Nam Linh Sa nhìn có vẻ hời hợt, lúc nói ra cũng chẳng thấy có vấn đề gì cả.
Nhưng sao nàng lại nói đến hai từ rừng trúc và đêm khuya làm gì chứ, dễ làm người ta suy nghĩ lung tung a.
Sức tưởng tượng của người dân ở Tổ Long thành thế nào, Chúc Minh Lãng đã được lãnh giáo qua, chỉ một vài từ mấu chốt là có thể tạo ra một câu chuyện dài xúc động lòng người.
Hơn nữa bọn họ còn có thể lan truyền ra N+1 loại phiên bản hoàn toàn khác nhau!
Có trời mới biết mấy câu nói lúc nãy của Nam Linh Sa mà được truyền ra ngoài, thì không biết sẽ phát sinh ra các lời đồn vô căn cứ nào nữa.
Thật vất vả lắm mới có thể yên lặng làm một cái mỹ nam tử, mọi người cũng gần như đều đã tin tưởng lời nói cảm động lòng người của hắn.
Quả nhiên, Nam Linh Sa vừa nói xong.
Đám tử đệ Nam thị đều trầm mặc, trong ánh mắt của bọn họ đều có lời muốn nói, nhưng vì e ngại địa vị của Nam Linh Sa trong gia tộc, nên không ai dám tùy tiện lên tiếng.
"Thì ra ở phương diện này Chúc lão sư cũng lợi hại như vậy." Lư Văn Diệp nhỏ giọng nói.
"Nếu là Linh Sa tỷ tỷ tặng, vậy tất nhiên chúng ta sẽ không còn lời gì để nói, chỉ là, tại sao tỷ tỷ lại muốn tặng con rồng trân quý như thế. . ." Biểu cảm trên mặt của Nam Chiêu Băng lúc này chẳng khác gì vẻ mặt dữ tợn của mấy con Thử Diện Nhân kia, nhưng hắn vẫn cố bày ra vẻ lịch sự hỏi thăm.
"Ta làm gì, cũng không cần ngươi nhiều lời." Nam Linh Sa nói.
Nam Chiêu Băng vội vàng cúi đầu xuống, không dám nói nữa, nhưng hắn lại liếc mắt nhìn Chúc Minh Lãng chằm chằm.
Lại là cái ánh mắt xấu xí này.
Ngược lại Chúc Minh Lãng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ mong hắn ta không phải là một kẻ thích đi kiếm chuyện, đến lúc đó Chúc Minh Lãng cũng sẽ không khách khí với loại người như vậy.
"Vậy. . . Vậy chúng ta xin cáo lui trước." Vị nữ tử đeo đầy kim sức kia nói.
Tất nhiên những người khác cũng không tiện ở lại, liền lần lượt rời đi.
Chúc Minh Lãng biết mình có giải thích cũng không rõ, bất đắc dĩ rời đi cùng với đám người Nam thị.
"Chúc Minh Lãng, ngươi ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Quả nhiên, giọng nói ma quỷ của Nam Linh Sa lại vang lên.
Đôi mắt của mấy người Nam thị đều sáng lấp lánh nhìn Chúc Minh Lãng chằm chằm, sau đó từng người từng người một nhanh chóng rời đi, một bộ dạng rất sợ quấy rầy nhã hứng của tỷ tỷ.
Ở Nam thị, không có ai dám đắc tội với Nam Linh Sa, ngay cả lão tiền bối trong tộc cũng phải nhìn xem sắc mặt của Nam Linh Sa, mà mấy con cháu trẻ tuổi như bọn họ còn phải dựa vào các trưởng bối này dìu dắt, nên càng cẩn thận từng li từng tí.
Dưới mái đình điêu khắc, mái hiên lấp ngói xanh ở xung quanh bị bao vây trong màn đêm yên tĩnh, không có ánh sao, chỉ có lớp sương mù mỏng manh.
Chính giữa đình có một chiếc bát đá màu lục trúc, Chúc Minh Lãng đứng ở bên cạnh đó, có dòng suối trong veo dọc theo tâm bát đá màu lục trúc chảy xuôi đến lớp đá ở dưới chân, dưới ánh đèn chiếu sáng, dưới chân lộ ra vẻ óng ánh trong suốt.
Chúc Minh Lãng đứng yên ở đó, không lui về, mà cũng không rời đi.
Hắn chậm rãi xoay người lại, có chút bất đắc dĩ nói: "Cô nương cần gì phải che giấu giúp ta, ta cũng không e ngại bị Nam thị chất vấn."
"Ngươi hiểu lầm rồi." Nam Linh Sa nở nụ cười tươi, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ chờ mong, nàng nói với giọng điệu bất cần đời: "Chẳng phải nàng ta bảo ngươi đề phòng ta sao, nói như vậy nàng vẫn để tâm đến ngươi. Đã như vậy, ta càng muốn nhìn xem phản ứng của Lê Vân Tư, nhìn xem thử nàng có để tâm đến việc ta và ngươi rất gần gủi với nhau hay không?"
"Cô nương, ngươi không cần thanh danh, nhưng Chúc Minh Lãng ta phải giữ gìn trong sạch để gả. . . Để cưới người ta mà!" Chúc Minh Lãng nói.
"Trong sạch của ngươi?" Nam Linh Sa nở nụ cười, hơn nữa còn cười không dừng.
Với âm thanh quyến rủ thế này, quả thật khiến Chúc Minh Lãng có chút không kiềm chế được, chủ yếu là vì người trước mắt này giống y như đúc với Lê Vân Tư, chuyện này làm Chúc Minh Lãng nhớ lại một chút chuyện khó quên. (DG: Là chuyện cũ ở hầm ngục đó, hắc hắc)
Chúc Minh Lãng cảm thấy mình nên nhanh chóng rời khỏi đây mới được, nếu không chẳng biết tên Nam Diệp kia lại truyền ra ngoài những lời khó nghe gì nữa.
Nam Linh Sa còn đang cười, lúc này dáng vẻ của nàng như một tiểu ác ma, so với vị họa sư thanh nhã lịch sự mà mình đã thấy trước đó gần như là hai người khác nhau, Chúc Minh Lãng cảm giác Nam Linh Sa thực sự là bị não tàn mất rồi.
. ..
Ra khỏi thành phủ, Nam Diệp ngạc nhiên nhìn Chúc Minh Lãng.
"Nhanh như vậy?" Nam Diệp hỏi với giọng điệu kỳ quái.
Chúc Minh Lãng liếc mắt nhìn Nam Diệp.
Không thể nói chuyện đàng hoàng được à, cái gì cũng không xảy ra, thì nhanh hay chậm có quan hệ gì đâu!
. ..
. ..
Chúc Minh Lãng rời khỏi Hồng Liên thành, tiếp tục hộ tống Trịnh Du đi qua mấy thành trì lớn.
Với sự cố gắng của các học viên trong học viện, đa số yêu ma tại các thành trì ở thượng du đều đã bị tiêu diệt, Trịnh Du hoàn thành sứ mệnh của mình, bản thân Chúc Minh Lãng cũng thu được tiền thù lao không tệ.
Trời càng lúc càng lạnh, đa số các sinh linh đều trốn đi, mọi người cũng ít đi ra ngoài, chỉ có lúc trời nắng trong xanh, mới có thể nhìn thấy nhiều người đi ra ngoài phơi nắng.
Việc làm đầu tiên của học viện Thuần Long ở Ly Xuyên là tiến hành tưởng niệm mấy ngày đối với lão sư và học viên đã hy sinh trong nhiệm vụ trừ yêu hàng ma lần này, cũng thu xếp thỏa đáng cho người nhà của bọn họ, sau đó mới bắt đầu ban thưởng cho lão sư và học viên xuất sắc trong nhiệm vụ trừ yêu hàng ma.
Tiến hành công bố theo danh sách, vừa vặn hôm nay là ngày nắng, ánh sáng ấm áp sưởi ấm mỗi người ở đây, không cần phải mặc áo bông thật dày, có thể nhìn ra được, ngày hôm nay tất cả mọi người trong học viện đều cố ý rửa mặt trang điểm.
Nam tử thì phong độ nhẹ nhàng, nữ tử thì trang điểm lộng lẫy.
Mọi người đều vây quanh trước bảng danh sách, có lọt vào danh sách hay không thì đó là một chuyện lớn, dù sao người có tên trong bảng có thể nhận được một viên Linh Vực Quả, tăng thêm một linh ước.
"Lê Khang, Đoàn Văn Duệ, Chúc Minh Lãng, Chung Thân Tú, Lư Văn Diệp..."
"Không thể nào, đội của chúng ta giết nhiều yêu linh như vậy, vậy mà không có ai nằm trong danh sách, những người trên bảng này, rốt cuộc đã giết được bao nhiêu yêu linh vậy? ?"
"Nghe nói, bọn họ đều là người có công trong lúc tiêu diệt ma linh!"
"Ma linh, đây chính là yêu vật ngàn năm a, lúc ấy chúng ta đối phó với một lão Sơn Yêu có tu vi tám trăm năm, suýt chút nữa là không còn mạng để về rồi!"
Đứng phía dưới, các học viên nghị luận ầm ĩ, có người lọt vào danh sách, cũng có người ngay cả cái tên cũng không có, không khỏi cảm thấy mất mát.
"Ha ha, các ngươi mau nhìn sang bảng đạo sư đi, trên bảng đạo sư lại có người cùng tên với Chúc Minh Lãng này." Đột nhiên có người chỉ vào danh sách ở bên cạnh.
"Cái gì mà cùng tên, chính là Chúc Minh Lãng đấy."
Trong lúc nhất thời, mọi người đều kéo nhau nhìn sang bảng đạo sư, phát hiện trong danh sách đạo sư đã cống hiến xuất sắc kỳ này, quả thật có tên của Chúc Minh Lãng, mặc dù vị trí xếp hạng không phải là quá cao...
Lọt vào cả hai bảng? ? ?
Bảng học viên có hắn.
Sao bên bảng đạo sư lại cũng có hắn vậy!
Chuyện này cũng quá vô lý rồi! !
Trong lúc nhất thời mọi người liền bắt đầu thảo luận ầm ĩ.
Mà Nam Diệp và Lư Văn Diệp thấy vậy cũng tiện thể kể lại chuyện Chúc Minh Lãng thay thế cho đạo sư, kể cả chuyện một mình Chúc Minh Lãng giết chết Tà Chu 1700 năm.
Lúc này các học viên mới hiểu ra, rồi sau đó mọi người đều sợ hãi thán phục, Chúc Minh Lãng mới thật sự là cường giả tiềm ẩn không lộ diện ra ngoài!
...
Lúc này Chúc Minh Lãng cũng ở trong đám người, bản thân hắn cũng đang nghi hoặc không hiểu.
Bảng học viên, mình đứng hàng đầu cũng có thể hiểu được, dù sao mình đã giết chết hai con ma linh, cùng với mấy chục con yêu linh, nhưng bảng đạo sư này là có chuyện gì thế này.
Chẳng lẽ Nam Linh Sa đã giết chết ma linh có tu vi ba ngàn năm kia, chia cho mình một phần công lao?
Chỉ có thể giải thích như vậy, học viên báo cáo hành tung của ma linh cho đạo sư biết, một nửa công lao tiêu diệt ma linh sẽ thuộc về học viên.
Như vậy lúc đó mình lấy thân phận là phụ tá bên cạnh đạo sư, phát hiện ba vị đạo sư chết bất đắc kỳ tử, cũng báo cáo tung tích của ma linh có tu vi ba ngàn năm kia, hình như đã nhường lại một phần thưởng cho mình.
Song bội thu ngoài ý muốn nha!
. . .
DG: Cái tên chương là song bội thu, mới vừa dịch chương này còn tưởng anh Lãng lại được số hưởng chén luôn cô em vợ, ai ngờ…