!”
“Đi thôn trang bổ sung chút nước sạch, chuẩn bị đi cùng nhau, năm nay chúng ta không thể nào lại để thua đám người của Lê gia và Đoàn gia!” thanh niên cưỡi Địa Ngục Khuyển Long nói ra.
“Lần này không có chút thu hoạch nào, chúng ta chắc chắn đã bị tụt hậu, ta cảm thấy chúng ta có thể thử tìm chút dấu vết của Ma Linh, sau đó đi săn Ma Linh để tăng xếp hạng.” Nữ tử tóc dài nói ra.
“Cũng có thể, chúng ta đi tìm Ma Linh, nếu như không đối phó, vậy cáo tri cho Nam Linh Sa đang tọa trấn tại Hồng Liên thành, để nàng chém Ma Linh, chúng ta cũng có thể chiếm một nửa học phần”
…
Dịch trạm Tiểu Trì sơn, đây là khách sạn cho lữ nhân cách Bạch Trà trấn khoảng hai mươi dặm, cả thảy có ba nhà khách sạn cùng một cửa nhà bán hàng rong.
Vị trí này quả thực là điểm trung tâm tụ hợp các thôn, cách mỗi năm ngày, người bán hàng rong, nông thương, tiều phu, thợ săn, nông dân trồng chè từ tất cả các hương trấn đều sẽ tụ tập đến đây.
May mắn lúc dịch trạm bị tấn công không phải vào lúc họp chợ, nếu không số lượng thương vong chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều, ít nhất phải mấy trăm người.
Đám người Chúc Minh Lãng bỏ qua mất đầu mối Yêu Lang gây án, bởi vì người của Nam thị đã khóa chặt lối thoát bọn chúng ngay trước khi bọn họ kịp đuổi tới.
Bầy yêu lớn nhất mà bọn hắn có thể đuổi tới bây giờ chỉ có đám Thử Diện Nhân kia, cũng chính là đám yêu thú thích ăn nội tạng, từng xuất hiện trong đêm trên đường đi từ dịch trạm đến Bạch Trà trấn!
Bọn quan binh của Trịnh Du lúc đến thì dịch trạm máu đã khô, bọn họ nhân lúc tìm kiếm dấu vết của Thực Nhân Yêu đi điều tra dấu chân cờ hiệu những đạo đoàn thừa cơ làm loạn.
Tựa hồ như đã có manh mối, Trịnh Du xuất phát đi vào hướng đồi núi thấp, Chúc Minh Lãng cùng Kim Mẫn Tuấn đi một vòng xung quanh trong dịch trạm, phát hiện vài vết máu không tầm thường.
“Loại máu này hẳn không phải là máu người, có lẽ là một thợ săn nào đó dùng dao chém một đầu Thực Nhân Yêu, làm nó bị thương.” Kim Mẫn Tuấn chăm chú quan sát vào vết máu rồi nói.
Chúc Minh Lãng tỉ mỉ phân biệt, lại nhìn không ra máu yêu quái này có khác biệt gì với máu người.
Cái này hẳn là do Kim Mẫn Tuấn này có năng lực đặc biệt trong việc phân biết vết máu đi, có lẽ là đôi mắt của hắn có thể thấy được những thứ mà người khắc không nhìn thấy được.
Chúc Minh Lãng nếu vận dụng linh lực, cũng có thể rất nhạy cảm với khí tức của yêu thú, nhưng điều kiện tiên quyết là những khí tức này không được để quá lâu, giống như vết máu đã khô từ lâu này thì hắn cũng chỉ đành bó tay.
Con Thử Diện Nhân bị thương kia trở thành mục tiêu mấu chốt để tìm ra sào huyệt bọn yêu vậy, Chúc Minh Lãng phát hiện đội ngũ này của hắn, có mấy người cũng xem như rất lợi hại…
Quả nhiên Mục Long Sư chân chính thì hoàn toàn ở một đẳng cấp khác với mấy con gà mờ đang ở chung viện xá với hắn.
Dọc theo vết máu tìm kiếm, bọn hắn từng người một trực tiếp lên núi, vì để không kinh động mấy con Thử Diện Nhân canh gác, bọn họ không để cho Long Sủng của mình tiến lên, chỉ có Phong Linh Long của Sở Nhạn Nhạn đi trước lần theo yêu khí.
Hình thể Phong Linh Long cũng nhỏ nhắn xinh xắn, đại khái chỉ tương đương với một con khổng tước, khí tức của nó cũng yếu ớt như chim bình thường, nên không cần lo lắng nó bị đám yêu thú phát hiện.
Tiếng kêu của nó như là chiếc lục lạc, rất êm tai mỹ diệu, Phong Linh Long uyển chuyển nhảy múa trong gió núi, nhẹ nhàng lại ưu nhã, mỗi lần mọi người bị mê man không tìm ra đường, nó sẽ lại vạch ra cho mọi người một con đường chính xác, những vết chân kia lại hiện lên rõ ràng.
“y y y y ~ ~ ~ ”
Thần Mộc Thanh Thánh Long cũng thỉnh cầu được đi ra hít thở không khí, Chúc Minh Lãng suy nghĩ, nó vừa vặn mới đến ấu niên kỳ, khí tức cũng cực kỳ yếu. Vẫn là nên cho ra ngoài hoạt động một chút.
Tiểu Thanh Trác ưa thích khí tức tự nhiên, ở nơi sơn lâm này có thể khiến cho lực lượng của nó cường đại hơn.
Mà Tiểu Thanh Trách cũng rất ưa thích Phong Linh Long tỷ tỷ, nó huy động cặp cánh có chút cứng ngắc kia, đuổi theo Phong Linh Long xinh đẹp bắt đầu học kỹ xảo phi hành.
“Đó là Mộc Điêu Long của ngươi sao?” Lục Tiểu Dao hỏi.
Lục Tiểu Dao là một trong những nữ sinh năm nhất rất thích trang điểm cho bản thân, suốt đường đi, nàng chỉ cần có cơ hội sẽ lấy dụng cụ ra chau chuốt lại trang điểm của mình, tô thắm lại môi đỏ, kẻ kẻ làn mi đẹp.
“Không chừng là Hủ Mộc Long, gỗ mục không điêu khắc được, ha ha ha.”
Khụ khụ, nó đường đường là Thần Mộc Thanh Thánh Long, chí tôn vô thượng trong Thanh Mộc tộc, là Đế giả của Sâm Lâm, lại bị các nàng trêu chọc thành Hủ Mộc Long, Chúc Minh Lãng nhất thời không biết làm sao giải thích cho Tiểu Thanh Long nhà mình.
“Lát nữa gặp phải Thử Diện Nhân, ngươi có thể tranh thủ thời gian thu nó lại, Ấu Long mà chết thì thật đáng tiếc.” Sở Nhạn Nhạn nói ra.
Một đầu Ấu Long trong Tổ Long thành cũng thuộc diện đắt đỏ vô cùng, nếu huyết mạch có tiềm chất cao, thì có thể bị đem lên đấu giá đến tình trạng cực kỳ khoa trương, thực ra mọi người ai cũng có thể nhìn ra đầu Ấu Long của Chúc Minh Lãng này có chút rất bất phàm, nhưng chỉ là không ai muốn nói lộ ra.
Chúc Minh Lãng cũng gật đầu, tiểu gia hỏa này vừa mới trải qua một hồi sinh tử kiếp, cùng với vài đầu nghé con không sợ cọp khác biệt hoàn toàn, nó sẽ không lỗ mãng.
Trong lòng đang nghĩ vậy, bỗng nhiên Tiểu Thanh Thánh Long đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt, Chúc Minh Lãng nhìn Phong Linh Long, phát hiện nó cũng không có đi theo.
Vội vàng sử dụng linh hồn cảm ứng, Chúc Minh Lãng tìm Tiểu Thanh Long trong bụi cây, nhưng lại cảm giác được nó ở ngay bên mình.
“Y y y y ~ ~ ~ ~”
Chỗ một mảnh tán lá rủ xuống, Tiểu Thanh Thánh Long lật lật cánh, không có duy trì trạng thái trì trệ, đôi mắt đáng yêu chớp chớp nhìn Chúc Minh Lãng, khuôn mặt nhỏ lộ ra vài phần linh hoạt.
Chúc Minh Lãng cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện đầu Thanh Long này có thể hòa thân vào tự nhiên, lông vũ trên người nó cũng có thể biến đổi màu sắc, ngay cả những lá vàng rụng xuống nó cũng có thể sao chép như đúc!
Tiểu gia hỏa này vậy mà biết dùng huyễn kỹ, bất quá năng lực này lại rất đặc biệt, hoàn toàn có thể hòa mình ẩn thân vào xung quanh.
Bản lĩnh bảo mệnh …, Đúng là tốt số mà, Chúc Minh Lãng cực kỳ thích loại năng lực có thể ẩn trốn đến thiên hoang địa lão này.
. . .
PS: Truyện cũng hay, dịch giả cũng chăm chỉ mà, mọi người hãy tiện tay ném kim phiếu vào mặt nhóm dịch đi a, truyện mà lên top thì sẽ có động lực hơn để đẩy nhanh tiến độ nè!!!!