Lư Văn Diệp cực kỳ am hiểu truy tung, nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào, mà lúc nàng phóng xuất linh lực, tựa hồ cũng có thể trông thấy được vết tích người khác không phát hiện ra.
Điều này khiến Chúc Minh Lãng cũng có chút lau mắt mà nhìn đối với cô gái này, nếu như lúc ấy nàng ở bên trong đội ngũ của mình, vị Dương sư muội kia hẳn là có thể may mắn thoát khỏi cái chết.
"Kỳ quái, sao lại có vết tích đánh nhau ở đây, chẳng lẽ có Mục Long sư khác?" Lư Văn Diệp phát hiện dưới chân có một chút vảy da vỡ vụn, đem nó nhặt lên bỏ vào bên trong cái hộp nhỏ mang theo bên mình.
"Bên này cây cối đổ rạp, hẳn là do sinh vật cỡ lớn gây ra." Nam Diệp chạy tới nói.
Chúc Minh Lãng đi về phía trước, phát hiện mặt đất có nhiều khe rãnh do quá trình va chạm gây ra, còn có một số ngấn sâu được tạo thành do ma sát.
Vết máu còn chưa khô, cho thấy trận đánh mới phát sinh cách đây không lâu, điều này ngược lại là có thể hỗ trợ bọn họ tìm kiếm được mục tiêu trong khu rừng này càng nhanh hơn.
Chỉ là, thứ gì đã phát sinh chiến đấu với đám yêu ma kia.
"Đi theo ta." Lư Văn Diệp nói.
Đám người theo sát Lư Văn Diệp, cây cối trong rừng ngày càng rậm rạp, đã không thích hợp ngồi cưỡi phi điểu ngụy long, chỉ có thể để bọn chúng đi theo ở phía sau, để một người chú ý quản thúc.
Những người khác cố gắng tăng tốc độ lên, có thể nhìn thấy trong đám đệ tử Nam thị, đã có người triệu hoán ra vài đầu Lục Lâm Chi Long trưởng thành kỳ, những con rồng này thực lực còn chưa đạt tới cấp bậc Long Tử, long uy cũng không mạnh, không cần lo lắng đánh cỏ động rắn, đồng thời cũng có thể đưa đến tác dụng bảo vệ nhất định.
Cổ tùng ngày càng nhiều, thân cây có thể chắn ngang tầm nhìn, một số cây bụi thấp bé cản bước chân ở phía trước.
Những con Lục Lâm Chi Long kia hiểu được lục lâm ma pháp, thực vật bị bọn chúng điều khiển tự mình tản ra. . .
"Rống! ! ! ! ! ! !"
Đột nhiên, một tiếng rống to làm rung chuyên khu rừng cổ, nhất thời cuồng phong gào thét, mấy đầu Lục Lâm Chi Long trưởng thành kỳ bị dọa sợ nhao nhao lui lại, vậy mà không có dũng khí đi về phía trước nữa.
"Lư Văn Diệp, ngươi đi lên phía trước xem tình huống ra sao, chúng ta triệu hoán Long Thú." Một nữ tử ăn mặc tinh xảo trên trán có gắn trang sức bằng vàng nói.
"Để ta đi, ngươi chờ ở đây." Chúc Minh Lãng cản Lư Văn Diệp lại.
Làm một lão sư dạy thay, đương nhiên không thể để cho các học sinh đặt mình vào nguy hiểm, nhất là là nghĩ đến đám người Kim sư huynh, Dương sư muội hành động lỗ mãng gây ra hậu quả không thể vãn hồi, Chúc Minh Lãng càng không muốn thấy cảnh đang yên đang lành lại có thêm một nữ tử nữa chết oan uổng.
"Để hắn đi." Nam Chiêu Băng nói.
"Ta và Chúc lão sư cùng đi, có tình huống bất ngờ, cũng dễ dàng thông tri mọi người bọc đánh những yêu ma này." Lư Văn Diệp nói.
"Vậy ta cũng đi cùng, ta sẽ dùng tiếng địch nhắc nhở mọi người hành động." Lúc này Nam Diệp cũng nói.
. . .
Chúc Minh Lãng còn chưa định triệu hoán long sủng, Bạch Khởi đang ngủ say, mỗi khi trải qua một trận chiến đấu, nó đều sẽ tiến vào một lần ngủ say tương đối dài, dù sao nó mới là một con rồng đang trong giai đoạn trưởng thành kỳ, nó cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.
Đại Hắc Nha coi như xong, hình thể của nó rất có thể sẽ bị kẹt ở giữa đám cây cối rậm rạp này, lúc có biến lại gọi nó ra cũng không muộn.
Ngược lại là Thần Mộc Thanh Thánh Long, tốc độ tiêu hóa Ma Châu phi thường kinh người, lúc này đã có dấu hiệu tỉnh lại, mà thân thể nó lại phát sinh biến hóa cực lớn, cảm giác nó sắp hoàn toàn bước vào trưởng thành kỳ rồi.
Nguyên nhân là do thuộc tính phù hợp sao?
Lúc trước Đại Hắc Nha tiêu hóa một viên Bạo Niêm yêu châu chỉ mất một chút thời gian, không ngờ Thần Mộc Thanh Thánh Long chỉ mất mấy ngày đã trực tiếp tiến giai!
"Rống ~ ~ ~ ~! ! ! !"
Lại là một tiếng bạo hống, lúc này Thần Mộc Thanh Thánh Long bên trong Linh Vực hoàn toàn mở mắt, tựa hồ là bị đánh thức, nó chậm rãi giang rộng đôi cánh giống như thiết mộc phiến của mình ra.
"Đừng vội, chúng ta xem xét tình huống thế nào đã." Chúc Minh Lãng nói với Tiểu Thanh Trác.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cổ tùng trong rừng giống như bức tường thành, rốt cục ba người Chúc Minh Lãng, Lư Văn Diệp, Nam Diệp thấy được nguồn gốc vết máu.
Cuộc chiến mà họ theo dõi trước đó thậm chí còn chưa kết thúc, dưới rừng thông cổ thụ rậm rạp, có một con Quỷ Phụ Tà Chu bộ dáng kinh khủng đến cực điểm, nó đang cùng một sinh vật hình thể khổng lồ nào đó giằng co.
Móng vuốt Quỷ Phụ Tà Chu sắc bén, như một cây mâu màu huyết hồng đâm vào xuống mặt đất cứng rắn, mà thân thể của nó giống như một người phụ nữ to xác đang bò, lớp vảy màu đen nhánh bao bọc toàn thân, phần bụng phồng lên, nhúc nhích, tựa như bên trong đang dựng dục một thai nhi khổng lồ!
"Ô oa!"
Quỷ Phụ Tà Chu đột nhiên ọe một tiếng, không ngờ nó thực sự phun ra một đầu hồng chu, con hồng chu này bị dịch trứng đặc sệt bao phủ toàn thân, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài giây nó đã nhanh chóng thoát ra, làm người rùng mình hơn là đầu lâu con hồng chu này chính là một cái đầu người đã hoàn toàn biến dạng.
Giống như đã bị tiêu hóa một nửa thì ngừng lại, sau đó lại kết hợp cùng nhện thai trong bụng Quỷ Phụ Tà Chu, cũng vì đầu người của con hồng chu này lúc thoát ra đúng lúc là đối mặt với đám người Chúc Minh Lãng, họ có thể thấy rõ ràng trong miệng nó thiếu một cái răng cửa!
Sắc mặt Lư Văn Diệp tái nhợt, nàng ta lập tức liên tưởng đến cái răng nhân loại tìm được kia. . .
May mắn trí tuệ của đầu hồng chu này tựa hồ không cao, nó bị Quỷ Phụ Tà Chu khống chế, chỉ chăm chăm lao vào chiến đấu với địch nhân của nó – một sinh vật hình thể khổng lồ có bộ lông dày đang gầm rú.
Rồng!
Sinh vật đang giao chiến với Quỷ Phụ Tà Chu chính là một con rồng.
Cũng không thấy Mục Long sư nào xuất hiện ở gần đây, kia là một đầu Cự Long hoang dã.
Ma Linh ăn rồng, không ngờ con Quỷ Phụ Tà Chu này lại đang nhắm vào một con Rồng để săn giết a!
Con rồng kia toàn thân màu xanh đậm, lân phiến như lá sắt, cánh nó một nửa là thịt một nửa là gỗ, nhưng điều làm cho Chúc Minh Lãng kinh ngạc nhất, đó chính là một đôi đồng tử màu xanh dựng thẳng của con Cự Long này!
Sâm La Cự Long! ! !
Lúc này Chúc Minh Lãng mới chú ý nhìn xung quanh, vị trí hắn đang đứng là một vùng rừng tùng cổ, cách sườn núi có hang ổ của rồng mà mình đã từng đến thăm dò hẳn là cùng một tòa cự lâm, mà đầu Sâm La Cự Long trước mắt bị Ma chu cùng bầy yêu vây công này không phải chính là mẫu thân của Tiểu Thanh Trác sao!
Chúc Minh Lãng nhìn kỹ lại.
Quả nhiên, sau lưng Sâm La Cự Long, còn có một đầu Sâm Long hình thể nhỏ hơn, trên trán nó có một vết sẹo to lớn, cho dù thuế biến đến trưởng thành kỳ, vết sẹo kia cũng không có dấu hiệu mờ đi!