Đám người Nam Diệp phát hiện ra Ma Linh khi mặt trời đã ngả về phía tây, ngay vùng phụ cận của một khu rừng lớn, họ tìm thấy một nhóm ma vật đang chăm chỉ ăn một đống gỗ, cách Hồng Liên Thành không tính là quá xa.
Làm lão sư nhận nhiệm vụ tọa trấn nơi này, Chúc Minh Lãng đương nhiên không thể ngồi yên không để ý đến chuyện này, nhất là có khả năng còn một vài tiều phu vẫn còn sống.
Để Nam Diệp và đám đệ tử Nam thị dẫn đường, Chúc Minh Lãng lấy thân phận lão sư tiến về tràng đốn củi mà đám học viên này nhắc tới.
Vùng phụ cận khu rừng không có chút sắc xanh, những cây khô đứng sừng sững trên mặt đất bằng phẳng, nhánh cây màu xám chọc thẳng lên màn trời, các tiều phu cũng chọn mùa này tiến hành khai thác gỗ với số lượng lớn, không cần phải để ý đến những cành lá sum xuê rậm rạp cản trở công việc.
Đốn củi tràng lệ thuộc vào ba đại thành trì là Hồng Liên Thành, Ải Sơn Thành, Thanh Lưu Thành, đây là một lâm trường khai thác gỗ quy mô lớn, mà những người được gọi là lao dịch khổ công, kỳ thật cũng không phải bình dân, mà là một vài quan lại phạm vào sai lầm lớn bị giáng chức, hoặc là phạm nhân của mấy đại thành trì bị tập trung đến đây làm lao dịch!
Cho nên nơi đây cũng có quan binh ngày đêm trấn giữ, nếu không mấy trăm tên phạm nhân lao dịch tụ tập một chỗ đồng thời phản loạn, cũng có thể gây nên bạo động không nhỏ.
"Cũng chỉ có ma vật có tu vi đã hơn ngàn năm mới có thể ngang nhiên ở giữa một tràng đốn củi lớn muốn làm gì thì làm." Chúc Minh Lãng nói.
Có mấy trăm tên lao dịch, cũng có không ít quan binh mang theo vũ khí, dù cho xuất hiện một vài con yêu quái tu vi mấy trăm năm hẳn cũng sẽ bị loạn đao của những người này chém chết.
Nhục thể Ma Linh phải mạnh mẽ siêu việt hơn nhục thể phàm thai không biết bao nhiêu cấp bậc, có thể nói đao thương bất nhập, thì mới không sợ đao bổ củi trên tay những khổ dịch này.
"Khi ma vật xâm nhập vào nơi này bắt đầu giết người, nhóm quan binh và khổ dịch đều bị dọa đến hồn phi phách tán, đều chạy trốn tán loạn ra, nhất là những khổ dịch vốn đã có tội kia, mặc dù bọn họ mang theo xiềng xích, nhưng cũng có rất nhiều người thừa cơ đào tẩu, kết quả. . ." Nam Diệp chỉ chỉ những vết máu dọc theo bìa rừng rậm từng chút từng chút trải rộng.
Kết quả đều bị đám tiểu yêu khác bắt lại chia nhau ăn thịt.
Ma Linh hiển nhiên cũng không hành động đơn độc, xung quanh bọn chúng thường thường sẽ có một ít tiểu yêu tụ tập, cùng săn thú một chỗ, Ma Linh ăn thịt, tiểu yêu ăn canh.
"Không phải các ngươi nói biết điểm dừng chân của bọn chúng sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.
Nam Chiêu Băng hừ lạnh một tiếng, căn bản không nguyện ý đáp lại hắn.
Chúc Minh Lãng liếc nhìn tên thanh niên đang tỏ ra đầy mặt khinh thường kia.
Cái tên này giả trang cuồng ngạo cái gì a, có năng lực thì tự mình đi giải quyết đầu Thực Nhân Ma Linh kia đi, chạy đến chỗ hắn cầu cứu làm gì?
Quá nhiều lần bị người ta xem thường, Chúc Minh Lãng cũng nổi cơn tam bành, càng huống chi hắn còn là lão sư dạy thay, trên đời nào có học sinh dám ở trước mặt lão sư ra vẻ thanh cao?
Cố đè nén xuống suy nghỉ dùng chân đạp thẳng lên cái bảng mặt ghê tởm của tên này, ánh mắt Chúc Minh Lãng rơi vào trên người Nam Diệp và kia thiếu niên Nam thị kia, chỉ có hai người này xem ra bình thường hơn một chút.
Chỉ có điều, bọn họ không nói gì, ngược lại là vị nữ tử Nam thị tóc dài mở miệng trước.
"Ta tìm thấy một chút da vảy, bọn chúng xác thực trốn bên trong rừng rậm, mà bọn yêu ma này cũng không am hiểu ẩn tàng. Cân nhắc đến thực lực mấy tiểu yêu và con Ma Linh kia, chúng ta không dám truy đuổi, đành đánh dấu lại ký hiệu, sau đó mới tiến về Hồng Liên Thành báo cáo lão sư tọa trấn." Cô gái tóc dài nói.
"Vậy giờ đi ngay thôi, có sợ mất dấu không?" Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, hỏi.
Những đệ tử Nam thị này hẳn là đã được huấn luyện qua rồi, so với đám người Kim sư huynh bọn họ làm việc cẩn thận hơn nhiều, dù sao cũng đi ra từ bên trong đại gia tộc, khẳng định đã được những trưởng lão dày dặn kinh nghiệm hơn đưa họ ra ngoài lịch luyện và dạy bảo một số điều.
Bên học viện mặc dù cũng sẽ có lão sư dẫn đội đi lịch luyện, nhưng số lượng học viên quá nhiều, rất khó để bồi dưỡng được loại ý thức này cho mỗi một học viên.
"Sẽ không, ta có thể tìm được bọn chúng." Cô gái tóc dài nói.
"Được."
. . .
Trên đường đi sâu vào trong khu rừng lớn, cô gái tóc dài kia đều cặm cụi tìm những mảnh da lông mà đám yêu ma lưu lại, thậm chí những lúc phải xem xét phân hay nước tiểu, cũng là nàng dùng gậy trúc đi kiểm tra. . .
Thấy cảnh này, Chúc Minh Lãng nhíu mày.
Làm sao loại công việc bẩn thỉu mệt nhọc này lại để cho một cô gái đến làm, mấy tên đệ tử Nam thị ăn mặc tươm tất này đến đây làm gì? ?
"Lư Văn Diệp, không phải ngươi đã đánh dấu rồi sao?" Nam Chiêu Băng có chút ghét bỏ hỏi.
"Là răng người. . . hình như bọn chúng lại ăn thịt một người nữa rồi." Lư Văn Diệp bình tĩnh đáp lại.
Đây chính là khác nhau giữa người họ Nam và người không cùng họ Nam sao, Chúc Minh Lãng có lưu ý đến quần áo của vị nữ tử gọi là Lư Văn Diệp này, hoa văn bên trên rõ ràng đơn giản mộc mạc hơn một chút, có lẽ trong nhà nàng cũng không đặc biệt dư dả.
Hơn phân nửa là đệ tử chi thứ, địa vị ở trước mặt đám đệ tử Nam thị này thấp hơn rất nhiều, dù sao trong đội ngũ còn có hai nữ tử Nam thị khác, các nàng tỏ ra đặc biệt chán ghét đối với công việc của Lư Văn Diệp.
Chúc Minh Lãng đưa nước cho nữ học viên bị ghẻ lạnh này rửa tay, mở miệng hỏi: "Vậy phương hướng truy tung của chúng ta không có sai, phải nhanh chóng xử lý bọn chúng, nếu không sẽ còn có càng nhiều người gặp nạn."
"Đều là một đám tù phạm, vọng tưởng thừa dịp loạn đào tẩu, quan tâm sống chết của bọn chúng làm gì." Nam Chiêu Băng nói.
Mặc kệ Chúc Minh Lãng nói bất kỳ điều gì, tên Nam Chiêu Băng này cũng nhất định phải đâm chọt vào một câu. (Dg: dịch mà thấy thằng này ngứa đòn lắm rồi!!)