Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 93: Cô em vợ này, có độc

Chương 93: Cô em vợ này, có độc




Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Khói đen tản đi hết, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng ồn ào.

Đệ tử Nam Thị có vẻ đang xử lý hết tất cả đám Nhân Đầu Hồng Chu còn lại, bọn hắn bao vây từ mấy phương hướng đánh vào, còn giết sạch những đầu Nhân Đầu Hồng Chu mà Chúc Minh Lãng chưa kịp xử lý.

Bản thân bọn hắn cũng không dám đối đầu trực diện với Ma Linh, để bọn hắn làm trợ thủ, xử lý hậu trường, kiếm thêm một ít điểm học phần cũng không vấn đề gì.

“Các huynh trưởng không cần lo lắng, Chúc lão sư đã giết chết Quỷ Phụ Tà Chu.”

Lư Vân Diệp trông thấy dáng vẻ lo lắng khẩn trưởng của đám người Nam Chiêu Băng, không khỏi vừa cười vừa nói.

“Giải quyết xong rồi? ?” Nam Chiêu Băng có chút không dám tin.

Bọn họ quả thực vẫn chưa thấy tận mặt đầu Quỷ Phụ Tà Chu kia, cũng khó phân biệt rốt cuộc là có bao nhiêu năm tu vi.

“Là thứ này sao?” Nam Chiêu Băng đi đến bên cạnh thi thể Quỷ Phụ Tà Chu, thoáng nhìn qua đầu Ma Linh đã hoàn toàn biến dạng.

Đột nhiên, tàn thi kia bỗng dao động một cái, bên trong một đầu Hồng Tri Chu toác chui ra, dọa cho Nam Chiêu Băng hoảng sợ tán loạn.

“Chúc lão sư quả thực rất lợi hại, khó trách có thể thay thế Linh Sa tỷ tỷ tọa trấn Hồng Liên Thành, Quỷ Phụ Ma Chu là ma vật có tu vi hơn 1700 năm, chúng ta đưa tròng mắt của nó về học viện phục mệnh, sẽ đạt được lượng học phần khổng lồ!” Lư Vân Diệp nói ra.

Lư Vân Diệp cũng không có nhắc đến chuyện về Sâm La Cự Long, đây cũng là vì muốn giúp Chúc Minh Lãng bớt phiền phức.

Về phần Nam Diệp, thấy Lư Vân Diệp không nhắc tới, hắn cũng không có nhiều lời, chỉ là vẫn dùng ánh mắt quái dị như cũ nhìn Chúc Minh Lãng…

Quỷ Phụ Tà Chu kia, Nam Diệp từng tận mắt thấy nó săn rồng!

Ma vật cường đại như vậy, Chúc Minh Lãng lại chỉ dùng thời gian ngắn ngủi đã xử lý xong rồi.

Gia hỏa này sao càng lúc lại càng thần bí khó lường vậy chứ!

“Thần Mộc Thanh Thánh Long? ?” Lúc này, vị nữ tử mang kim sức kia đột nhiên chú ý tới Tiểu Thanh Trác.

Bạo Long mặc thanh ngân khải giáp lúc trước ở học viên Chúc Minh Lãng từng cho xuất hiện để chiến đấu, bọn họ cũng từng nghe qua, cho nên nhìn thấy cũng không ngạc nhiên lắm.

Nhưng Tiểu Thanh Trác thì ngược lại, toàn thân mang thánh huy màu lục quang, sừng sững đứng ở giữa đám Lục Lâm Chi Long của họ, đúng chẳng khác gì hạc đứng giữa bầy gà, thật khiến người ta khó mà coi thường.

Vấn đề là, Thần Mộc Thanh Thánh Long thế nhưng là Thánh Thú trong Thánh Lâm, do Nam Thị bọn họ cai quản mà, Chúc Minh Lãng lại không phải đệ tử Nam Thị, làm sao lại có thể sở hữu loại Thánh Long này? ?

Nam Diệp đứng một bên Chúc Minh Lãng, hai mắt trừng trừng tròn xoe.

Thảo nào con rồng này trông quen mắt vậy!

Trách không được, Chúc Minh Lãng lại có thể xuất hiện trên Cổ Tháp Sơn ở Hồng Liên Thành mà Nam Linh Sa trấn thủ, hơn nữa còn đường đường chính chính đến dạy thay.

“Chúc Minh Lãng, con Thánh Long này là Linh Sa tỷ tỷ tặng cho ngươi sao?” Nam Diệp phảng phất trong nháy mắt nhận ra gì đó, buột miệng hỏi một câu.

“? ? ? ?” Chúc Minh Lãng cũng chẳng hiểu Nam Diệp đang nói cái gì.

"Cái gì, Nam Linh Sa tặng Thần Mộc Thanh Thánh Long cho ngươi? ?" Nam Chiêu Băng nghe qua, càng tức giận đến toàn thân đều đang phát run.

Mấy vị đệ tử Nam Thị khác cũng lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Cái tin tức này quả thực làm cho người ta rất khó mà tiếp nhận được, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng chỉ có lý do này mới phù hợp giải thích cho lai lịch của Thánh Long!

Dù sao, toàn bộ Nam Thị đều biết, ở gia tộc này người duy nhất có đủ tư cách đạt được Thần Mộc Thanh Thánh Long cũng chỉ có một mình Nam Linh Sa!

Nàng lại dám đem bảo bối của gia tộc tặng cho người ngoài? ?

Nam Linh Sa thực sự là hành sự khó lường, nhưng việc này cũng quá bất hợp lý! !

“Các người hiểu lầm rồi, rồng này của ta …” Chúc Minh Lãng vừa định nhắc tới Sâm La Cự Long, nhưng vừa rồi chính hắn còn thả Sâm La Cự Long đi, lập tức hắn bối rối không biết nói tiếp thế nào.

"Có phải hay không, lát nữa hỏi tỷ tỷ liền biết." Nữ tử đầu đội kim sức kia nói ra.

“Còn hỏi cái gì nữa, chẳng lẽ các ngươi còn đoán không ra lý do hay sao?” Nam Diệp cười khổ nói.

Quá rõ ràng rồi, Nam Diệp coi như đã hoàn toàn hiểu rõ.

Vân Tư tỷ tỷ, Linh Sa tỷ tỷ, cả hai đều có mối quan hệ khó nói rõ ràng với Chúc Minh Lãng, cái này chính mắt Nam Diệp hắn nhìn thấy.

“Đây là chuyện liên quan đến chí bảo trong tộc ta, tại sao có thể không hỏi!” Đôi mắt của Nam Chiêu Băng nhìn Chúc Minh Lãng, so với lúc thấy Quỷ Phụ Tà Chu kia còn oán giận hơn!

Bọn hắn là đệ tử trực hệ của Nam Thị, chỉ cần không ngừng cố gắng, không ngừng tiến lên, lập được công lao thì sẽ đạt được Lục Lâm Ấu Long, có thể dựa vào tài nguyên của gia tộc mà bồi dưỡng, bọn hắn sinh ra đã định trước sẽ là Mục Long Sư…

Nhưng Lục Lâm Chi Long lấy tư cách gì mà so sánh được với Thần Mộc Thanh Thánh Long chí tôn vô thượng? ?

Cái này làm sao có thể không khiến bọn hắn ghen ghét!

"Nam Diệp, ngươi không biết chớ nói lung tung a." Chúc Minh Lãng bắt đầu giải thích, lập tức đem kỳ ngộ tại long nhai của mình trần thuật ngắn gọn một lần.

Ánh mắt kia của Nam Diệp đại khái là muốn nói: Chém gió, tốt thôi ngươi chém gió tiếp đi, rõ ràng là ban nãy vừa nhìn thấy con Sâm La Cự Long kia nên thuận miệng bịa chuyện chứ gì.

“Nam Diệp, chúng ta dù gì cũng là đồng học, cách làm người của ta người còn không rõ sao, ta và Vân Tư tỷ tỷ của ngươi là mới gặp đã yêu, lưỡng tình tương duyệt, cùng Nam Linh Sa chẳng qua là quen biết sơ, ngươi truyền lung tung như vậy, người khác nhất định cho rằng ta quan hệ lén lút với Nam Linh Sa, người làm vậy ta sau này làm sao đối mặt với Lê Vân Tư được? “ Chúc Minh Lãng nói ra.

"Vậy ngươi giải thích Thần Mộc Thanh Thánh Long này ở đâu ra?" Nam Diệp một mặt nghiêm túc chất vấn.

"Ta mới vừa nói rồi mà!"

“A, ngươi không chịu nói thật, lại sợ chúng ta truyền lời lung tung, một mình ngươi hưởng hết chỗ tốt, không được, chúng ta không thể để loại tra nam như ngươi, vốn có quan hệ mập mờ với Vân Tư tỷ tỷ, lại còn tham lam ngấp nghé Linh Sa tỷ tỷ như vậy được!” Nam Diệp không thèm giữ chút thể diện nào cho Chúc Minh Lãng.

Cái tên súc sinh này vậy mà dám tơ tưởng đến cả hai tỷ muội nhà người ta!

Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm!

"Được được được, chúng ta đi tìm Nam Linh Sa, đối chất rõ ràng." Chúc Minh Lãng thật không nói nổi những người này.

Khốn thật, các ngươi đã vu oan ta trộm thánh bảo trong tộc các ngươi thì thôi đi, cùng lắm ta nhận, dù sao đến cả Nữ Thần trong lòng các ngươi ta còn trộm được, thêm một con Thánh Long cũng chẳng thấm vào đâu …

Thế nhưng các ngươi dám nói là Nam Linh Sa tặng ta, đây là khiến người ta hiểu lầm đấy, ta với nàng không thân chẳng quen, có điên mới mang Thánh Long ra tặng, con Thánh Long này là chính bản thân ta mạo hiểm tiền đồ của mình để cứu về mà!

Đám người tạp nham nghỉ ra sao, Chúc Minh Lãng không quan tâm.

Nhưng hắn quan tâm cách nhìn của nương tử nhà mình a!

Lê Vân Tư vốn bất hòa với Nam Linh Sa.

Nhỡ nàng hiểu lầm mình muốn bắt cá hai tay, nhắm đến tỷ muội song sinh của nàng, có khi nào nàng sẽ một kiếm thiến mình không.

Chúc Minh Lãng lúc này thực sự rất muốn một tay bóp chết Nam Diệp, ngươi nhìn đi, thà để đám Nam Chiêu Băng nói mình đi ăn trộm rồng không phải tốt sao, tự dưng lại làm ta mang tiếng xấu là thế nào!





Trở về Hồng Liên Thành, đám đệ tử Nam Thị cũng không thềm để ý đến số lượng học phần nữa.

Nam Linh Sa chưa về, những người này chờ đợi ngay tại Hồng Liên Thành.

Mà Chúc Minh Lãng làm lão sư dạy thay, cũng không thể tùy tiện rời đi, vạn nhất học viên xảy ra vấn đề gì thì mình còn phải có mặt che chở.

Đối diện với nét mặt cổ quái, ánh mắt chất vấn của mấy tên đệ tử Nam Thị, Chúc Minh Lãng toàn thân cũng không được tự nhiên, liền trông ngóng Nam Linh Sa mau chóng hiện thân…

Đến lúc màn đêm buông xuống, Nam Linh Sa trở về.

Trong lòng nàng có chút phong trần mệt mỏi, có vẻ truy đuổi ma vật có chút mệt rã rời.

"Tỷ tỷ." Nữ tử kim sức kia cùng Nam Linh Sa có vể khá thân, lập tức thân thiết tiến lên, kéo cánh tay Nam Linh Sa.

Nam Linh Sa nhìn xem đám người này, trong lông mày lộ ra mấy phần hoang mang.

"Tỷ tỷ, ngươi tặng cho Chúc Minh Lãng một đầu Thần Mộc Thanh Thánh Long sao?" Nữ tử kim sức vội vội vàng vàng hỏi.

Lúc bọn người Nam Chiêu Băng, Lư Văn Diệp, Nam Diệp đối mặt Nam Linh Sa, đều là tất cung tất kính, không dám có nửa điểm kiêu căng, nhất là Nam Chiêu Băng, trong mắt lại có mấy phần si mê.

Nam Linh Sa vẫn mang khăn che mặt như cũ, nàng nhìn Chúc Minh Lãng một cái, ngay từ đầu hơi nghi hoặc một chút không hiểu, nhưng rất nhanh nhớ tới thứ gì, dưới khăn che mặt thật mỏng, trong dung nhan xinh đẹp lộ ra một sóng gợn cười yếu ớt.

"Một con tàn long thôi, là ta tặng hắn." Nam Linh Sa ngữ khí nhẹ nhàng nói, tựa như đang nói một chuyện rất bình thường.

"Phốc ~ ~ ~ "

Chúc Minh Lãng vừa mới nhấp một ngụm trà nóng, toàn bộ phun ra, bộ dáng chật vật tới cực điểm.

“Nóng quá, nóng quá.” Chúc Minh Lãng vội vàng làm bộ che dấu, dùng một cái ánh mắt khó mà tin được nhìn chằm chằm Nam Linh Sa.

Ngươi ngươi ngươi, rõ ràng lúc trước còn làm ra cái bản mặt nữ Họa Sư cao ngạo lạnh lùng cơ mà!!!

Ngươi ngươi ngươi, rõ ràng là mới cách đây không lâu vẫn còn tỏ ra hờ hững không thèm quan tâm cái gì cơ mà! !

Sao nhanh như vậy lại thay đổi rồi!

Cô em vợ này đây là muốn làm lớn chuyện hay sao!!

Việc này thật sự rất lớn đó! ! !

“Đêm khuya đó chúng ta gặp nhau trong rừng trúc, tàn long tính mệnh nguy cấp, ta lại thấy hắn là một vị Mục Long Sư không tệ, lại trong hoạn nạn tương cứu tỷ tỷ ta, là sinh tử tương giao với nàng, liền tặng hắn Thần Mộc Thanh Thánh Long suy tàn này, hơi tỏ tâm ý, dù sao hắn cũng hết lòng chăm sóc tỷ tỷ nhà ta ….” Nam Linh Sa ngữ khí bắt đầu mềm mại.

Im ngay a! !

Cả bản công tử lẫn Rồng của bản công tử đều không có liên quan gì đến ngươi a ! ! !

Chúc Minh Lãng nước mắt tuôn đầy mặt ! ! !

Cô em vợ này, quả thật là có độc ! !

. . .

DG: Chúc Minh Lãng lúc này chắc là đang gào thét trong lòng kiểu: “Bị thiến mất thôi!!~”

Hahaha!!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch